Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1182

“Bác cả ơi, bác ở bên ngoài bao nhiêu năm, chắc chắn được nghe và chứng kiến rất nhiều chuyện hay đúng không?” Thẩm Hà không kìm nổi hiếu kỳ nói: “Bác có nghe được chuyện nào mà chúng tôi không biết không?”

Thẩm Thất lườm con một cái: “Lại nghịch rồi.”

Thẩm Hà lè lưỡi với Thẩm Thất, làm ra biểu cảm nũng nịu.

Cả nhà cùng cười ồ lên, Hạ Nhật Kỳ cũng vừa cười vừa nói: “Nếu nói đến những chuyện hay ho, thật sự là không có. Những chuyện lớn mà bác biết, chắc các cháu cũng đều biết hết rồi. Nhưng mà, bác có nghe nói một số chuyện nhỏ, có lẽ các cháu không biết.”

Cả nhà chăm chú nhìn Hạ Nhật Kỳ, nghe anh nói về những chuyện thú vị gặp ở bên ngoài.

Hạ Nhật Kỳ vừa cười vừa nói: “Những năm bác sống ở bên ngoài, rất ít khi có mặt ở giới thượng lưu, đa số thời gian đều cùng vợ con, sống một cuộc sống ẩn cư bình thường. Tuy bác cũng không thiếu những số tiền đó. nhưng không muốn quá phô trương. Vì vậy, bác chỉ ở căn nhà hơn một trăm mét vuông, lái chiếc xe trị giá mấy trăm triệu, ăn những đồ ăn của người bình thường, làm những công việc tuy khô khan nhưng lại rất có ý nghĩa. Trong môi trường làm việc như vậy, những câu chuyện ngoài luồng và tin đồn lại được nghe rất nhiều. Trong đó không ít là những tin đồn về Hạ gia. Nếu không phải bác xuất thân từ Hạ gia, nghe họ kể có bài có bản như vậy, chắc bác cũng tin mất thôi.”

Thẩm Hà không kìm nổi lại hỏi tiếp: “Thế những người bên ngoài họ nói chúng ta như thế nào à bác?”

Thẩm Duệ ấn nhẹ vào đầu mũi Thẩm Hà: “Lại lắm lời rồi.”

Thẩm Hà nhăn mũi rồi bĩu môi về phía Thẩm Duệ.

Hạ Nhật Kỳ tiếp tục nói: “Có lẽ những người bên ngoài không hiểu về sự tồn tại của giai cấp chúng ta. Họ luôn tưởng chúng ta có lẽ đều không có việc gì để làm, hàng ngày chỉ ăn chơi nhảy múa cờ bạc gái gú, nói chung là không thiếu tiền.”

“Khà khà.” Những người vây quanh bàn đều cùng cười lên.

Vưu Tâm Nguyệt vừa cười vừa nói: “Tình huống này thật sự là tồn tại đấy. Trước đây, bà cũng từng nghe nói như vậy.”

Hạ Quốc Tường cũng gật đầu tán thành: “Đúng là như vậy đấy.”

Thẩm Thất cũng vừa cười vừa nói: “Đừng tưởng chỉ có họ nghĩ như vậy, thật ra trước đây em cũng nghĩ như vậy đấy. Nhưng, em không nói là hàng ngày ăn chơi nhảy múa cờ bạc gái gú, mà là cảm thấy thế giới của những người có tiền đều là không có chuyện phiền muộn. Cho đến khi ở bên Nhật Nình, em mới biết những suy nghĩ trước đây của mình thật là ngây thơ.”

Những người khác cũng bắt đầu mồm năm miệng mười, mỗi người một câu thảo luận về chuyện này.

Thấy mọi người thảo luận đủ rồi, Hạ Nhật Kỳ lại bắt đầu mở lời nói: “Những chuyện bác kể, thật ra chỉ là một chuyện rất bình thường thôi, thật sự là rất hay gặp nên quen rồi. Nếu nói đến chuyện kỳ dị thật sự, lại phải nhắc đến một người quen. Người quen này, bố mẹ quen nhất đây. Mấy năm nay anh ta biệt tăm biệt tích, hình như chưa bao giờ xuất hiện. Thật ra không phải đâu. Anh ta đã làm rất nhiều rất nhiều việc.”

Vưu Tâm Nguyệt hơi nhíu mày, bà lập tức trả lời: “Người con nói, là Trình Thiên Cát?”

Hạ Nhật Kỳ mỉm cười gật đầu: “Mẹ đúng là phản ứng nhạy bén. Đúng đấy, người con nói chính là anh ta.”

Thẩm Thất cũng nhìn về phía Hạ Nhật Kỳ.

Đúng vậy, mấy năm nay không có tin tức của Trình Thiên Cát rồi, nhắn tin cho anh ta, toàn bộ như đá lặn xuống biển, không có một chút tung tích nào.

