Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 962

Tư Y Cẩm dẫn theo Tư Nhiên tới đúng giờ.

Thẩm Thất đã gọi một bàn thức ăn.

Cô cười tủm tỉm "Không có chuyện gì khác cả, chỉ muốn trò chuyện với hai người, rồi ăn một bữa cơm thôi."

Tư Y Cẩm hiểu ý của Thẩm Thất, cười cảm kích với cô.

Cô ấy không nói gì cả, đẩy Tư Nhiên tới: "Chào cô đi con."

"Con chào cô." Tư Nhiên ngoan ngoãn mở miệng.

"Ngoan lắm, bên ngoài có nóng không?" Thẩm Thất mỉm cười trả lời: "Nào, ngồi xuống ăn cơm đi."

"Cảm ơn cô." Tư Nhiên ngoan ngoãn đáp.

Sau khi Tư Y Cẩm và Tư Nhiên ngồi xuống, Thẩm Thất mở miệng nói: "Ngày mai chúng tôi sẽ trở về, hai người có muốn về cùng không? Bây giờ Mai gia ở Thành phố M tìm hai người khắp nơi, nếu không muốn về thành phố M, thì tới thành phố Vinh ở mấy ngày. Mai gia không dám tới thành phố Vinh gây chuyện."

Tư Y Cẩm nghĩ rồi gật đầu đồng ý.

Thẩm Thất lập tức cười mỉm nói với Tư Nhiên: "Tiểu Nhiên, cô bảo Tiểu Duệ và Tiểu Hà chơi với con có được không?"

Tư Nhiên quay đầu nhìn sang Tư Y Cẩm, sau khi Tư Y Cẩm gật đầu, Tư Nhiên mới ngoan ngoãn trả lời: "Được ạ."

Trong khi ăn, Thẩm Thất không hỏi tới chuyện của Tư Y Cẩm nữa, chỉ nói một số câu chuyện đơn giản trong nhà.

Thẩm Thất phát hiện ra, thực sự Tư Y Cẩm rất có tài!

Thẩm Thất đưa ra một số lý luận, Tư Y Cẩm đều có thể củng cố thêm một bước. Thẩm Thất thầm nghĩ, trời ơi, nhân tài tốt như vậy không thể bỏ qua được!

Vì vậy, Thẩm Thất liền nói: "Chị có muốn tới S.A không? Tôi không dám hứa sẽ cho chị chức vị cao, Nhưng chắc chắn sẽ cho chị đủ không gian để phát triển! S.A mới được thành lập, chỉ là một công ty mới. Mặc dù không thể sánh bằng công ty trước kia của chị, nhưng yên tâm, chỉ cần tôi không chết đói, thì sẽ không bạc đãi chị!"

Tư Y Cẩm hơi do dự: "Nhưng tôi bây giờ có rất nhiều phiền phức."

"Không sao, chị cứ đi làm chuyện chị muốn làm, sau khi chị làm xong có thể tới S.A bất cứ lúc nào." Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Vấn đề đi học của Tiểu Nhiên tôi cũng có thể giải quyết được. Học viện quý tộc Duệ Hà là sản nghiệp của Hạ gia chúng tôi. Thân là quản lý trưởng đời thứ nhất, tôi có quyền lên tiếng tuyệt đối. Nếu chị tin tưởng tôi, nếu cô tin tưởng Hạ gia, tin tưởng học viện Quý Tộc Duệ Hà, thì hãy giao đứa bé cho tôi! Tôi nhất định sẽ cho đứa bé một nền giáo dục của quý tộc!"

Chiếc thìa trong tay Tư Y Cẩm dừng lại: "Hạ thiếu phu nhân, cảm ơn ý tốt của cô. Nhưng mà, tôi là một sự phiền phức, luôn luôn có vô số phiền toái vây quanh tôi, tôi không sợ cô bạc đãi tôi, nhưng tôi sợ tình trạng của tôi sẽ liên lụy đến cô, liên lụy đến S.A. Tuy rằng thời gian thành lập không dài, nhưng sự phát triển của S.A mấy năm nay là quá rõ ràng. Cô có thể phát triển một công ty nhỏ thành một xí nghiệp nổi danh như thế này, mặc dù một phần là nhờ Hạ gia, nhưng nếu không có đủ năng lực và tài lực, rất khó để phát triển đến mức này. Đối với tôi mà nói, S.A rất có sức hấp dẫn. Nếu không vì những chuyện nhỏ nhặt này, tôi sẽ rất vui nhận lời mời của cô. Nhưng tôi đã mang đến quá nhiều phiền phức cho Thẩm Tứ tiên sinh, sao tôi có thể tiếp tục mặt dày nhận sự giúp đỡ của cô chứ?"

Nói đến đây, ánh mắt của Tư Y Cẩm hơi tối lại, tiếp tục nói: "Tôi biết, sự tồn tại của tôi khiến tứ phu nhân của Thẩm gia không vui. Vậy nên bây giờ tôi cũng không dám nhờ anh ấy quá nhiều, chỉ mong cô giúp tôi chuyện này. Bây giờ tôi không có chút thành tích nào cả, chưa trả giá bất cứ cái gì, sao dám nhận lời mời của cô? Làm người thì phải biết đúng mực. Nếu thực sự cô cần tôi thì cứ việc mở miệng, nhất định tôi sẽ giúp cô. Còn về S.A, chờ tôi! Cho tôi lấy ra được bài thi xuất sắc nhất, tôi sẽ tới S.A một cách đường đường chính chính, mà không phải để cô dùng thân phận của người trợ giúp mời tôi gia nhập!"

