Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 946

Thẩm Lục nghĩ tới nghĩ lui, ở đây đúng là không đủ náo nhiệt.

Mấy lễ hội này, mình cũng không có hứng thú gì cả.

Mấy lễ hội không phải của loài người, không thể nào chấp nhận nỗi.

Quá khiêu chiến sức hạn con người rồi!

Xin thứ tội, bổn tọa đây không chấp nhận được!

Thế là, Trình Thiên Cát dẫn Thẩm Lục đặt một chiếc thuyền nhỏ, hai người lái thuyền tới biển để câu cá biển.

Câu cá biển, tức là đi câu cá trên biển.

Vì vậy, mọi người cũng không đi rất xa, vị trí chỉ cách giữa hòn đảo nhỏ và du thuyền.

Có vẻ có rất nhiều người rất thích câu cá biển, cho nên có thể thấy được khá nhiều thuyền câu cá trên mặt biển.

Những chiếc thuyền nhỏ này đều được trang bị đầy đủ, có tất cả các công cụ cần dùng.

Câu càng vui thì càng có thể được ở trên thuyền nấu chín nữa.

Đương nhiên, chi phí thuê một chiếc thuyền nhỏ cũng không rẻ.

Dù gì những người tới đây đều có tiền, cũng đâu thèm để ý tới chuyện cỏn con này.

Chiếc thuyền của Trình Thiên Cát và Thẩm Lục, không thu phí của họ, đảo W đã sớm qua chào hỏi, tất cả các chi phí của Thẩm Lục, đều được miễn phí!

Do đó, Trình Thiên Cát và Thẩm Lục cũng không khách sáo với họ, lái thuyền ra khơi câu cá.

Đặt xong cần cầu, Trình Thiên Cát với Thẩm Lục mỗi người ôm một cái điện thoại chơi game.

Đừng nhìn chỉ là chơi game trò chơi thôi, khi người chơi game đặt ở hoàn cảnh khác nhau, thì tâm trạng chơi game cũng sẽ khác nhau.

Hai người đang chơi vui sướng, thì phát giác cần câu đang động đậy,

Hai người họ liền đặt điện thoại qua một bên và bắt đầu kéo dây câu lên.

Soạt soạt soạt, dùng sức kéo lên tí, một con cá quét trên mặt biển, vẽ ra một đường cong đẹp, bỗng chốc bị lôi kéo lên!

“Chà, tốc độ này cũng nhanh thiệt chứ?” Thẩm Lục cầm lòng không đậu hỏi: “Cá ở đây có phải đói lắm không? Chúng mình mới đặt gậy xuống, thì đã câu được rồi!”

Trình Thiên Cát cầm con cá được câu lên, nhíu lông mày: “Ai biết được? Dù gì có thu hoạch là được rồi!”

Thẩm Lục cũng không chơi game nữa, vui mừng hớn hở nhìn Trình Thiên Cát giết mổ con cá một cách nhanh nhẹn và tháo vát.

“Nấu canh nha?” Thẩm Lục ngẩng đầu nhìn Trình Thiên Cát: “Mấy ngày nay món ăn trên hòn đảo ăn tới muốn phát ói rồi!”

“Được! Dù gì trên thuyền có đồ gia vị.” Trình Thiên Cát đáp lời: “Cậu muốn nấu gì cũng được.”

Thẩm Lục lập tức xách con cá đã được xử lý, mừng khấp khởi đi vào bên trong nấu nồi canh cá.

Phong cách ăn uống của đảo W hướng về phương tây hơn, đa số đều là món ăn bít tết hoặc thịt nướng nhiều.

Những món ăn này lâu lâu ăn thì được, ngày nào cũng ăn riết, ăn đến nỗi muốn phát ói luôn!

Cho nên, Thẩm Lục không thể chờ đợi muốn nấu nồi canh, để thanh lọc dạ dày một chút!

Một lát sau, bên trong khoang tàu tỏa ra mùi vị thơm ngon của canh cá.

Trình Thiên Cát cũng không nhịn được, chạy tới chỗ Thẩm Lục, mỗi người cầm một chén, đứng trước nồi canh nhỏ, ăn uống ngon lành.

Hai người họ bạn một chén, tôi một chén, không ngờ đã uống hết sạch canh cá trong nồi nhỏ.

Đợi khi uống đến chén canh cá cuối cùng, Thẩm Lục đột ngột dừng lại, nhìn chằm chằm miếng xương cá được nhổ ra, ngơ ra rất lâu mới mở miệng nói: “Thiên Cát.”

“Á?” Trình Thiên Cát ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Sao rồi?”

“Đây là cá biển sâu ư?” Thẩm Lục im lặng một giây lát, mới mở lời nói: “Mấy ngày nay không có cơn bão quét qua, tại sao ở tầng nước ngầm, lại câu được cá nước sâu chứ?”

Trình Thiên Cát giờ mới phát hiện vấn đề: “Ơ--hình như đúng!”

Hai người họ tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi.

Sau đó vào lúc này, cần câu của hai người họ động đậy lần nữa!

Hai người liền đặt chén trong tay để trên bàn, chạy ra ngoài và nhoài người về phía dưới thuyền nhìn xuống!

Không ngờ nhìn thấy được có người đang lặn ở đáy nước và đang móc con cá vào trên móc câu chứ!

Trình Thiên Cát và Thẩm Lục bỗng chốc không biết nói sao khi nhìn thấy bọn họ.

