Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 570

“Con đó, cứ tơ tưởng đến quần áo đẹp không!” Thẩm Thất chợt nhéo chóp mũi của Thẩm Hà một cái: “Nhỏ tuổi như vậy mà đã biết điệu rồi!”

“Người ta là con gái điệu đà, mami là người mẹ điệu đà!” Thẩm Hà cười hí hửng nói: “Bà ngoại nuôi nói đúng, con gái thì phải xinh đẹp từ nhỏ!”

“Được rồi được rồi, chỉ có hai người tâm đầu ý hợp với nhau nhất mà thôi! Đi nào!” Thẩm Thất bất chợt bế Thẩm Hà đi ra ngoài: “Tối nay không được trò chuyện suốt đêm nha!”

“Con biết rồi mà! Mẹ điệu đà à! Con biết mẹ sẽ ghen mà!” Thẩm Hà cười hí hửng trả lời.

Hạ Nhật Ninh nói: “Để anh bế cho, tuy con còn nhỏ, nhưng cũng nặng lắm!”

Thẩm Thất đưa Thẩm Hà cho Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh bế mỗi đứa một bên, hoàn toàn không có chút khó khăn gì cả.

Thẩm Hà càng hài lòng về Hạ Nhật Ninh hơn nữa, cô bé giơ ngón tay cái lên với hắn: “Đàn ông tốt! Biết yêu thương mami! Cháu rất hài lòng!”

Hạ Nhật Ninh cố tình nói với Thẩm Hà: “Vậy cháu có muốn gọi chú một tiếng Baba không?”

Thẩm Thất khoanh tay lại nói: “Đợi đến khi chú theo đuổi được mami mới nói đi! Kết hôn với mami thì phải có chút hy sinh chứ!”

“Ừ, được.” Hạ Nhật Ninh trả lời.

“Chú không hỏi là hy sinh gì sao?” Thẩm Hà hiếu kỳ hỏi.

“Mami của cháu, là báu vật vô giá. Dù có hy sinh bất cứ thứ gì cũng đáng!” Hạ Nhật Ninh trả lời rất nghiêm túc.

Câu trả lời của Hạ Nhật Ninh, quả thật đã bắn trúng tim gan của Thẩm Hà, Thẩm Hà chợt vui mừng vô cùng: “Chú nói đúng lắm! Cháu càng ngày càng hài lòng với chú rồi!”

“Vậy cháu có thưởng gì không?” Hạ Nhật Ninh tươi cười hỏi.

Thẩm Hà rất hớn hở ôm lấy khuôn mặt bảnh bao của Hạ Nhật Ninh, hôn lên đó một cái, sau đó xoay đầu nói với Thẩm Thất: “Mami không được ghen nha!”

Thẩm Thất lại không biết nên cười hay khóc nữa.

Khi về đến biệt thự, Từ Vân Khê vừa nhìn thấy Thẩm Hà, thì một già một trẻ cứ quấn lấy nhau ríu rít không ngừng.

Một người là nhà khiêu vũ, một người là thiết kế sư của những nhân vật trong game, hai người đều là những con người theo đuổi sự độc đáo của mỹ thuật.

Hai người mà gặp nhau, thì đúng là mối họa của những đôi tai.

Để giải cứu cho đôi tay của mình, Thẩm Thất mới đuổi hai người họ lên lầu.

Từ Vân Khê kéo theo Thẩm Hà đi mặc thử những bộ quần áo đẹp!

Từ Vân Khê cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ có một tiểu công chúa của mình, vả lại Thẩm Hà cũng rất phối hợp nữa!

Cho nên, nguyên một cái vali, đều chất đầy những bộ quần áo, giày dép, trang sức của Từ Vân Khê mua cho Thẩm Hà.

Thẩm Hà nhảy lên vui mừng, khi mặc mỗi bộ quần áo đều tạo các kiểu dáng khác nhau, cho Từ Vân Khê chụp ảnh.

Hai người này cứ vui đùa như vậy suốt ngày.

Sau khi mặc xong bộ quần áo cuối cùng, Từ Vân Khê đã ôm lấy Thẩm Hà ngã người xuống chiếc giường lớn, hỏi: “Cháu có hài lòng với Hạ Nhật Ninh không?”

