Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 728

Vượt qua dòng người và xe, rất nhanh đến khu vực ngoại ô.

Đến nơi ít xe, Hàn Tắc Phương một cú đạp ga, liền bắt đầu tăng tốc.

Tiểu Hạ hoàn toàn không sợ!

Muốn so nhau về tính năng?

Làm ơn!

Xe trong nhà Hạ gia, tính năng chiếc nào không tốt?

Hàn Tắc Phương thấy Tiểu Hạ theo tới, hừ lạnh một tiếng, lần nữa đạp ga!

Tiểu Hạ vừa từ tốn mà theo sau, vừa nói với Thẩm Thất: “Thiếu phu nhân, cậu ta không có tiền trả tiền rượu quán bar, sao lại có tiền cải tiến xe? Chiếc xe cậu ta cải tiến này tuyệt đối không dưới tỷ!”

Thẩm Thất cũng là người thích xe đua, chăm chú quan sát một lúc, cũng phản ứng lại.

Đúng thế. Điều này không đúng!

Theo như cậu ta nói, cậu ta chỉ là một nhân viên thiết kế quảng cáo nhỏ, làm sao có nhiều tiền như vậy cải tiến xe?

Điểm đáng ngờ rất nhiều!

Thẩm Thất nhàn nhạt nói: “Chúng ta chỉ đến thăm cô bé bệnh nặng kia, thăm xong thì về, không nên giao thiệp quá nhiều với cậu ta.”

“Dạ, thiếu phu nhân.” Dưới chân Tiểu Hạ không ngừng đạp ga đuổi theo xe của Hàn Tắc Phương phía trước, nói: “Cô yên tâm, có tôi đây! Cậu ta không dám làm gì cô!”

Thẩm Thất chỉ cười, không nói gì.

Bởi vì tốc độ của hai xe đều rất nhanh, cho nên, rất nhanh đến trước cửa một bệnh viện.

Vừa xuống xe, Hàn Tắc Phương liền nhìn Tiểu Hạ với ý vị sâu xa, nói: “Được lắm.”

“Nhường rồi.” Hai tay Tiểu Hạ nhét vào trong túi, có phần khinh thường.

Thẩm Thất vừa xuống xe, nói với Hàn Tắc Phương: “Ở phòng bệnh nào?”

“Đi, tôi đưa cô qua đó.” Hàn Tắc Phương đi qua, cứ thế mà đi thẳng về khu nằm viện, vừa đi vừa nói: “Bởi vi giờ chưa có giường trống, cho nên họ chỉ có thể tạm thời ở trong phòng bệnh bình thường.”

Thẩm Thất gật đầu, khi đi bên đường, mua một rổ trái cây và một bó hoa tươi.

Ánh mắt Hàn Tắc Phương bất định mà nhìn Thẩm Thất, cũng mua một thùng sản phẩm bảo dưỡng rồi đi qua.

Vừa vào phòng bệnh, liền thấy người trong bệnh viện đi đi lại lại.

Có bệnh nhân cũng có người nhà.

Trên mặt mỗi người đều một vẻ nặng trĩu.

Khu vực người bệnh này đều là những người mắc bệnh nặng, cho nên tâm trạng mọi người đều nặng trĩu cả.

Hàn Tắc Phương đi phía trước, Thẩm Thất đi theo sau, Tiểu Hạ giúp xách đồ.

Ở một khúc cua quẹo, liền đi vào hành lang của bệnh viện, đi khoảng mấy bước là tới phòng bệnh.

Hàn Tắc Phương gõ cửa đi vào: “Cô bé, xem ai đến đây?”

Thẩm Thất đi theo vào trong, vừa ngước đầu liền thấy cô bé mặc áo bệnh nhân và mẹ cô bé, trong phòng bệnh không còn người khác.

Xem ra mọi người đều ra ngoài cả.

“Dì Thẩm?” cô bé vừa thấy Thẩm Thất, liền vui mừng kêu lên: “Dì thật sự đến thăm con rồi!”

Thẩm Thất kêu Tiểu Hạ để đồ xuống, đi qua sờ đầu cô bé, nói: “Đúng thế, dì nói lời giữ lời! Con mau khỏe lại, dì còn muốn thấy con đi học, đi thực hiện lý tưởng của con!”

“Ừm!” cô bé dùng sức gật đầu, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Thẩm Thất.

Mẹ cô bé liền nói: “Tôi đi rửa trái cây cho mọi người.”

Tiểu Hạ liền nói: “Để tôi!”

Mẹ cô bé kiên trì: “Không không không, chuyện này sao có thể phiền các cậu chứ? Để tôi!”

Mẹ cô bé mời Tiểu Hạ ngồi: “Các cậu đều ngồi, tôi đi một lát là về!”

Mẹ cô bé rời khỏi không bao lâu, thì có y tá đi vào thông báo làm kiểm tra!

Thẩm Thất gật đầu với Tiểu Hạ, Tiểu Hạ đẩy cô bé đi kiểm tra.

Trong phòng bệnh liền chỉ còn Thẩm Thất và Hàn Tắc Phương.

Trong phòng bổng chốc liền im lặng.

