Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 856

Mạc Thu và Thẩm Thất nhìn nhau, đáy mắt hai người đều ánh lên tia sợ hãi.

Tin tức Thẩm Thất xảy ra chuyện truyền đi rất nhanh, mới chỉ hơn 10 phút, người nhà họ Hạ đã đưa cả một đội xe tới.

Thậm chí Hạ Nhật Ninh còn chưa đợi xe dừng hẳn đã lao về phía Thẩm Thất. Tới khi ôm gọn cô vào lòng, anh mới thở phào: “Xin lỗi Tiểu Thất, anh tới muộn rồi.”

Thẩm Thất ôm eo Hạ Nhật Ninh, tâm trạng cô dần ổn định, nhẹ nhàng nói: “Nhật Ninh, có người nhắm vào em.”

“Anh biết rồi, anh sẽ xử lí! Kể từ hôm nay, anh để Tiểu Hạ ở bên em mọi lúc mọi nơi.” Hạ Nhật Ninh nheo mắt phượng, giọng nói chết chóc.

Dám ra tay với người phụ nữ của anh, đúng là chán sống mà!

Anh nhất định phải bắt được người đó!

Băm thây hắn ta thành trăm mảnh!

Tiểu Xuân, Tiểu Hạ lo lắng đứng ở một bên, hỏi Mạc Thu: “Hôm nay cô chủ đi đâu vậy?”

Mạc Thu đã quen với Tiểu Xuân, Tiểu Hạ nên cũng không giấu diếm gì, kể hết mọi chuyện cho hai người nghe.

Sau khi nghe nói Thẩm Thất đi từ đồn công an ra mới phát hiện phanh xe bị hỏng, Tiểu Xuân lập tức cho người đi điều tra camera trong bãi đỗ xe của đồn công an.

Quả nhiên có vấn đề.

Lúc Thẩm Thất và Mạc Thu đi vào không lâu, có một người lén la lén lút đến gần xe của Thẩm Thất, giở trò với làm hỏng phanh xe.

Quả nhiên!

Người này nhắm vào Thẩm Thất!

Tiểu Xuân báo cáo kết quả điều tra với Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật Ninh chợt nghĩ tới kẻ tàn bạo vô tình đứng sau vụ việc lúc ở thôn nhỏ có suối nước nóng.

Phương pháp hành động của hai người này có điểm giống nhau.

Không tiếc hi sinh mạng sống của người vô tội.

Lúc ở thôn nhỏ, hắn dùng đem người vô tội đặt trước miệng sói, chỉ để người đó phải khiếp sợ.

Bây giờ lại làm hỏng phanh xe của Thẩm Thất, tuy việc làm khác nhau nhưng hiệu quả như nhau. Bởi vì bên cạnh đồn công an, là con đường nhiều dân cư sinh sống, xe trên đường cực kỳ đông, người đi bộ cũng nhiều, một khi xảy ra tai nạn giao thông, thương vong nhất định rất lớn.

May mắn tốc độ lái xe của Mạc Thu không nhanh, xử lí tình huống đúng đắn nên dù xe bị hư tổn nghiêm trọng nhưng người không có mệnh hệ gì.

Tiểu Xuân thấp giọng nói: “Xin lỗi tổng giám đốc, có khả năng vì chuyện của tôi mà liên lụy tới cô chủ.”

Ánh mắt Hạ Nhật Ninh sáng lên, nói: “Chuyện này phải điều tra thật kỹ. Mặc dù Trâu Tân Dư không thuộc dạng tình nghi, nhưng người thuê nhà của hắn luôn giấu mặt. Đi nói với Tiểu Thu, Tiểu Đông, tạm thời ngừng mọi công việc trên tay, tập trung mọi lực lượng tìm ra tên khốn nạn đó! Nếu hắn ta đã nhằm vào Tiểu Thất thì không xong với tôi đâu.”

“Tôi sẽ đi sắp xếp.” Tiểu Xuân nói: “Cô chủ bị dọa sợ, có cần nghỉ ngơi một lát không?”

“Ừ.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Các cậu về trước đi.”

Hiện trường tai nạn sẽ có người xử lí.

Thẩm Thất bị Hạ Nhật Ninh đưa về Cảnh Hòa trang viên.

Vừa về đến nhà, Thẩm Thất thẫn thờ ngồi trên ghế, trong đầu vẫn hiện lên cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi.

Thẩm Thất không nhịn được hỏi: “Nhật Ninh, tại sao đối phương lại nhắm vào em?”

“Kẻ yếu dễ bắt nạt.” Hạ Nhật Ninh ngồi cạnh Thẩm Thất, vuốt má cô nói: “Từ hôm nay trở đi, đừng đến công ty nữa, có chuyện gì để Mạc Thu làm đi.”