“Hài lòng!” Thẩm Hà trả lời rất ngắn gọn: “Chú ấy làm cha dượng của cháu, thì cháu sẽ rất hài lòng!”

Trong lòng Từ Vân Khê nhói đau, cha dượng gì chứ? Là cha ruột thịt thật mà!

“Vậy nếu Hạ Nhật Ninh cầu hôn mami của cháu bây giờ, thì cháu có đồng ý không?” Từ Vân Khê hỏi.

“Việc này không cần phải vội, phải thử thách trước đã.” Thẩm Hà thở dài một tiếng: “Bà ngoại, có một chuyện, cháu không cách nào hiểu được.”

“Là gì vậy? Cháu nói đi.” Từ Vân Khê giơ tay ra chạm vào chóp mũi của Thẩm Hà: “Là chuyện gì mà có thể làm khó được tiểu công chúa của chúng ta chứ?”

“Bà ngoại, bà có cảm thấy anh trai của cháu có chút giống chú ấy không?” Thẩm Hà đau đầu hỏi: “Cháu đã từng hỏi qua anh trai câu hỏi này, nhưng anh cứ khẳng định chỉ là trùng hợp mà thôi. Còn nói là bởi vì duyên phận nên hai người mới giống nhau.”

Trái tim của Từ Vân Khê cứ đập mạnh liên hồi.

Chết rồi, có một đứa cháu trực giác nhạy cảm như vậy, là phúc hay là họa đây?

“Vả lại, cháu cũng cảm thấy cháu có một sự trói buộc được định sẵn với chú ấy. Sự trói buộc này rất mông lung, là cảm giác mà cháu và những người đàn ông đã trưởng thành khác cũng không có, hừ, chỉ ngoài trừ cậu cậu.” Khuôn mặt xinh xắn của Thẩm Hà nhíu lại: “Chuyện này, khó giải thích lắm!”

Từ Vân Khê thì thầm trong lòng, mẹ ơi, nếu ta có thể giải thích thì ta cũng không dám giải thích đâu!

Lập trường của tiểu công chúa kiên định như vậy, ai mà dám tùy tiện nói chứ?

“Nếu, ừ, bà nói nếu. Nếu có một ngày, Hạ Nhật Ninh có một việc rất lớn lừa dối cháu, liệu cháu có tha thứ cho chú ấy không?” Từ Vân Khê bất chợt hỏi.

“Là chuyện liên quan đến mami sao? Nếu vậy thì tuyệt đối không tha thứ!” Thẩm Hà thẳng thắn trả lời: “Những chuyện khác thì có thể thương lượng! Nhưng đối với bất cứ người nào đã từng làm cho mami tổn thương, cháu đều không tha thứ!”

Từ Vân Khê thở dài một tiếng.

Hạ Nhật Ninh, tôi không giúp cậu được gì rồi, cậu hãy tự cứu lấy mình đi!

“Dù là bà ngoại cháu cũng sẽ không tha thứ!” Thẩm Hà cố chấp nói: “Chúng ta cũng sẽ không tha thứ cho bất kỳ có ai được không?”

“Được được được, bà ngoại thương Tiểu Hà nhất! Tiểu Hà nói gì thì cứ chiều theo ý của Tiểu Hà.” Từ Vân Khê giơ tay chạm vào chóp mũi của Thẩm Hà: “Ai biểu cháu chính là tiểu công chúa của chúng ta chứ?”

“Trong lòng của Thẩm Hà, bà ngoại cũng là công chúa! Chúng ta đều là công chúa hết!” Thẩm Hà vui mừng ôm lấy cánh tay của Từ Vân Khê và làm nũng.

“Hahahaha, được, chúng ta đều là công chúa!” Từ Vân Khê quả thật vui mừng chết đi được, cô bé này, đã từ một cục bông di động dần dần lớn lên, biến thành tiểu tinh nghịch như bây giờ, Từ Vân Khê thật sự yêu thích cô bé từ tận đáy lòng, thích đến tận xương tủy.

“Vậy bà ngoại, bà sẽ làm hòa với ông ngoại chứ?” Thẩm Hà chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Từ Vân Khê.

Dù là Từ Vân Khê, thì cũng cảm thấy đỏ mặt khi bị hỏi như vậy.

“Vậy, Tiểu Hà cảm thấy chuyện này sao?” Từ Vân Khê trêu chọc Thẩm Hà nói.