Bọn họ ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy được Trình Thiên Cát và Thẩm Lục, xem ra con cá này không móc vào được rồi, đành phải trôi lên mặt nước, nhìn Trình Thiên Cát và Thẩm Lục với vẻ mặt nịnh nọt: “Cá này rất ngon!”

Tiếng Việt của họ rất cứng nhắc, lặp qua lặp lại cũng câu nói đó.

“Các ngươi là ai?” Thẩm Lục chau mày nói.

Người đẹp đúng là người đẹp, kể cả chau mày cũng đẹp như vậy.

Đối phương thấy được Thẩm Lục chau mày lại, nụ cười trên mặt càng hiện ra vẻ nịnh nọt, cứ lập lại câu nói lúc nãy.

Trình Thiên Cát than thở nói: ‘Được rồi, các ngươi về đi. Tôi biết các ngươi là ai rồi! Chúng tôi câu cá là muốn cho thanh tịnh, chứ không phải vì cá ở đây.

Trình Thiên nói với giọng nói địa phương, đối phương lập tức nghe hiểu rõ.

Trước khi đối phương rời khỏi, lấy toàn bộ cá biển sâu trong rổ đặt trên thuyền, sau đó bơi đi khỏi.

Bơi đi rồi.

Đi rồi.

Rồi.

Thẩm Lục ngồi trên thuyền, cảm thấy mọi thứ lộn xộn.

Trình Thiên Cát nhìn những con cá trên thuyền, liền bật cười to lên, cười tới nỗi muốn rơi nước mắt.

Thẩm Lục nhìn Trình Thiên Cát với vẻ mặt không biết nói sao, giờ sao câu cá nữa đây!

Trình Thiên Cát vẩy tay, nói: “Thôi nào, đừng để ý mấy chuyện cỏn con này. Họ cũng bị ép buộc thôi, không còn cách nào nên mới làm như vậy. Huống chi, nếu họ bị bắt đi, kết cục có lẽ rất thảm. Hành động làm trái chính phủ, không phải là một chuyện dễ dàng mà bỏ qua được.”

Thẩm Lục than thở nói: “Mình cũng không biết Sùng Minh đang ở đâu, mình sao giúp họ được?”

“Cho nên mới nói, đừng để tâm gì.” Trình Thiên Cát thôi cười và nói: “Đi thôi, nếu không câu được cá, thì lái vòng quanh đảo nhỏ một chuyến, ngắm cảnh quan một tí.”

Thẩm Lục đem cá trên thuyền ném vào trong thùng nước, Trình Thiên Cát lái chiếc thuyền từ từ tiến lên phía trước.

Hai người vừa đi thuyền vừa thưởng thức phong cảnh trên đường đi.

Chưa kể, phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.

Hai người tán gẫu chuyện trong nhà, tán gẫu tới nỗi dạo hết vòng quanh đảo nhỏ.

Do Sùng Minh ở trên đảo, và cũng do sự tồn tại đặc biệt của đảo W, chiến tranh không lan rộng tới đây, cho nên mọi thứ ở đây rất yên tĩnh.

Hai người lái dạo xong, xách xô nước lên bờ.

Mới cập bờ, thì có một giọng nói từ trên đầu truyền tới: “Chơi vui không?”

Thẩm Lục nghe được giọng nói này, toàn người kinh động, ngay lập tức ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ quen thuộc.

Sùng Minh!

Anh ấy về rồi!

Anh ấy đúng là trở về tìm mình rồi!

Tuy rằng Sùng Minh bây giờ cũng mang dáng vẻ ngụy trạng, nhưng giọng nói của anh ấy thì không làm ngụy trạng nào cả.

Trình Thiên Cát cũng nhận ra anh ấy.

“Được rồi, hai cậu trò chuyện đi, mình về trước.” Trình Thiên Cát mỉm cười và vẩy tay chào Sùng Minh, nhận lấy cá trong xô nước và quay người rời khỏi.

Sùng Minh nhảy qua và đứng bên cạnh Thẩm Lục, cúi đầu xuống nhìn anh ấy.

Thẩm Lục ngơ ngác nhìn anh ấy, không biết nói gì.

“Anh về rồi.” Sùng Minh khẽ cười.

Đúng vậy, anh ấy về rồi.

Đây là Súng Minh!

Là Sùng Minh hoàn chỉnh!

Anh ấy không còn khiếm khuyết nữa!

Anh ấy đã tìm được chính mình!

Đôi mắt Thẩm Lục đột ngột đỏ lên.

“Sao? Không chào đón anh à?” Sùng Minh nhìn đôi mắt đỏ lên của Thẩm Lục, cố ý nói: “Em đã không hoan nghênh, thì anh đi đây.”

Sùng Minh cố tình từ từ quay người, ra vẻ muốn quay đi rời khỏi.

Không ngoài dự đoán, Thẩm Lục từ phía sau ôm lấy anh một cái.

“Anh thử đi xem! Đi rồi, thì đừng có mong quay trở lại!” Thẩm Lục khẽ gào lên.

Sùng Minh đột ngột cười lên, anh ấy tách tay Thẩm Lục ra, quay người lại và ôm chặt lấy Thẩm Lục, sau đó cúi đầu xuống hôn lấy môi Thẩm Lục.

Đồ ngốc, anh về rồi, sẽ không đi đâu nữa!

Chúng mình, sẽ không bao giờ xa nhau nữa!

Vĩnh viễn, không rời xa nhau!