Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 990

Mai Linh tưởng rằng Thẩm Tứ sẽ tỏ tình với mình, cô đỏ mặt lên, ngồi đối diện với Thẩm Tứ, nói: “Vâng, anh Thẩm Tứ, cũng mấy hôm rồi em không gặp anh.”

Thẩm Tứ gật đầu nói: “Nhà cháu thế nào rồi? Có còn làm khó cháu không?”

Mai Linh lắc đầu: “Không sao, em quen rồi. Chỉ cần em không hỏi tới chuyện trong nhà thì họ cũng sẽ không làm gì em. Ba em muốn đón Tiểu Nhiên về thì đón, em không quan tâm. Mẹ em còn không nói gì nữa là em. Nhưng Tiểu Nhiên có về hay không cũng không phải do ông ấy nói là được. Anh Thẩm Tứ, anh hỏi cái này làm gì?”

“Bây giờ cháu ổn cả rồi, chú cũng thấy yên tâm. Cháu cũng đã trưởng thành, chú không thể chăm sóc cháu mãi được.” Thẩm Tứ bưng chén trà lên, chú nhấp một ngụm rồi nói: “Cháu không còn là trẻ con nữa, cũng không thể quanh quẩn bên chú mãi được. Mười tám tuổi, là tuổi yêu đường rồi. Ba cháu đã quết định để lại tài sản cho Tư Nhiên, mặc dù cháu sẽ bị tổn thất không nhỏ, nhưng cũng chưa chắc đã là một chuyện không tốt. Ít nhất chuyện hôn nhân của cháu cũng tự do hơn nhiều. Không thừa kế gia sản, cháu sẽ không phải kết hôn vì lợi ích của gia đình, có thể thoải mái tìm kiếm tình cảm của mình.”

Ánh mắt Mai Linh sáng lên, hay là anh nghĩ thông rồi?

Đúng vậy, đúng vậy.

Cô không phải kết hôn vì lợi ích của gia đình, vậy nên cô có thể lấy Thẩm Tứ!

Chẳng lẽ Thẩm Tứ định tỏ tình với cô?

Mai Linh vô cùng kích động.

Nào ngờ, lời nói của Thẩm Tứ đột nhiên thay đổi: “Chú là bạn của ba cháu, là bậc cha chú của cháu, chăm sóc cháu cũng là chuyện nên làm. Nhưng cháu đã trưởng thành rồi, chú còn tiếp tục chăm sóc cho cháu nữa thì cũng không hay. Trong tương lai thế nào cháu cũng phải yêu rồi tìm đối tượng kết hôn, chú gần gũi với cháu quá sẽ ảnh hưởng không tốt đến cháu. Đây là một thấm thẻ, không nhiều tiền lắm, ba tỷ rưỡi, thích mua chút gì đó thì mua, coi như là quà trưởng thành mà chú tặng cháu.”

Nụ cười trên khóe môi Mai Linh lập tức cứng lại.

Chú?

Quà trưởng thành?

Thẩm Tứ nói tiếp: “Thấy cháu trưởng thành, chú cũng rất vui. Chú cũng không còn trẻ nữa, nên chuẩn bị kết hôn rồi, cháu sẽ chúc phúc cho chú chứ?”

Nụ cười trên môi Mai Linh tắt ngấm: “Là sao?”

“Chú thích một người rồi, chú định theo đuổi cô ấy một cách nghiêm túc.” Thẩm Tứ không kiêng kị gì cả, anh nói thẳng: “Mặc dù cô ấy vẫn luôn trốn tránh chú, nhưng chú tin rằng sự chân thành sẽ cảm động cô ấy.”

Mai Linh không lên tiếng, cứ thế nhìn chăm chú vào Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ như thể không nhìn tới sắc mặt ngày càng khó coi của Mai Linh, anh nói tiếp: “Người đó cháu cũng biết, chính là mẹ của Tư Nhiên, Tư Y Cẩm. Mặc dù cô ấy từng yêu ba cháu, còn có con rồi, nhưng năm trước cũng đã cắt hết mọi ân nghĩa. Cô ấy đã độc thân năm năm, làm bà mẹ đơn thân nuôi con cũng chẳng dễ dàng gì. Chú rất thích sự tự lập, cố gắng của cô ấy, cũng thích tính cách không chịu thua của cô ấy. Người phụ nữ như vậy rất hợp với chú, chú cảm thấy nhất định chú và cô ấy sẽ hạnh phúc...”

“Em không hạnh phúc!” Mai Linh không thể nhịn được nữa, đứng bật dậy: “Anh gọi em ra đây là vì muốn nói cái này với em sao? Anh Thẩm Tứ, sao anh lại tàn nhẫn với em như thế?”