Thẩm Hà chu miệng ra nói: “Tiểu Hà chỉ có ba tuổi mấy thôi, bà ngoại đừng có ăn hiếp Tiểu Hà nữa mà! Tiểu Hà sao biết nhiều như vậy được! Chỉ là, Tiểu Hà nghe mẹ nuôi nói, năm xưa bà ngoại và ông ngoại vì hiểu lầm nhau nên mới rời xa nhau. Bây giờ thì hiểu lầm đã được giải quyết rồi, cho nên có thể về lại với nhau. Bà ngoại, bà có tha thứ cho ông ngoại không?”

Từ Vân Khê khẽ than một tiếng: “Bà không biết nữa. Chắc sẽ tha thứ, chắc cũng sẽ không tha thứ. Để xem thử rồi tính tiếp đi.”

Thẩm Hà mông lung nhìn Từ Vân Khê, Từ Vân Khê cứ nhéo chóp mũi của Thẩm Hà nói: “Được rồi, chúng ta hãy chuẩn bị xuống dưới ăn đồ nào! Chắc là mẹ của cháu đã chuẩn bị xong hết rồi!”

Thẩm Hà lúc này mới nhảy xuống giường, vui mừng nói: “Cháu phải mặc quần áo mới của bà cho để nhảy múa cho mami xem!”

“Được!” Từ Vân Khê chiều chuộng nói.

Từ Vân Khê nắm lấy tay của Thẩm Hà đi xuống lầu, quả nhiên, trên bàn đã trải đầy hết thức ăn trên đó, tỏa hương thơm phưng phức.

Lưu Nghĩa và Văn Nhất Phi còn chưa về, cho nên trong nhà chỉ còn Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh và Thẩm Duệ đang bận rộn nấu nướng.

Đề trải nghiệm không khí gia đình, nên họ không gọi đầu bếp tới, mà đích thân xuống bếp.

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Duệ làm công việc phụ bếp, chỉ có Thẩm Thất là bếp chính.

Tiểu Xuân bọn họ bị cho quay về Cảnh Hòa Trang Viên dùng bữa rồi, nên không một ai ở lại đây cả.

Tuy có hơi mệt, nhưng cảm giác ấm áp chìm đắm trong hạnh phúc đó, dù có tiền cũng không mua được.

Thẩm Hà chạy tới phòng ăn, vui mừng la to lên: “Mami vất vả rồi, Tiểu Hà yêu mami nhiều lắm, Tiểu Hà thích những món mami làm nhất!”

“Tiểu Hà ngoan.” Thẩm Thất giơ tay vỗ vào vai của Thẩm Hà: “Bộ quần áo của con đẹp quá!”

Nghe thấy sự khen ngợi của Thẩm Thất, Tiểu Hà cứ thấy vui sướng trong lòng!

Từ Vân Khê nắm lấy tay của Thẩm Duệ và Thẩm Hà ngồi qua một bên, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh cùng nhau bưng những chiếc chén bát cuối cùng ra ngoài.

Cả gia đình quây quần trước bàn ăn, tuy bữa ăn rất đơn giản, nhưng họ ăn rất ngon miệng.

Không khí hạnh phúc và vui vẻ này, không phải ai có tiền cũng có thể mua được.

Sau khi ăn xong, trợ lý Tiểu Chu đó lại đưa đồ tới đây.

Thẩm Thất bất chợt hỏi: “Mẹ nuôi, trợ lý này tìm ở đâu thế? Tận tâm trong công việc quá! Giờ là mấy giờ rồi mà còn phải qua đây đưa cho mẹ một ly trà dưỡng sinh nữa.”

Từ Vân Khê tươi cười trả lời: “Là một người bạn giới thiệu cho mẹ. Nghe nói trước kia từng tham gia qua đoàn làm phim, sau đó xảy ra một chút hiểu lầm với người khác, nên giới thiệu cậu ấy qua cho mẹ. Vốn dĩ mẹ không muốn tuyển cậu ấy, dù sao thì cũng là một người con trai đẹp đẽ như vậy, để cậu ấy ở kế bên thì dễ bị người khác bàn tán. Nhưng sau khi thử việc mấy ngày, thì phát hiện cậu ấy cũng khá tốt. Cậu này rất có lòng cầu tiến, cũng rất cố gắng. Cho nên mấy ngày trước mẹ đã cho cậu ấy chuyển thành chính thức rồi.”