Thẩm Thất đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài mà ngây ra.

Ánh mắt Hàn Tắc Phương nhìn trên mặt của Thẩm Thất, ánh mắt nhấp nháy với hàm ý không rõ.

“Tiểu Thất, cậu có phải hiểu lầm gì với tôi chăng?” Hàn Tắc Phương trực tiếp gọn gàng mà hỏi: “Tôi nghĩ rằng chúng ta là bạn bè. Nói cho cùng, chúng ta cùng trải qua chuyện đáng sợ thế kia. Cùng đối mặt với tai nạn, cùng đối mặt với nhiệt độ dưới 20 độ thậm chí dưới 40 độ, còn cả sự tàn sát của lũ sói, cùng đối mặt với đói khát và giá rét, với bệnh tật và cái chết.”

Thẩm Thất quay đầu nhìn Hàn Tắc Phương.

Thẩm Thất không phải là người giỏi giấu tâm sự, cho nên nghe lời thổ lộ của Hàn Tắc Phương, cũng không kiềm được mà trực tiếp hỏi thẳng: “Chúng ta chỉ mới quen biết nhau không bao lâu, không được tính là hiểu lắm. Cho nên tôi có mấy câu hỏi muốn được hỏi anh. Thứ nhất, anh chỉ một nhà thiết kế quảng cáo nhỏ, tại sao lại có nhiều tiền như thế để cải tiến xe, nhưng lại không có tiền chi trả tiền rượu trong quán bar?”

Hàn Tắc Phương nghe sự chất vấn của Thẩm Thất, khóe miệng khẽ nhếch không chút dấu vết.

“Thứ hai, anh làm sao biết được tung tích của cô bé? Tôi nhớ là khi ở thị trấn suối nước nóng, tôi hỏi qua địa chỉ của họ, họ không hề chịu nói với tôi. Thứ ba, tất cả mọi người sau khi rời khỏi thị trấn suối nước nóng đều đi tiến hành trị liệu tâm lý, tại sao anh lại không đi? Đừng đề cập đến tôi, tôi khác với các anh. Tôi không hề trực diện chiến đấu.” Thẩm Thất nghiêm túc nhìn Hàn Tắc Phương: “Những chuyện này, anh không phải nên giải thích một chút sao?”

“Nói xong rồi?” Hàn Tắc Phương khẽ cười: “Thì ra cô đang lo về chuyện này. Hơ hơ hơ, đúng thật là rất dễ thương!”

Thẩm Thất cảnh giác mà nhìn anh ta.

“Được, tôi giải thích cho cô nghe.” Hàn Tắc Phương thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn Thẩm Thất, nói: “Câu hỏi thứ nhất. Đúng vậy, tôi thực sự là một nhà thiết kế quảng cáo nhỏ, nhưng, tôi hình như không nói với cô, người chủ công ty quảng cáo đó chính là mẹ của tôi? Nhưng, quan hệ của tôi và bà ấy không tốt, cho nên, tôi rõ ràng là con nhà giàu nhưng lại không có nhiều tiền. Còn về chiếc xe này, là quà sinh nhật trước đây của tôi, lúc đó, quan hệ của tôi với gia đình vẫn rất tốt, cho nên người nhà mua cho, sau đó tôi cải tiến lại.”

“Cho nên trên người tôi không có bao nhiêu tiền mặt. Hơn nữa thẻ tín dụng của tôi đã bị đóng băng, tôi không có cách nào quẹt thẻ chi trả. Câu hỏi thứ hai, tôi biết được hành tung của cô bé là do trùng hợp, cô tin tôi chứ? Chính là trùng hợp, tôi ở bên đường bắt gặp họ, sau đó họ còn cùng tôi nghe ngóng xem vị trí bệnh viện. Không tin, cô có thể đi hỏi mẹ con họ xem sao!” Hàn Tắc Phương nhún vai, với biểu cảm không sao cả nói.

“Câu hỏi thứ ba, tư vấn tâm lý? Hơ hơ, cô biết chuyên ngành thời đại học của tôi là gì không?” Hàn Tắc Phương khẽ cười nói: “Ông nội và cha tôi đều là học y, cha dượng trước đây của tôi là chuyên gia tâm lý, còn tôi, không hề kế thừa chén cơm của họ, cảm thấy làm một người thiết kế quảng cáo rất tốt. Cho nên, chuyện này đối với tôi mà nói, căn bản là không có chút ý nghĩa gì. Từ nhỏ tôi đã sống trong gia đình không có tình cảm, tôi thấy qua quá nhiều sinh lão bệnh tử, gặp quá nhiều ân oán tình thù, tan đàn sẻ nghé. Mẹ tôi hai lần ly hôn, tôi còn gì mà không chịu đựng được?”

“Cô biết đó, học y mà, ai mà không phải từ nhỏ làm bạn với thi thể? Cho nên cô nghĩ tôi có cần đi tư vấn tâm lý không?” Hàn Tắc Phương tiếp tục nói: “Nếu cô đã hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, tôi cũng có thể hỏi cô vài vấn đề chứ?”

Thẩm Thất bình tĩnh nhìn anh ta: “Được.”