Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 979

Sau khi Thẩm Tứ dẫn Tư Y Cẩm rời khỏi trang viên Cảnh Hoa, hắn nhanh chóng lái xe đến S.A.

Đồ của Thẩm Thất rất dễ tìm, Tư Y Cẩm nhanh chóng tìm thấy được.

Nhưng Thẩm Tứ còn phải mua đồ cho Thẩm Duệ nữa, mà món đồ đó lại không dễ tìm.

Thẩm Thất lại không nói rõ đồ đó mua ở đâu, mua loại nào và màu gì nên phải tìm mãi.

Dù sao bữa tối cũng ăn hơi no, vừa hay đi ra ngoài để tiêu hóa một chút cũng được.

Tư Y Cẩm lặng lẽ đi dạo quanh mua đồ cùng Thẩm Tứ. Thẩm Tứ cũng không vội cứ như chậm rãi bước đi.

Hai người cũng không nói chuyện với nhau cứ đi về phía trước như vậy.

Thẩm Tứ đi trước, Tư Y Cẩm theo sau.

Cứ đi như vậy, đột nhiên Thẩm Tứ dừng bước lại. Tư Y Cẩm đang mải suy nghĩ nên đã dụng đầu vào người hắn.

“Tôi xin lỗi.” Tư Y Cẩm lập tức nói: “Tôi không để ý, không biết anh đứng lại rồi.”

Tư Y Cẩm nhanh chóng lùi về sau vài bước nhưng sau lưng lại có người đang trượt ván tiến lại gần, bất giác cô lại lùi vài bước về phía hắn.

“Cẩn thận chứ!” Thẩm Tứ xoay người kéo Tư Y Cẩm lại, dùng lực kéo cô vào trong lòng mình.

Có một cậu thanh niên mười tám tuổi chạy đến đạp lên chiếc ván trượt rồi lướt qua.

Lúc lướt qua Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm, cậu thanh niên kia vui vẻ đến mức huýt sáo một tiếng.

Khoảnh khắc hai người ôm nhau, họ rõ ràng đều nghe thấy tiếng trái tim đối phương đang đập loạn lên.

Cơ thể Tư Cẩm Y chợt cứng đờ.

Thẩm Tứ cũng cảm nhận được sự cứng nhắc và căng thẳng của cô. Hắn nhanh chóng buông lỏng ra rồi nói: “Thật xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”

Thẩm Tứ vẫn luôn giữ hình tượng công tử cao quý, sẽ không nhân cơ hội để lợi dụng người khác.

Mặc dù hắn là xạ thủ cừ khôi tạo nên những cơn sóng tình nhưng nhân phẩm hắn không xấu, do đó Tư Y Cẩm rất yên tâm về hắn.

“Không sao đâu.” Tư Y Cẩm chậm rãi lùi về phía sau, ánh mắt hơi mất tự nhiên, nhìn về hướng khác rồi nói: “Anh cũng vì bảo vệ tôi mà. Tôi không tính toán đâu.”

Nét mặt Thẩm Tứ hơi cứng lại nói: “Vậy chúng ta đi thôi. Cũng không biết rốt cuộc đồ mà Tiểu Duệ muốn mua có hình dáng như thế nào nữa? Lúc này có lẽ mọi người đã ngủ hết rồi. Chi bằng mỗi chiếc một kiểu là được rồi.”

Tư Y Cẩm gật đầu đồng ý: “Vậy cũng được.”

Thẩm Tứ thấy Tư Y Cẩm đi rất chậm nên hắn cũng bước chậm lại.

Tư Y Cẩm nhận ra liền nói: “Không sao đâu, tôi có thể đuổi kịp được anh mà.”

“Không có gì đâu, tôi đang suy nghĩ về một vấn đề khác thôi.” Thẩm Tứ lập tức trả lời.

Hai người lại nhanh chóng chìm trong sự im lặng.

Lúc này, Thẩm Tứ mở miệng nói: “Hình như Tiểu Thất rất thích Tư Nhiên đấy.”

“Ừm. Thật may mắn cho nó, có thể được Thẩm tổng yêu thích.” Tư Y Cẩm bình tĩnh trả lời, không có chút tự hào hay xúc động nào cả.

“Có thể Tiểu Thất sẽ tác hợp Tiểu Hà và Tiểu Nhiên đấy, cô cũng chuẩn bị tốt tinh thần đi.” Thẩm Tứ thấp giọng nói: “Bây giờ Tiểu Duệ cũng bắt đầu bận rộn rồi, nó thân là người thừa kế của Hạ gia, nên trọng trách nó phải gánh vác rất lớn. Do vậy, nó sẽ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tiểu Hà được. Còn Tiểu Nhiên tính cách chững chạc, rất phù hợp với tính hoạt bách của Tiểu Hà.”

Nét mặt Tư Y Cẩm hoàn toàn không hiện lên chút mừng rỡ gì, ngược lại lông mày đang nhíu lại, rất lâu sau mới lên tiếng: “Tiểu Nhiên không xứng với cô chủ nhỏ. Nhưng nếu Thẩm tổng thật sự cần, Tiểu Nhiên cũng có thể bảo vệ cho cô chủ nhỏ, cả đời không phải chịu bất kỳ sự oan ức nào!”

Thẩm Tứ nghe thấy vậy, nhịn không được đưa tay nắm lấy vai Tư Y Cẩm nói: “Cô nói xem, cô luôn suy nghĩ điều gì vậy? Tại sao cô không hỏi xem Tiểu Nhiên có đồng ý hay không?”

Tư Y Cẩm cúi đầu xuống nói tiếp: “Hai mẹ con tôi nhận ân tình thì phải báo đáp lại chứ! Chỉ cần Thẩm tổng yêu cầu, đừng nói đến Tiểu Nhiên ngay cả tôi cũng...”

