Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 1397

Ngày hôm qua chỉ có một mình Ngu Vũ Mặc bị mù mắt thôi, nhưng tại sao hôm nay những cô gái trong toàn trường đều bị mù mắt hết vậy?

Tên tiểu tử đó có chỗ nào đẹp trai chứ?

Chỉ có khuôn mặt hơi đẹp, thân hình hơi cao ráo thôi mà?

Hừ, thời đại này, chỉ có khuôn mặt đẹp thì có ích gì chứ?

Phải là gia đình có tiền có quan hệ mới được!

Hừ, bọn con gái đó đúng là bị mù hết rồi!

Lúc này, Hạ Thẩm Châu và những tên con trai đó bắt đầu vào trận.

Trái bóng cứ không ngừng biến đổi các kiểu trong tích tắc trong bàn tay của họ, cứ như có phép thuật vậy.

Khi đến lượt Hạ Thẩm Châu, dường như trên người anh có thể phát sáng vậy, quả thật là đẹp trai đến nỗi long trời lở đất!

Vốn dĩ khuôn mặt của anh đã bảnh bao hết cỡ rồi, đã trở thành tâm điểm thảo luận của tất cả các cô gái trong trường.

Bây giờ nhìn thấy biểu diễn bóng rổ đường phố oai phong như vậy, quả thật khiến người khác không la hét cũng không được mà.

Vì thế, nguyên cái sân thể dục, đều là tiếng la hét và hoan hô của bọn con gái.

Không ít bạn gái lập nên một đội cổ vũ tạm thời, để cổ vũ cho Hạ Thẩm Châu!

Văn Gian Thanh đứng kế bên Vy Vy, cười ha hả nói: “Kỹ thuật của Thẩm Châu càng ngày càng điêu luyện rồi!”

Vy Vy mỉm cười nói: “Đúng vậy. Việc các cậu đến đây, quả thật đã khiến cả ngôi trường Nhị Trung này phát điên hết rồi!”

“Không, tớ chỉ phát điên vì cậu mà thôi.” Văn Gian Thanh nghiêm túc giải thích.

Khuôn mặt của Vy Vy ửng đỏ lên.

Văn Gian Thanh rón rén giơ tay ra nắm lấy tay của Vy Vy, trong lúc không phòng bị, bàn tay của Vy Vy đã bị nắm lấy, cô đột nhiên căng thẳng muốn kéo tay lại, nhưng Văn Gian Thanh nắm chặt hơn nữa, khiến cô làm cách nào cũng không thể kéo về được.

Cuối cùng thì Vy Vy chỉ có thể liếc Văn Gian Thanh một cái, và từ bỏ sự vùng vẫy của mình.

Văn Gian Thanh cười một cách hài lòng, nói với Vy Vy: “Nghiêm túc xem đi, Thẩm Châu còn chưa thể hiện tài năng thực sự của cậu ấy!”

Nghe Văn Gian Thanh nói như vậy, Vy Vy cũng bị ảnh hưởng theo, liền tập trung tinh thần nhìn Hạ Thẩm Châu biểu diễn.

Thẩm Viễn nắm trái thiết cầu trong tay, ngồi với Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh cười hí hửng xem biểu diễn.

“Trời trời trời, các cậu nói thử xem, anh Thẩm Châu biểu diễn như vậy, thì sẽ có bao nhiêu đứa con gái trong trường thích anh ấy?” Thẩm Viễn cười hí hửng hỏi.

“Chắc cũng khoảng 80%.” Phạm Đậu Đậu nói: “Anh Thẩm Châu rất giống chú Thẩm Lục, cho nên, nét đẹp như vậy, cũng chỉ có anh hai là có thể so bì được thôi. Cho nên ở đây thì đúng là không ai có thể so bì được. Anh Gian Thanh đã tập trung hết mọi sự chú ý trên người Vy Vy rồi, anh ấy sẽ không thèm để ý đến những đứa con gái khác đâu. Cho nên sự tồn tại của anh ấy là thấp nhất ở đây. Anh Tùng Tý lại là loại tóc vàng có đầu óc đơn giản nữa, chắc ngoại trừ việc làm ăn thì anh ấy cái gì cũng không biết nữa rồi. Nhưng may là còn có chị Farina đã tuyên bố bản quyền đứng ở kế bên, cho nên sẽ không ai nhớ đến anh ấy đâu. Cứ tính như vậy, thì chỉ còn lại ba chúng ta mà thôi! Ba chúng ta chia 20% còn lại, là tỷ lệ thích hợp nhất rồi.”

Phạm Đinh Đinh gật đầu nói: “Tớ tán thành phân tích của Đậu Đậu. Tốt nhất ba chúng ta đừng cướp phong độ của anh Thẩm Châu, cứ để anh ấy mang theo ánh hào quang của nam thần, tiếp tục phát sáng đi! Nói gì thì nói, hai người có phát hiện anh Thẩm Châu đối xử với Ngu Vũ Mặc đó rất đặc biệt không? Tuy anh Thẩm Châu cứ không chịu thừa nhận, nhưng rõ ràng là rất đặc biệt mà.”

Thẩm Viễn ung dung nói: “Hai người cũng nhìn ra rồi à! Chắc ngoại trừ Tiểu Mạch khờ khạo cái gì cũng không nhìn ra, thì ba chúng ta mới là khán giả nghiêm túc nhất trong những mối quan hệ này đó! Ồ, tên thối tha kia lại đi nói chuyện với Tiểu Mạch, đúng là chán sống rồi mà!”

