Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1192

Thẩm Thất tiếp tục cười nói: “Bạn học Cung Tử Á chỉ là một trong ba mươi mấy bạn học sinh, những người còn lại cũng có những tài năng khiến người khác kinh ngạc như thế. Vì vậy, trại đông lần này, sẽ kéo gần lại khoảng cách giữa bọn nhỏ và những gia tộc tài phiệt chúng ta, để bọn nhỏ hoàn toàn trở thành những thành phần có lợi cho chúng ta.”

“Chúng ta đưa con em đến học viện quý tộc Duệ Hà, không phải vì để rèn luyện bản lĩnh nhận biết được tài năng của mỗi người sao?” Thẩm Thất cười nói: “Sao hiện nay cơ hội được bày ra trước mắt rồi, các vị lại chùn bước?”

“Chủ tịch, chúng tôi không phải chùn bước, chỉ là không yên tâm về an toàn của bọn trẻ.” Một vị phụ huynh đại diện nói: “Chúng tôi cũng biết sự khổ tâm của nhà trường. Chúng tôi không phải kháng nghị về trại đông lần này, mà là muốn tìm một nơi ổn thỏa hơn, dù sao những đứa trẻ này cũng là tương lai và hi vọng của các gia tộc chúng tôi. Bọn nó có sơ xuất gì, những gia tộc chúng tôi, không ai có thể chịu đựng được đâu.”

“Vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ qua rồi.” Thẩm Thất gật

đầu nói: “Về vấn đề này cô yên tâm, tôi đã để người trong nhà chuẩn bị một đội ngũ hơn năm trăm người và hậu cần tiếp tế rồi. Ngoài ra, cô cũng biết đấy, bố chồng và mẹ chồng tôi tự mình xuất mã, đi cùng với bọn trẻ, hộ tống bảo vệ chúng. Chuyện nhỏ thì bọn họ sẽ không ra mặt. Xảy ra chuyện lớn, bọn họ sẽ xử lý. Hiện tại các vị còn có thắc mắc gì không?”

“Vậy địa điểm cuối cùng được xác định là ở đâu thế?” Đại diện phụ huynh học sinh lại hỏi.

“Trước mắt tạm xác định là ở một hòn đảo nhỏ phía đông nam, hiện tại là mùa đông là mùa tạm dừng đánh bắt cá, đảo nhỏ này là tài sản của Hạ gia chúng tôi, về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu cho trên một mười nghìn người trong vòng ba ngày.” Thẩm Thất lại thay đổi một bức hình khác, trên bức hình là một hòn đảo nhỏ rất phát triển, kéo hình ảnh lại gần, trên đó đã xây dựng một cái sân bay loại nhỏ, bến cảng, bến tàu. Công trình kiến trúc trên đảo không ít, quanh đảo còn xây dựng một đường giao thông lớn có tám làn xe chạy.

Trên đảo có những cơ sở nghỉ ngơi giải trí như siêu thị, rạp chiếu phim, phòng tập gym...

Ở bờ biển có không ít thuyền bè cập bến, bởi vì bọn trẻ phải đi trại đông, cho nên tạm thời ngừng đánh bắt cá, cho nên đều tạm thời tập trung lại phía bên kia để năm sau lại tiếp tục sử dụng.

“Vậy ý nghĩa của việc bọn trẻ đi trại đông là gì?” Những phụ huynh học sinh tiếp tục đưa ra câu hỏi một cách khó hiểu.

“Rất đơn giản.” Thẩm Thất cười cười, trả lời: “Cái hòn đảo nhỏ này chính là để cho bọn trẻ mặc sức chơi thỏa thích. Bắt đầu từ nghỉ đông đến mùa đông năm sau, tôi muốn tạo ra giá trị một tỷ. Tất cả bọn trẻ đều phải động não suy nghĩ, nghĩ cách để tạo ra giá trị một tỷ đó. Nếu không làm được, chấm điểm cuối năm của năm sau, bọn trẻ sẽ bị kéo điểm xuống, ảnh hưởng trực tiếp đến thành tích tốt nghiệp của chúng. Học trăm lần kiến thức trên sách vở không bằng một lần trải qua thực tế thiết thực. Đây là cách học tập thực tế tốt nhất, các vị nghĩ sao?”

Những phụ huynh đang ngồi đều hít vào một luồng khí lạnh.

Trực tiếp lấy ra một hòn đảo để bọn trẻ thực tập.

Cũng chỉ có Hạ gia mới có thực lực và tài lực này.

Nếu Thẩm Thất đã nói như thế, bọn họ cũng không có gì để nói nữa.

Đồng ý thôi.

Nhất định phải đồng ý thôi.

Bọn họ cũng muốn xem xem con của mình đã trưởng thành tới mức nào? Có phải có tư cách thừa kế gia nghiệp không?

Vì thế, trải qua cuộc họp lần này, trại đông của kỳ nghỉ đông lần này nhận được toàn bộ phiếu thông qua.

Không ít phụ huynh chủ động tài trợ một ít đồ ăn, thuốc men, quần áo và đồ dùng chống lạnh.

Tuy là ở khu vực đông nam ấm áp, nhưng mùa đông cũng không ấm áp cho lắm.

