Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1226

Thẩm Hà đem hòn đá cuối cùng trong tay mình đánh ra ngoài, nói: “Tử Á, cậu đã từng yêu chưa?”

Cung Tử Á ngượng ngùng trả lời: “Vẫn chưa, tình hình gia đình tớ như thế, tớ đâu có tâm trạng để yêu đương chứ.”

“Vì thế nên hỏi cậu cũng bằng thừa.” Thẩm Hà rầu rĩ nói: “Hiện tại tớ không biết tớ rốt cuộc là như thế nào nữa? Rõ ràng tớ muốn chờ anh trai nhỏ xuất hiện, nhưng hiện tại tớ lại bắt đầu để ý đến anh Joel. Tớ rất rối.”

“Quả nhiên là không thể hiểu được cậu.” Cung Tử Á bắt đắc dĩ lắc đầu nói: “Được rồi, chúng ta về thôi. Mọi người đã chờ sốt ruột rồi.”

“Ừ.” Thẩm Hà lúc này mới gật gật đầu, cùng Cung Tử Á đi về.

Sau khi về nhà, mới biết rằng anh trai Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển đã chính thức công khai mối quan hệ của bọn họ, cùng đeo nhẫn tình nhân rồi.

Chuyện này khiến Thẩm Hà rất vui vẻ, nỗi buồn phiền vừa nãy lập tức trở thành hư không, cô ôm lấy Vu Tiểu Uyển mà xoay tại chỗ, khiến Vu Tiểu Uyển sợ tới mức gào lên.

Bữa cơm dã ngoại kết thúc, trên đường mọi người trở về, hoàng tử Joel chúc mừng Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ hỏi lại cậu: “Tại sao cậu không nói với Tiểu Hà cái người mà nó nhớ nhung thực ra chính là cậu? Đợi Tư Nhiên trở về rồi, cậu thật sự không có cơ hội nữa đâu.”

Hoàng tử Joel hơi cười cười, nói: “Tớ đại khái là không muốn khiến cô ấy thất vọng. Cũng không muốn khiến cô ấy có bất cứ tiếc nuối gì. Đối với cô ấy mà nói, Tư Nhiên là người đặc biệt. Vì thế, tớ muốn cạnh tranh công bằng với Tư Nhiên. Tư Nhiên ở Colombia năm năm, tớ đã tạo được nền móng đủ vững chắc rồi. Thứ còn lại chính là xem trái tim Tiểu Hà rốt cuộc yêu ai hơn thôi.”

“Nếu Tiểu Hà cuối cùng lựa chọn Tư Nhiên thì sao?” Thẩm Duệ nhắc nhở cậu: “Đừng nói tớ không báo cho cậu trước. Tớ thực ra là nghiêng về Tư Nhiên hơn, dù sao Tư Nhiên là con của mợ tư của tớ, cùng bọn tớ lớn lên từ nhỏ. Vì thế, nếu Tư Nhiên trở về, tớ sẽ giúp Tư Nhiên, chứ không phải giúp cậu.”

Hoàng tử Joel cười ngạo nghễ: “Được, tớ không sợ. Thẩm Duệ, điểm này của cậu thật là vừa đáng yêu vừa đáng ghét. Lần nào cũng nói nghiêm túc như vậy, vừa lại tàn nhẫn như thế.”

Thẩm Duệ cười ha ha: “Nói thật thì tàn nhẫn một chút. Nói dối thì dễ chịu nhưng bị phát hiện ngay sau đó thì đến làm anh em cũng không được.”

Hoàng tử Joel buông lỏng tay: “Có lý.”

“Vậy rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào? Người khác không biết người tặng quà suốt mười mấy năm trời là cậu, nhưng chuyện này không qua nổi mắt tớ đâu.” Thẩm Hà nghiêm túc nhìn hoàng tử Joel, nói: “Có thể nói cho tớ biết câu trả lời được không?”

“Tớ nghĩ rằng Thẩm Hà cam tâm tình nguyện ở một chỗ với tớ. Mà không phải vì cảm động.” Hoàng tử Joel nghiêm túc trả lời: “Cậu biết đấy, tớ mắc một loại bệnh rất kỳ quái, không thể đụng vào nước bọt của người khác, kể cả nước bọt của người nhà tớ cũng không thể. Chỉ cần động vào, tớ sẽ ngất đi.”

Thẩm Duệ gật gật đầu, tỏ vẻ biết chuyện.

“Nhưng, Thẩm Hà lại ngoại lệ. Trên thế giới, rất hiếm có một cái ngoại lệ.” Hoàng tử Joel mỉm cười giải thích: “Lúc tớ năm tuổi, tớ cùng mẹ đi thành phố băng tuyết ở Đông Bắc... trong bóng tối, Tiểu Hà không cẩn thận đâm vào người tớ, sau đó hai chúng tớ cùng té lăn trên đất, nụ hôn đầu của hai chúng tớ... chính là tặng cho đối phương vào lúc đó. Nhưng lần đó, tớ không bị hôn mê. Tớ liền biết rằng, cô ấy chính là món quà mà ông trời ban tặng cho tớ, là người mà tớ muốn tìm trên thế giới này. Về sau, tớ nghĩ cách làm rất nhiều cuộc thử nghiệm. Nhưng vẫn không thể đụng vào nước bọt của người khác, những đồ mà người khác đã ăn qua, tớ chỉ cần chạm vào liền lập tức hôn mê bất tỉnh. Nhưng đồ mà Tiểu Hà ăn qua, dùng qua, tớ đều không hề có chướng ngại gì. Sau đó, tớ liền bắt đầu quan tâm cô ấy từng li từng tí.”