Nhìn thấy Thẩm Viễn sắp đứng dậy đi cho tên cùng bàn với Thẩm Mạch một bài học, thì Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh nhanh chóng kéo Thẩm Viễn lại: “Nè nè nè, vệ sĩ bảo vệ em gái điên rồ, cậu có thể tạm dừng một chút không? Cậu đã quên chị hai nói gì rồi sao? Hãy để Tiểu Mạch đón nhận sự rột rửa của xã hội này một chút. Nếu cứ để em ấy nằm trong nhà kính hoài, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị làm tổn thương thôi. Sự rột rửa này tới càng sớm thì càng tốt!”

“Nhưng tên thối tha đó đâu có chỗ nào xứng đáng với Tiểu Mạch nhà tớ chứ?” Thẩm Viễn không vui rồi: “Dù sao thì cũng phải tìm một người đáng tin cậy chứ. Lỡ như Tiểu Mạch bị lừa thì sao?”

“Nhưng phải có tên thối tha như nó, mới có thể cho Tiểu Mạch hiểu được xã hội hiểm ác! Nếu là một tên kinh nghiệm đầy mình, thì lại không tốt cho Tiểu Mạch. Lỡ như Tiểu Mạch chúi đầu vào, bị lừa một cách triệt để, còn không biết quay đầu về thì sao? Cậu hãy yên tâm đi, có mấy người bọn tớ canh chừng mà!” Phạm Đậu Đậu trả lời: “Ba người chúng ta là rảnh rang nhất, mục đích của chúng ta là bảo vệ Tiểu Mạch. Tên cùng bàn với Tiểu Mạch rõ ràng là đã để ý Tiểu Mạch rồi. Nó là người thích hợp nhất để mở mang tình yêu cho Tiểu Mạch. Bởi vì nó đủ trẻ con, cũng đủ ngây ngô, không biết những thủ đoạn cao siêu để Tiểu Mạch đâm đầu vào một cách mê muội.”

Nghe Phạm Đậu Đậu nói như vậy, Thẩm Viễn mới ráng kiềm chế mình lại.

“Chị hai nói đúng. Tiểu Mạch cứ bị người trong nhà bảo vệ quá tốt, sau này lớn lên rồi, khi bước vào xã hội, rất dễ bị người khác lừa dối!” Phạm Đinh Đinh cũng nói: “Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà chị hai đồng ý cho chúng ta dắt theo Tiểu Mạch. Chúng ta cứ để cho Tiểu Mạch mau chóng trưởng thành đi!”

Thẩm Viễn lúc này mới gật đầu nói: “Được rồi, tớ sẽ nghe hai cậu.”

Ba người đang nói chuyện với nhau, thì nhìn thấy một trái bóng rổ đột nhiên bay về phía Hạ Thẩm Châu.

Hạ Thẩm Châu ngã người về sau theo bản năng, thân người trụ vững trên mặt đất, sau đó dùng chân đá một cái, đá mạnh trái bóng rổ đó đi chỗ khác.

Bốp!

Trái bóng bị đá về lại, đúng lúc trúng đầu của một người

Rầm!

Tên xui xẻo đó bị ngã sóng soài xuống mặt đất ngay.

Một giây sau, đã có người hét lên: “Đặng Khắc Kỳ, mũi của cậu bị chảy máu rồi! Người đâu! Người đâu rồi! Hạ Thẩm Châu đánh người nè!”

Lần này, tất cả mọi người trong sân đều yên lặng, đồng thời nhìn về phía Đặng Khắc Kỳ.

Chỉ nhìn thấy Đặng Khắc Kỳ máu me khắp mặt bò dậy từ mặt đất, anh ta giơ tay lau đi máu tươi trên mặt, cúi đầu nhìn một cái, sau đó đau đớn kêu lên: “Hạ Thẩm Châu, ý của mày là ý gì? Mày muốn giết người sao? Tao phải đi kiện mày với thầy hiệu trưởng!”

Hai người bạn cùng phòng của Đặng Khắc Kỳ cùng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy! Ỷ mày học giỏi thì có thể ăn hiếp người khác hả? Còn có kỷ cương nữa hay không?”

Ngu Vũ Mặc nhìn thấy rất rõ tình hình lúc này, cô đột nhiên đứng ra, giải thích giùm Hạ Thẩm Châu: “Cậu đừng có bôi bác người khác! Rõ ràng là cậu chơi xấu, cố tình ném trái bóng rổ qua đánh người! Bạn Hạ Thẩm Châu chỉ ném trái bóng trả về cho các cậu thôi, sao cậu lại còn ở đây vu oan cho người khác nữa? Đúng là đốt nhà mà còn la làng mà!”

Những bạn xung quanh cũng trả lời: “Đúng vậy đúng vậy! Chúng tớ đang ở đây xem họ chơi bóng, cậu ấy dù có tài giỏi cỡ nào, thì cũng đâu thể nào biết thuật phân thân, vừa chơi cầu vừa chạy qua ăn hiếp cậu được? Bộ cậu tưởng cậu ấy là Naruto sao? Còn biết thuật phân thân nữa, hứ!”

“Cậu ấy chỉ tức giận Vũ Mặc không đoái hoài đến cậu ta thôi mà, rồi Vũ Mặc lại là bạn cùng bàn với Hạ Thẩm Châu nữa? Ghen tức chứ gì!”