Bởi vì ở trên hải đảo, khí hậu lạnh và ẩm ướt, so với phương bắc ngược lại còn lạnh hơn một chút.

Trong số những học sinh có không ít những người từ phương bắc đến đây học, loại khí hậu này kỳ thực có chút không chịu nổi.

Cho nên, có phụ huynh tài trợ thiết bị sưởi ấm, giúp cho bọn trẻ có thể dễ dàng chống đỡ cái lạnh.

Không còn cách nào, con nhà mình thì mình phải xót. Tuy trường học muốn rèn luyện bọn chúng, nhưng nhìn thấy tấm lòng yêu con của những bậc cha mẹ, cũng chỉ có thể nhượng bộ một chút.

Dù sao, mục đích của trại đông lần này, là để kéo gần lại cảm tình giữa những học sinh với nhau, thuận tiện rèn luyện năng lực kinh doanh và chỉ huy lên kế hoạch cho bọn trẻ, không phải dự định rèn luyện thể lực và tinh thần cho chúng.

Dù sao bọn chúng tương lai cũng không phải chịu khổ.

Vì thế, Thẩm Thất cuối cùng phê chuẩn đồng ý, xây dựng một hệ thống sưởi ấm của mình trên hòn đảo, có phương tiện giúp đỡ là nước ấm và điều hòa, bảo đảm cho cơ thể của bọn trẻ.

Hạ gia lại đặc biệt phái đến một tiểu đội vệ sĩ lên trên đảo, để kịp ứng phó với những chuyện bỗng nhiên phát sinh của bọn trẻ.

Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đã qua đó rất sớm, sau khi khảo sát thăm dò tính an toàn của hòn đảo, liền phái đội ngũ của mình lắp đặt trạm gác ở những vị trí trọng yếu, tiến hành bảo vệ an toàn.

Thẩm Duệ, Thẩm Hà qua đó, Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt ở nhà cũng không yên tâm, dứt khoát đòi đến giúp, còn có thể ngày ngày nhìn thấy cháu trai và cháu gái của mình, có thể giúp bọn chúng cũng vui vẻ rồi.

Thẩm Thất là người hiếu thuận, thấy bố mẹ chồng khăng khăng như vậy cũng đồng ý.

Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt còn hăng hái hơn cả lúc còn trẻ, không đòi tiền của con dâu mình, mà dùng tiền của mình tu sửa hòn đảo này trở nên vô cùng kiên cố trước khi bọn trẻ đến.

Không hề cảm thấy an toàn về những tai họa ngầm.

Bởi vì Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt hăng hái như vậy, những phụ huynh học sinh khác nhìn thấy, còn lo lắng cái gì chứ?

Cháu trai cháu gái, người thừa kế của nhà người ta cũng ở đây.

Người ta tự bỏ tiền của mình ra tu sửa.

Những người khác còn có thể đứng ngây ngốc mà không nói gì sao?

Còn đứng ngây người làm gì? Đập tiền đi.

Kết quả là, từng thuyền tài nguyên liên tục không ngừng được vận chuyển từ đất liền qua đó.

Từng máy bay vật phẩm các loại cũng không ngừng được chuyển qua.

Bọn trẻ phải ở trên đảo một kỳ nghỉ đông, thậm chí tết cũng không thể về nhà đón tết cùng mọi người, vì thế, đồ vật phải chuẩn bị đầy đủ tuyệt đối không thể thiếu.

Chưa đến vài ngày, tất cả kho hàng của cả đảo đều đầy ắp.

Đừng nói bọn trẻ ở trên đảo một kỳ nghỉ đông, ở một năm cũng không có vấn đề gì.

Như thế vẫn chưa xong, các bậc phụ huynh còn gọi điện thoại hỏi nhau, có phải đem ít cái gì rồi không? Có phải nên đưa thêm cái gì nữa không?

Đến cuối cùng, Thẩm Hà không thể không mở tiếp một cuộc họp cho họ, không cho họ tiếp tục gửi các loại vật phẩm đến đảo nữa, lúc này bọn họ mới ngừng lại.

Hiện tại, cho dù là học sinh hay là phụ huynh, đều không biết đề thi của trường là gì.

Tuy rằng Thẩm Thất yêu cầu bọn trẻ trong thời gian một năm thực hiện thu lợi một tỷ, nhưng không nói cụ thể làm cái gì để thu lợi.

Nếu đi đường tắt, dùng tài nguyên của gia đình để thực hiện việc thu lợi, vậy là vi phạm giao ước rồi, cũng mất đi giá trị và ý nghĩa của việc rèn luyện.

Vì thế, Thẩm Thất nhấn mạnh một lần nữa, nghiêm cấm phụ huynh học sinh cung cấp cho bọn trẻ vượt quá chế độ bình thường, trại đông lần này nhất định phải dựa vào bản lĩnh của mình mà sáng tạo ra.

Vì thế các bậc phụ huynh lo lắng cũng không giúp được gì.

Đã quyết làm như vậy, khá lắm, trại đông này lại trở thành việc mà cả thế giới quan tâm.

Mọi người đều muốn biết đề thi cuối cùng của Thẩm Thất là gì.

Cũng muốn xem xem bọn trẻ rốt cuộc dựa vào cái gì để một năm tạo ra giá trị sản lượng là một tỷ.