“Sau đó tớ ngạc nhiên phát hiện ra cô ấy có rất nhiều chuyện ăn khớp với tớ. Ví dụ, chúng tớ cùng thích phong cách của một họa sĩ, chúng tớ cùng thích một nhạc sĩ, chúng tớ đều thích ăn một loại hoa quả... vân vân. Càng tìm hiểu, tớ càng say mê cô ấy. Lúc đó, tớ đã âm thầm thề rằng, tương lai nhất định phải ở cùng cô ấy.” Hoàng tử Joel nói: “Nhưng, tớ không muốn miễn cưỡng cô ấy, trừ khi cô ấy yêu tớ, nếu không tớ sẽ không gây bất cứ áp lực gì cho cô ấy.”

“Vì thế, cậu lựa chọn cách dấu tên, mỗi năm đều tặng cho nó một món quà giống nhau, sau đó, cho tới bây giờ vẫn không nói cho nó biết.”

Hoàng tử Joel cười tự tin: “IQ của Tiểu Hà không thấp như vậy. Nhiều năm nay, tại sao tớ lại kiên trì viết thiệp bằng tay chứ? Nếu có người dám giả mạo? Vậy viết một tấm thiệp xong so sánh chữ là được rồi. Chữ viết của một người tuy rằng có thể bắt chước được, nhưng cũng phải copy theo. Mà những tấm thiệp đó nhất định được Thẩm Hà cất giữ cẩn thận, sẽ không để cho người khác có cơ hội copy đâu. Cậu nói xem, người khác giả mạo cái gì?”

Thẩm Duệ nhất thời cười lớn, giơ tay vỗ vào bả vai của hoàng tử Joel, nói: “Thì ra cậu ở đây chờ. Không tồi, Tiểu Hà đem những cái thiệp mà cậu tặng cất giữ rất cẩn thận, cưng như bảo bối, đến tớ cũng không cho xem. Người khác quả thật không có cơ hội để copy nét chữ của cậu đâu. Hơn nữa nét chữ trên mỗi tấm thiệp của cậu đều là nét chữ rất đặc biệt, mà người khác quả thực không thể giả mạo cái tiêu chuẩn này được.”

Hoàng tử Joel mỉm cười nói: “Hơn nữa những tấm thiệp đó không phải bất cứ loại giấy nào cũng làm ra được. Phía trên thực ra có một con dấu, con dấu đó là cái tớ chuyên dùng. Tiểu Hà sở dĩ không nhận ra là bởi vì cô ấy chưa từng thấy qua con dấu chuyên dùng của tớ.”

Thẩm Duệ lại lần nữa giơ tay lên vỗ vào vai của hoàng tử Joel, lắc đầu nói: “Coi như tớ phục cậu rồi. Cách cậu yêu đương hoàn toàn không giống tớ.”

“Bởi vì Tiểu Hà không phải Ina công chúa, vì vậy kiểu yêu đương của các cậu không phù hợp với tớ và Tiểu Hà.” Hoàng tử Joel giải thích: “Tiểu Hà quá tùy tiện cẩu thả, nhưng lại có chủ kiến. Nếu chủ động nói với cô ấy không bằng để có ấy từ từ tự mình phát hiện. Loại quá trình này, trái lại lại là một loại thú vui.”

Thẩm Duệ gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Chính xác. Tiểu Hà tính rất trẻ con. Tiểu Uyển thì trưởng thành rất nhiều. Tiểu Hà thích nhất là những việc kiểu tìm tòi khám phá, cậu làm như vậy, quả thực là phù hợp với tính cách của nó. Nhưng, cậu không lo lắng rằng sau khi Tư Nhiên trở về, Tiểu Hà vẫn chưa phát hiện ra sao? Đây dù sao cũng là một sự mạo hiểm. Cho dù cậu có tự tin đến đâu thì cậu vẫn muốn ở cùng một chỗ với Tiểu Hà, dựa vào tính cách của cậu, phải nên không để cho loại mạo hiểm này tồn tại mới đúng.”

“Cơ hội và rủi ro tồn tại cùng nhau. Chỉ có khiến cho Thẩm Hà chủ động từ chối Tư Nhiên, giữa tớ và cô ấy mới có thể càng vững chắc được.” Hoàng tử Joel trả lời: “Vì vậy, đây là lý do mà tớ luôn không nói rõ. Nếu muốn để cho Tư Nhiên chết tâm, vậy thì phải khiến cho cậu ấy chết tâm một cách hoàn toàn. Giống như năm đó bố cậu cư xử với các tình địch khác. Phải hoàn toàn cắt đứt sự nhớ nhung của những người khác.”

Nghe thấy sự giải thích của hoàng tử Joel, Thẩm Duệ lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: “Vậy cậu cố lên nhé.”