“Bác nghe nói Phùng Mạn Luân và Trình Thiên Cát hợp tác với nhau, hai người hợp sức xây dựng một Quốc gia trên một hòn đảo không người ở khu vực Nam Thái Bình. Quốc gia đó có chút đặc biệt, bởi vì những người trên đảo đều mặc quần áo cổ trang. Trên đảo xây dựng vô số những căn nhà kiểu thời cổ, trồng rất nhiều loài hoa khác nhau. Nếu người lạ vô tình đến đó, theo thói quen sẽ tưởng mình được một lần đặt chân đến <Đào hoa viên ký>”

“Nghe nói, Phùng Mạn Luân đã mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ là một thế giới thần kỳ, có Thiên Đình, có Ma Giới, có Viêm Đế, có Thần Quân, có một Tiên tử tên là Tiểu Thất, có một Đại đế tên là Tiên Quân. Sau khi mơ xong giấc mơ này, Phùng Mạn Luân như bị ma làm, chuẩn bị dựa vào sức người phục chế thế giới xuất hiện trong giấc mơ đó. Dù sao thì Phùng Mạn Luân cũng không thiếu tiền, nói làm là làm luôn, sau đó tìm luôn hòn đảo này. Dần dần xây dựng hòn đảo trở thành như trong giấc mơ, hình thức duy nhất để kết nối với bên ngoài, là chèo thuyền đến những hòn đảo xung quanh, rồi chung chuyển từ các đảo khác ra ngoài. Trình Thiên Cát sau khi nghe nói đến chuyện này, đã chủ động tham gia. Hai người gần như sống trên đảo cách biệt với thế giới bên ngoài mấy năm liền.” Hạ Nhật Kỳ nói đến đoạn này, những người xung quanh bàn đều có vẻ mặt rất lạ.

Thẩm Thất theo thói quen nhìn sang Hạ Nhật Ninh một cái, tại sao cảm thấy câu chuyện này, hơi quen quen? Hình như mình cũng từng mơ như vậy?

“Hòn đảo này từ trước đến giờ đều không bị phát hiện, cho đến mãi sau một lần gió lốc, một chiếc du thuyền bắt buộc phải dừng lại cạnh hòn đảo, mới phát hiện ra họ. Ban đầu Phùng Mạn Luân không muốn cho những người đó lên đảo, rồi cho người chỉ dẫn cho họ đến những hòn đảo khác tránh mưa. Bởi vì Phùng Mạn Luân đã nói ra thân phận của mình, vì vậy chiếc thuyền đó cuối cùng không lên bờ, nhưng những chuyện trên đảo, lần lượt được lan truyền ra. Bác cũng là sau khi xem những bức ảnh du khách chụp được, mới phân biệt được ra Trình Thiên Cát và Phùng Mạn Luân. Mấy năm nay, hai người này dường như cũng ngộ được ra mọi thứ nên cảm thấy chán trường, vì vậy, họ mới quyết định lựa chọn cách này, bác cũng cảm thấy rất bất ngờ.”

Thẩm Thất âm thầm gật đầu cô nói: “Thật sự là quá bất ngờ. Những năm gần đây, đúng thật là không có tin tức của họ nữa. không ngờ họ lại làm một chuyện lớn như vậy, thật sự là quá ngoài sức tưởng tượng mất.”

Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt vẻ mặt cũng cảm xúc bồi hồi: “Thật ra như vậy cũng phải là không tốt. Thiên Cát, đúng là nên sống cuộc sống của người bình thường rồi.”

Sáu đo Hạ Nhật Kỳ lại kể thêm những chuyện khác, mới dần dần nguôi ngoai bớt đi cảm xúc của mọi người.

Để thêm phần náo nhiệt, con của Hạ Nhật Kỳ cũng kể những chuyện xung quanh họ cho mọi người nghe.

Thẩm Hà và Thẩm Duệ là anh cả và chị cả, còn tặng quà cho họ nữa.

Cả nhà cứ thế vui vẻ náo nhiệt ăn cơm, sau khi ăn xong, Hạ Nhật Kỳ và Hạ Nhật Ninh hai người đi chỗ khác nói chuyện riêng.

Thẩm Thất sợ chị dâu không quen, cũng kéo cô đến công viên sau nhà tâm sự.

Buổi tối lúc đi ngủ, Hạ Nhật Ninh đột nhiên ôm lấy Thẩm Thất, không nói một lời nào cứ thế ôm lấy cô.

Thẩm Thất mặc kệ anh cứ thế ôm lấy mình, cô khẽ lên tiếng: “Anh sao thế?”

“Tiểu Thất, tự nhiên anh cảm thấy rất may mắn, có được em bao nhiêu năm, Giờ nhìn các con cũng dần trưởng thành, anh mới chợt nhận ra, chúng ta đã trải qua bao nhiêu năm tháng rồi. Nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, anh vẫn muốn mãi mãi mãi mãi bước tiếp cùng em.” Giọng nói của Hạ Nhật Ninh kèm theo chút buồn bã: “Nhưng anh rất sợ, sau khi chúng ta già đi, lúc chúng ta già nua rồi, không thể không buông tay rời xa nhau.”

“Vậy chúng ta hãy hẹn ước kiếp sau gặp lại nhau.” Trong đáy lòng Thẩm Thất mềm nhũn, cô nhẹ nhàng an ủi anh: “Kiếp sau nữa, rồi kiếp sau sau nữa. Em vẫn đứng im tại chỗ chờ anh, chờ anh đến tìm em. Chỉ cần anh vẫn có thể tìm được em, vậy chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau.”