Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 836

“Bà không đồng ý có tác dụng gì không?” Thẩm lão phu nhân cười khổ nói: “Hai đứa đều nguyện sống chết có nhau, bà không làm được chuyện phá hoại một đôi uyên ương!”

Tần Trân và Thẩm Thất cùng bật cười.

“Bà biết hai đứa muốn hỏi gì.” Thẩm Thất tức tối nhìn Thẩm Thất và Tần Trân: “Hai đứa ấy! Chị em dâu hai đứa chỉ biết bắt nạt bà già này!”

Tần Trân lập tức nói vội vàng: “Ai da, bà nội, bọn con có bắt nạt đâu!”

Thẩm Thất cũng làm nũng: “Bà ngoại, sao con nỡ bắt nạt bà chứ?”

Thẩm lão phu nhân lập tức cười ha ha: “Con nhóc này, thật sự là, bà chỉ đùa thôi!”

Tần Trân và Thẩm Thất đồng thời cười phù ra tiếng.

Thẩm lão phu nhân nói tiếp: “Tiểu Thất, có phải bên Hạ gia đã dạy con rất điều không?”

Thẩm Thất gật đầu: “Chuyện gì cũng không giấu được ánh mắt của bà ngoại.”

“Lão thái thái của Hạ gia cũng là người thông minh, những sóng gió bà ấy trải qua còn nhiều hơn bà. Bà sinh nhiều con cho Thẩm gia, địa vị của bà rất chắc chắn.” Thẩm lão phu nhân mở miệng nói: “Bà ấy thì khác, cả đời chỉ có một đứa con trai, kết quả đứa con trai đó không biết phấn đấu, còn tức chết người bạn đời của mình. Vậy nên, cách làm việc của bà ấy quyết đoán tàn nhẫn, cũng là điều có thể hiểu được. Bà và ông ngoại ở bên nhau, cả đời bình an, ân ái, sinh nhiều con như thế, Thẩm gia cũng không bạc đãi bà.”

Thẩm Thất gật đầu.

“Bà nội, vậy sao bà lại đồng ý một cách sảng khoái như thế chứ?” Tần Trân gọt hoa quả cho Thẩm lão phu nhân, nói nhẹ nhàng: “Là vì thái độ của Sùng Minh sao?”

Thẩm lão phu nhân vuốt cằm, nói: “Chắc hai đứa không ngờ đúng không? Trước đó Sùng Minh đã từng tự mình liên lạc với bà.”

“Hứ?” Thẩm Thất và Thẩm Thất đồng thời ngạc nhiên mở miệng kêu lên: “Chuyện xảy ra khi nào vậy?”

“Tầm sau tết.” Thẩm lão phu nhân cười nói: “Bà đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, cậu ta trốn trong phòng bà. Nếu cậu ta mà không cố tình lên tiếng, bà còn không biết nữa.”

Thẩm Thất lập tức căng thẳng: “Anh ấy tìm bà làm gì?”

“Cậu ta nói với bà, cậu ta muốn nhận được sự chấp nhận của bà.” Thẩm lão phu nhân vừa cười vừa nói: “Cậu ta rất ít nói, hơi thở cũng không tốt lắm. Nhưng bà vẫn luôn cảm thấy cậu ta đang cố gắng ẩn giấu bản thân. Trải qua bao sóng gió, sao bà lại không cảm nhận được sát khí trên người cậu ta cho được? Nhưng cậu ta có thể ẩn giấu như thế, cũng coi như là một cách thể hiện thái độ trực tiếp.”

Thẩm Thất gật đầu: “Đúng là như vậy. Khi anh ấy ở bên cạnh bọn con cũng đều cố gắng ẩn giấu bản thân.”

“Cậu ta nói, cậu ta muốn sống một cuộc sống của người bình thường, cũng là lần đầu tiên có ý nghĩ muốn nắm tay một ai đó. Bà hiểu, với người như cậu ta, nắm tay một ai đó hẳn phải cần vô vàn dũng cảm.” Thẩm lão phu nhân thở dài: “Trải qua buổi nói chuyện hôm đó, bà đột nhiên cảm thấy đứa bé này cũng không phải hoàn toàn hết thuốc chữa.”

Thẩm Thất và Tần Trân nhìn nhau, Tần Trân mở miệng nói: “Vậy thì bà nội, cũng coi như bà thích người này đúng không?”

Thẩm lão phu nhân vuốt cằm: “Nhà chúng ta đúng là có nhiều hình thức cùng tồn tại. Bà cũng biết, sự xuất hiện của cậu ta có thể ảnh hướng tới Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Ngũ. Nhưng hình như chuyện này đã được Nhật Ninh giải quyết rồi. Tiểu Thất, chồng con cũng có bản lĩnh đấy!”

Thẩm Thất cười ngượng ngùng.