Thẩm Thất rất muốn vỗ tay cho Tư Y Cẩm!

Quả là một người phụ nữ tuyệt vời!

Thông minh, quyết đoán, biết nhẫn nhịn, tích cực đi về phía trước, biết cảm ơn, biết xem xét thời thế, tự tin mà không tự phụ.

Chẳng trách anh tư lại coi trọng cô ấy như vậy!

Chính cô còn thấy thường thức nữa là!

Mắt chó của tên Mai Tùng Lâm ấy đúng là bị mù!

Lại làm tổn thương một cô gái tốt như vậy!

Thẩm Thất Nhịn không được hỏi: "Nếu Mai gia cứ nhất định đòi đứa bé này...?"

Tiểu Nhiên là mạng sống của tôi, tôi sẽ không từ bỏ thằng bé! Bây giờ tên của Tiểu Nhiên nằm trong sổ hộ khẩu của tôi, nếu họ ép tôi, tôi sẽ đưa Tiểu Nhiên ra nước ngoài." Tư Y Cẩm cắn răng nói.

Thẩm Thất thở dài một tiếng, nói: "Mai gia cũng coi như là một gia tộc lớn, cho dù có ra nước ngoài, thì vẫn sẽ rất áp lực. Hay thế này đi, chị đưa đứa Bé tới Cảnh Hòa trang viên ở tạm. Để tôi liên lạc với Mai gia xem sao. Nếu giải quyết được chuyện này trong hòa bình là tốt nhất. Dù sao thì đứa bé vẫn còn nhỏ."

Tư Y Cẩm cảm kích nhìn Thẩm Thất: "Cảm ơn Hạ Thiếu phu nhân."

"Đừng khách khí như vậy, gọi tôi Tiểu Thất là được rồi." Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Chị là bạn của anh tư, đương nhiên cũng không phải người ngoài."

"Không, nên gọi thế nào thì phải gọi thế đó. Con người không thể quên bổn phận của mình được." Tư Y Cẩm lắc đầu cười: "Hạ thiếu phu nhân tự hạ thấp đi thân phận để giao tế ngang hàng với tôi, tôi không thể được nước lấn tới."

Tư Y Cẩm đưa tay sờ đầu Tư Nhiên, cô ấy nói với con trai mình: "Tiểu Nhiên, Đã nhớ chưa?"

Tiểu Nhiên đăm chiêu một lát rồi gật đầu: "Con nhớ rồi mẹ ạ."

Tư Y Cẩm gật đầu

Thẩm Thất nghe điện thoại: "Tiểu Hà, sao vậy?"

"Mami, con nhìn thấy xe của mami ở bên ngoài!" Thẩm Hà cầm điện thoại nói: Mẹ đang ăn cơm gần đây sao?"

Đúng vậy." Thẩm Thất mỉm cười trả lời: "Con đang ở với ai?"

"Con đang ở với cậu mợ." Thẩm Hà cười hì hì đáp: "Mợ mua cho con một con chuột Hamster nhỏ, đáng yêu lắm!"

Thẩm Thất vừa cười vừa nói: "Ừ, vậy cứ chơi cho vui."

"Nhưng mami ơi, lát nữa con muốn đi chơi thuyền hải tặc với cậu mợ, mami chăm sóc hamster giúp con một lát được không," Thẩm Hà mở miệng nói: "Con lo là Hamster sẽ sợ."

"Ừ, thế con mang vào đây." Thẩm Thất cười tủm tỉm trả lời.

"Vâng." Thẩm Hà vui vẻ tắt điện thoại đi, sau đó mang chú Hamster nhỏ chạy tới.

Một lát sau, Thẩm Hà gõ cửa ở bên ngoài: "Mami, con mang Hamster tới rồi!"

Thẩm Thất lập tức giới thiệu với Tư Y Cẩm: "Đây là con gái tôi, Hạ Thẩm Hà, sắp bốn tuổi rồi!"

Thẩm Hà chào hỏi lễ phép: "Con chào cô, con là Thẩm Hà."

Thẩm Hà nhìn sang Tư Nhiên, cười mỉm: "Em chào anh!"

Khuôn mặt của Tư Nhiên đỏ lên.

"Chào em." Tư Nhiên nói xong thì cúi đầu xuống ngay lập tức, không dám nhìn Thẩm Hà.

Cô bé này dễ thương quá, thật xinh đẹp.

Tư Nhiên ngầm vẽ một vòng tròn ở trong lòng.

Đây là cô bé dễ thương nhất mà mình từng gặp.

Thẩm Hà đưa Hamster cho Thẩm Thất nói: "Mami, là mợ tặng cho con đấy, nên mami phải chăm sóc nó cho tốt nha!"

"Biết rồi!" Thẩm Thất bẹo má Thẩm Hà: "Con chơi vui với cậu mợ nha!"

"Vâng! Vậy con đi trước đây! Tạm biệt mami, tạm biệt cô, tạm biệt anh!" Thẩm Hà lễ phép vẫy tay, xoay người chạy mất cùng với vệ sĩ.