Đâu phải chỉ là cầu tiến đâu, quá cầu tiến rồi đó chứ! Còn có tâm hơn bảo mẫu nữa!

Hạ Nhật Ninh híp mắt lại nói: “Vậy cũng tốt thôi. Có người chăm sóc cho mẹ nuôi, thì chúng con cũng yên tâm hơn. Dù sao thì mẹ nuôi cứ bay đi bay lại khắp nơi, bên cạnh mẹ có một người tỉ mỉ thì vẫn tốt hơn.”

Từ Vân Khê cũng tươi cười nói: “Đúng vậy. Từ khi cậu ấy đến, đúng là lúc nào mẹ cũng có cảm giác được người khác chăm sóc!”

Khi Thẩm Thất đưa Hạ Nhật Ninh về, chợt nói: “Em cứ cảm thấy thái độ của trợ lý Tiểu Chu đó với mẹ nuôi hình như không đơn giản như vậy.”

“Vậy thì sao chứ?” Hạ Nhật Ninh thản nhiên trả lời.

“Hả?” Thẩm Thất ngờ nghệch nhìn Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh thay Thẩm Thất chỉnh cổ áo lại, ung dung nói: “Thật ra chuyện này, chưa chắc là chuyện xấu. Có lẽ, sẽ khiến cho ba nuôi nhanh chóng nhìn ra sự thật, nhanh chóng giải quyết một số chuyện.”

“Ý anh là” Thẩm Thất hình như có chút hiểu ra.

“Chính là như em nghĩ ra đó.” Hạ Nhật Ninh cười nói: “Được rồi, đừng lo lắng cho người khác nữa. Chúng ta hãy lo lắng cho mình đi! Tiểu Thất, nên làm sao đây? Vừa nghĩ đến hôn lễ của đại ca nhưng anh lại không đi được, thì trong lòng anh rất đau buồn.”

Thẩm Thất e thẹn nhìn hắn một cái nói: “Vậy anh phải thuyết phục được Tiểu Hà trước, chỉ cần Tiểu Hà chấp nhận anh, thì anh có thể đi!”

Hạ Nhật Ninh ủ rủ trả lời: “Thôi đi, tốt nhất anh không nên mạo hiểm như vậy! Thời gian còn dài mà!”

“Là anh nói đó nha! Anh không được trách em đó.” Thẩm Thất mỉm cười nói: “Nhưng mà, sau chuyện ngày hôm nay, Nhất Phi và Tiểu Nghĩa, cuối cùng cũng xác nhận được mối quan hệ rồi. Đây cũng là chuyện đáng ăn mừng của chúng ta mà.”

“Ừ.” Hạ Nhật Ninh nâng khuôn mặt của Thẩm Thất lên, khẽ hôn một cái: “Chúng ta cũng sẽ có ngày đó mà, có thể quang minh chính đại ở bên nhau!”

Thẩm Thất mỉm cười gật đầu.

Hai người cứ quấn quýt bên nhau trước cửa, không hề biết Thẩm Hà đang nhìn lén từ khung cửa sổ.

Nhìn thấy cảnh tượng họ ngọt ngào quấn quýt lấy nhau, khiến Thẩm Hà rất hài lòng!

Cứ theo tiến triển này, thì có phải mình sẽ nhanh chóng gả mẹ cho chú ấy được rồi đúng không?

Vì thế nên, Thẩm Hà lại tiếp tục tính toán kế hoạch của mình, nên gia tăng thêm món gì vào sính lễ của mẹ đây.

Thẩm Duệ nhìn thấy Thẩm Hà vừa ôm lấy máy tính, vừa tính toán quà sính lễ của mình, bất chợt thở dài một hơi.

Baba đã là người giàu có nhất rồi, ông ấy thật sự không cần sính lễ gì cả đâu!

Nếu thật sự cần, thì, chỉ cần anh em mình là đủ rồi!

Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đang quấn quýt dưới lầu, còn chưa kịp ra khỏi cửa, thì lúc này điện thoại của Thẩm Thất chợt reo lên.

Là Lưu Nghĩa gọi tới, vừa bắt máy thì bên kia hét toáng lên: “Tiểu Thất, chết rồi! Ba của tớ đánh người rồi!”