Thẩm Tứ cảm thấy bản thân thật sự bị đánh bại.

Tư Y Cẩm luôn chỉ nghĩ đến chuyện trả nợ ân tình, đến khi nào mới có thể dừng lại đây?

Tư Y Cẩm kiên định nói: “Tiểu Nhiên nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô chủ nhỏ! Nếu cô chủ nhỏ thích Tiểu Nhiên, vậy thì Tiểu Nhiên sẽ trở thành con rể nhà họ Hạ. Còn nếu cô chủ nhỏ thích người khác, vậy Tiểu Nhiên sẽ ở bên cạnh con bé, giúp con bé vượt qua mọi chông gai.”

“Cô thật sự không quan tâm đến hạnh phúc của Tiểu Nhiên sao?” Thẩm Tứ thật không hiểu suy nghĩ của cô liền hỏi lại.

“Không phải em không quan tâm mà là Tiểu Nhiên cần phải hiểu được rằng tất cả mọi thứ nó có bây giờ đều phải trả lại. Thậm chí phải nỗ lực trả lại gấp đôi.” Tư Y Cẩm kiên định nói tiếp: “Huống hồ, cô chủ nhỏ tốt như vậy, có ai lại không thích chứ? Nếu Tiểu Nhiên không thích cô chủ nhỏ thì sao lại có thể cùng con bé chơi vui vẻ thế được? Đứa nhỏ này chưa biết yêu, thế nhưng tôi biết rằng nó rất vui vẻ khi ở cạnh cô chủ nhỏ.”

“Vậy nếu sau này Tiểu Nhiên thích người khác thì sao? Cô không sợ sẽ làm tổn thương đến thằng bé sao?” Thẩm Thất hỏi lại.

“Thẩm Tứ tiên sinh, trên thế giới này, có mấy ai có thể trọn vẹn. Tôi không quá hy vọng tương lai mọi chuyện của Tiểu Nhiên đều được như ý. Tôi cũng chỉ yêu cầu cả đời này, nó không làm gì thẹn với lòng là được rồi.” Ánh mắt Tư Y Cẩm không chút gợn sóng nói tiếp: “Chuyện tương lai ai có thể biết trước được? Phải thất bại mới có thể trưởng thành được, thay vì để người khác làm hại con trai tôi thì hãy để cô chủ nhỏ dạy nó bài học này! Nhưng dù sao tôi cũng rất tin tưởng, cô chủ nhỏ nhất định sẽ không để nó thương tích đầy mình. Để người quen dạy còn tốt hơn để nó rơi vào cạm bẫy của người ngoài.”

Thẩm Tứ cũng chẳng còn gì để nói nữa.

Được rồi, Tư Y Cẩm thân là người quản lý cấp cao của xí nghiệp thì tất nhiên sẽ có những lý lẽ của riêng mình rồi.

“Được rồi, tôi không nói lại cô được.” Thẩm Tứ cười khổ nói: “Cô lúc nào cũng đúng cả.”

Tư Y Cẩm cụp mắt xuống nói: “Thẩm Tứ tiên sinh, anh quá khách sáo rồi.”

“Cô luôn không chịu gọi tên tôi, rốt cuộc ai mới là người khách sáo đây?” Thẩm Tứ nở nụ cười nói: “Tư Y Cẩm, cô đang muốn tránh né tôi sao?”

“Tôi...” Giọng Tư Y Cẩm hơi ngừng lại: “Chỉ là tôi không muốn vượt qua thân phận của mình thôi. Tôi hiểu rằng, Thẩm gia rất tốt với tôi, điều đó không có nghĩa rằng tôi có tư cách láo xược.”

“Được rồi, ân tình ý tốt của Thẩm gia được treo bên miệng cô rồi. Bọn tôi giúp người không phải muốn nhận lại sự báo đáp từ người đó! Tư Y Cẩm, cô đừng tự lừa gạt mọi người nữa, cô có thể lừa gạt trái tim mình sao? Rốt cuộc cô đang sợ điều gì?” Thẩm Tứ cắt lời Tư Y Cẩm nói: “Cô đang sợ bản thân sẽ yêu tôi sao?

Thẩm Tứ vừa dứt lời, liền đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Tư Y Cẩm.

Ngón tay mang theo độ ấm, cũng mang theo chút dịu dàng cứ như vậy truyền đến Tư Y Cẩm.

Tư Y Cẩm hơi hoảng hốt, định cự tuyệt lại. Nhưng không ngờ Thẩm Tứ dùng lực ở tay lập tức ôm lấy cô.

Tư Y Cẩm từ chối mấy lần thì nhận thấy hắn sẽ không để cô thoát ra, nên cô chỉ có thể để mặc Thẩm Tứ ôm lấy mình.

Nhịp tim Tư Y Cẩm đập rất nhanh.

Cô chỉ có thể kiên cường cố giữ bình tĩnh rồi mở miệng nói: “Thẩm Tứ tiên sinh, anh đang đùa à?”

“Gọi tôi là Thẩm Tứ hoặc là A Tư!” Thẩm Tứ chân thành nói: “Tôi không thích em gọi anh là Thẩm Tứ tiên sinh! Đó là cách xưng hô chỉ dành cho người ngoài. Em không phải người ngoài!”

Tim Tư Y Cẩm bỗng thắt lại.

Cô không phải người ngoài sao?

Vậy là gì chứ?

Người trong nhà sao?

Tâm trạng cô bỗng hoảng loạn cả lên.

Không, sao có thể!

Cô không thể để chuyện này vượt quá khả năng khống chế của cô được.

Như vậy quá nguy hiểm.