Thẩm Thất mệt mỏi dựa vào vai Hạ Nhật Ninh: “Nhưng mà không thoải mái.”

“Vì sự an toàn của em, cũng để cho mọi người yên tâm, em chịu khó một thời gian có được không?” Hạ Nhật Ninh dỗ dành Thẩm Thất: “Anh đảm bảo sẽ bắt được kẻ đứng phía sau sớm nhất có thể!”

Thẩm Thất bỗng túm lấy cánh tay Hạ Nhật Ninh: “Ý anh là kẻ đứng sau vụ việc ở thôn nhỏ có suối nước nóng đã hướng mục tiêu lên người em rồi?”

Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Rất có khả năng. Thời gian này hắn đột nhiên biến mất chắc chắn là có vấn đề. Hắn không làm khó anh và Tiểu Xuân mà nhằm vào em, có thể thấy hắn đã ủ mưu từ lâu.”

Thẩm Thất nghiêm túc gật đầu, nói: “Em hiểu rồi. Em sẽ không đi đâu cả. Chuyện công ty, Mạc Thu có thể báo cáo với em từ xa, phía nhà họ Hạ em cũng có thể xử lí từ xa.”

“Ngoan.” Hạ Nhật Ninh cúi đầu hôn lên trán cô: “Đừng lo lắng, nhà họ Hạ và Cảnh Hòa trang viên tuyệt đối an toàn!”

Nơi khác, sau khi Triệu Văn Văn làm thủ tục bảo lãnh cho Hàn Tắc Phương, hai người lái xe rời đi.

Triệu Văn Văn đỗ xe ở bên đường, định nói chuyện rõ ràng với Hàn Tắc Phương.

“Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?” Triệu Văn Văn phẫn nộ nhìn Hàn Tắc Phương.

Hàn Tắc Phương trả lời qua loa: “Bản thân em hiểu rõ nguyên nhân nhất, không phải sao?”

“Anh nói gì cơ?” Trong lòng Triệu Văn Văn có một dự cảm không lành nhưng vẫn cố cứng miệng: “Em đã làm gì có lỗi với anh?”

“Chuyện của Trình Thiên Cát là sao?” Hàn Tắc Phương hỏi thẳng: “Em ở bên anh chỉ vì anh rất giống anh ta, em coi anh là người thay thế phải không?”

Triệu Văn Văn bị nói trúng, mặt cô biến sắc nhưng cũng không phản bác.

Hàn Tắc Phương và Trình Thiên Cát có rất nhiều điểm giống nhau.

“Anh tưởng em thật lòng muốn ở bên anh, có thể vì anh mà chia tay Phùng Mạn Luân. Lúc đầu anh vô cùng cảm động, nhưng anh không ngờ rằng, trong mắt em, anh chỉ là một kẻ thay thế. Triệu Văn Văn, em tự hỏi lòng mình xem, em có xứng với anh không?” Hàn Tắc Phương vặn hỏi, sắc mặt u ám nhìn Triệu Văn Văn: “Nếu không phải tình cờ biết được sự tồn tại của Trình Thiên Cát, anh còn tưởng em yêu anh lắm đấy!”

Triệu Văn Văn giải thích: “Em thật lòng với anh mà! Em và Trình Thiên Cát vốn đã không thể đến với nhau! Em sớm đã quên hết những chuyện trong quá khứ rồi!”

Hàn Tắc Phương cười giễu cợt, chỉ vào sợi dây chuyền trên cổ Triệu Văn Văn, nói: “Em còn lừa mình dối người? Bức ảnh trên mặt dây chuyền này 10 năm nay chưa từng thay đổi phải không? Lúc nào em cũng mang ảnh người đó theo bên mình mà em dám nói rằng đã quên? Hôm nay em tới bảo lãnh cho anh, anh cảm ơn, nhưng từ nay về sau em đừng xuất hiện trước mặt anh nữa! Chúng ta hãy coi như chưa từng quen biết nhau! Hơn nữa người anh quan tâm nhất là Thẩm Thất chứ không phải em! Cứ vậy nhé, không hẹn gặp lại!”

Nói xong, Hàn Tắc Phương đẩy cửa xuống xe, đi thẳng không thèm quay đầu lại.

Nhìn bóng lưng Hàn Tắc Phương, gương mặt xinh đẹp của Triệu Văn Văn trở nên vặn vẹo.

Thẩm Thất, Thẩm Thất, lại là Thẩm Thất!

Tại sao người đàn ông nào ở bên cô cũng đều chỉ nhắc đến cô ta!

Thẩm Thất! Rốt cuộc cô muốn gì?

Tôi đã nhường nhịn cô đủ lắm rồi!

Cô còn muốn cướp đi cái gì nữa?