“Chỉ cần Sùng Minh đừng gây chuyện trong nước, trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì.” Ánh mắt của Thẩm lão phu nhân sáng như đuốc, tuổi tác đã cao, nhưng bà vẫn còn minh mẫn: “Vậy nên bà không có gì để lo lắng cả. Có mấy đứa trông coi cậu ta, có Tiểu Lục kiềm chế cậu ta, cậu ta cũng không dám làm chuyện gì lỗ mãng. Ở nước ngoài cậu ta có gây chuyện ghê gớm tới đâu cũng không liên quan tới chúng ta.”

Tần Trân và Thẩm Thất cùng đăm chiêu rồi gật đầu.

Xem ra bà ngoại thực sự thích Sùng Minh, vậy thì chuyện Sùng Minh mất tích có nên nói cho bà không?

Tần Trân dùng ánh mắt hỏi Thẩm Thất, Thẩm Thất khẽ lắc đầu.

Nếu để bà ngoại biết thuốc này là do Sùng Minh dùng mạng sống để đổi lấy, có lẽ bà sẽ không chịu dùng nó chăng?

Không được, không thể nói cho bà được!

Có nói thì cũng phải đợi tới khi tìm được Sùng Minh đã!

Lúc này, y tá bước vào kiểm tra, nói: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi, người nhà không nên quấy rầy quá lâu.”

Thẩm Thất và Tần Trân cùng đứng lên, nói với Thẩm lão phu nhân: “Vậy bọn con về trước, lát nữa sẽ có người khác tới thăm bà!”

Thẩm lão phu nhân mỉm cười gật đầu: “Ừ, Tiểu Thất, con quan tâm chị dâu con một chút.”

“Con biết rồi.” Thẩm Thất cười, cầm tay Tần Trân ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi ra phòng bệnh, Tần Trân hỏi:”Tiểu Thất, em không định để bà nội biết được sao?”

“Bây giờ không thể.” Thẩm Thất thở dài nói: “Chị dâu, mặc dù thời gian em là nữ chủ nhân của Hạ gia còn không dài, nhưng em đã học được một bài học, đó là tất cả phải đặt đại cục lên hàng đầu. Chuyện Sùng Minh mất tích tới giờ còn chưa có kết luận, em tin anh ấy sẽ trở về! Ông trời đã sắp xếp để anh ấy và anh trai em gặp nhau, nhất định sẽ không đòi lại tình cảm này một cách tàn nhẫn như thế. Em tin chắc anh em sẽ đưa Sùng Minh trở về! Vậy nên, nếu đã chắc chắn sẽ là một kết cục tốt đẹp, vì sao còn phải để bà ngoại phải lo lắng chứ?”

Tần Trân gật đầu: “Em nói cũng có lí. Chúng ta về đi.”

Thẩm Thất lại kéo Tần Trân lại, nói: “Chị dâu, nghe nói em gái chị tới tìm chị à?”

Thấy Thẩm Thất nhắc tối Tần Lỵ, Tần Trân tỏ ra mất tự nhiên: “Đúng vậy. Nó là con riêng bên ngoài của ba chị. Năm đó ba mẹ chị cũng vì chuyện này mới li hôn. Vốn dĩ chị với nó cũng không liên lạc với nhau, bây giờ nó đột nhiên tìm tới, chị cũng rất bất ngờ. Xin lỗi, Tiểu Thất, có phải chị thêm phiền cho Thẩm gia rồi không?”

Thẩm Thất lập tức lắc đầu: “Chị dâu, chị nói gì vậy! Chúng ta là người nhà mà! Sao lại phiền phức gì chứ! Không cần biết cô ấy là ai, chỉ cần chị nói đó là em gái chị, nhà chúng ta đều sẽ đón tiếp đàng hoàng!”

Tần Trân cắn môi, nghĩ một hồi mới nói: “Đúng rồi Tiểu Thất, chú hai và Mạc Thu thành đôi thật sao?”

Thẩm Thất nghe được Tần Trân nhắc tới Thẩm Nhị và Mạc Thu, vui vẻ nói: “Đúng vậy! Thành đôi thật! Bây giờ bọn họ suốt ngày dính lấy nhau! Hai người này trước kia chỉ biết hô hào độc thân muôn năm! Bây giờ tìm đúng người một cái là hết độc thân ngay!”

“A...” Ánh mắt Tần Trân loé lên, nói: “Vậy em có biết chú ba có người thương chưa không?”

“Anh ba?” Thẩm Thất nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Hình như là chưa thì phải? Nhưng người theo đuổi anh ba thì có không ít, mấy ngày trước đúng là anh ấy có thích một cô bé, nhưng hai hôm trước nghe nói là không hợp nên chia tay rồi. Sao vậy? Chị dâu, sao chị lại hỏi cái này?”

Tần Trân hơi ngượng ngùng nói: “Là thế này, quả thực là chị có một chuyện muốn làm phiền em.”