Thẩm Tứ ngẩng đầu nhìn Mai Linh, nước mắt cô lăn trên gò má, cô nói nghẹn ngào: “Em thích anh, anh biết đúng không? Nhưng vì sao chứ?”

“Xin lỗi, chú không biết, cũng không muốn biết.”

Giờ khắc này Thẩm Tứ cảm thấy hơi áy náy. Anh là một thằng đàn ông của Đông Bắc, lại để một cô gái yêu đuối phải khóc trước mặt mình, nói thật, trong lòng anh cũng rất khó chịu.

Đàn ông Đông Bắc từ trước tới nay luôn thẳng thắn trong chuyện tình cảm, rất ít khi quanh co lòng vòng.

Nhất là tình yêu.

Thẩm Tứ là kiểu đàn ông điển hình của Đông Bắc, thích là thích, không thích là không thích, anh không thích vòng vo.

“Vậy bây giờ anh biết rồi chứ?” Mai Linh nhìn Thẩm Tứ bằng ánh mắt đẫm lệ.

Thẩm Tứ lúng túng đưa khăn giấy cho Mai Linh: “Vậy chú sẽ không giả vờ như không biết nữa. Dù sao chú không muốn dính líu đến bất cứ cô gái nào khác ngoại trừ cô ấy. Huống hồ giờ cháu còn nhỏ, có lẽ chỉ là ngưỡng mộ chú mà thôi, không phải là tình cảm thật sự.”

“Ngưng cái điệu bộ này lại đi, em mười tám tuổi rồi, không phải tám tuổi!” Mai Linh ngắt lời Thẩm Tứ: “Em biết rõ cái gì là thích, cái gì là yêu! Anh tưởng rằng thanh niên bây giờ ngốc lắm à? Bọn em bắt đầu yêu từ hồi cấp một rồi!”

Thẩm Tứ không biết phải nói gì mới được.

“Em không thể cạnh tranh công bằng sao? Em có thể chứng minh tất cả! Em không thua kém gì người khác! Em còn nhỏ tuổi, nhưng đó không phải khuyết điểm của em. Trước sau gì em cũng lớn lên!” Mai Linh lau nước mắt nói: “Anh cứ thế mà phán em án tử hình, không công bằng với em.”

Thẩm Tứ thở dài nói: “Nếu làm tốn thời gian của cháu mới là không công bằng với cháu! Cháu là một cô gái tốt, cháu xứng đáng với một chàng trai tốt hơn, mà không phải người đàn ông như chú.”

“Nói đi nói là, anh chỉ muốn từ chối em chứ gì? Thẩm Tứ, anh nằm mơ! Em sẽ không từ bỏ anh.” Mai Linh quệt nước mắt, xách túi xoay người chạy đi!

Nhìn theo bóng lưng của Mai Linh, Thẩm Tứ cảm thấy thật bất đắc dĩ!

Sao trẻ con lại không nghe khuyên bảo thế chứ?

Nhưng như vậy cũng được, mọi người đều đã đâm thủng tấm cửa số giấy cuối cùng ấy.

Muốn giả ngốc cũng không được.

Nói ra cũng tốt, không cả tương lai muốn từ chối cũng không biết phải từ chối thế nào.

Thẩm Tứ thở dài, xoay người rời đi.

Vừa trở lại chung cư, Thẩm Tứ liền nhận được tin nhắn của Thẩm Thất: “Anh tư, tết Trùng Cửu bọn em định dẫn lũ trẻ và bà tới khu nghỉ dưỡng ở một thời gian ngắn. Tư Y Cẩm phải lo chuyện của công ty, đành phiền anh chăm sóc Tư Nhiên rồi.

Ánh mắt Thẩm Tứ sáng lên, lập tức trả lời Thẩm Thất: “Cám ơn bảo bai đã tác thành.”

Đọc tin nhắn mà Thẩm Tứ gửi tới, Thẩm Thất cười nói với Hạ Nhật Ninh: “Chỉ mong lần này có thể làm dịu được mối quan hệ của họ.”

Hạ Nhật Ninh ôm Thẩm Thất lên giường: “Bà xã, đừng có lo chuyện của người khác mãi như thế. Đã mấy hôm rồi chúng ta không âu yếm rồi đúng không? Anh cẩn thận một chút được chứ?”

Khuôn mặt Thẩm Thất đỏ bừng: “Không được, chưa đủ tháng đâu!”

“Bác sĩ nói chỉ cận thận một chút là sẽ không sao. Cái thai này rất ổn, chúng ta nhẹ thôi.” Giọng nói của Hạ Nhật Ninh như được tẩm thuốc độc, vang lên bên tai Thẩm Thất như một lời nguyền. Thẩm Thất chẳng chống cự được mấy cái liền nghe anh rồi.

Quả thực Hạ Nhật Ninh rất dịu dàng, dịu dàng tới mức khiến Thẩm Thất thoái mái không muốn tỉnh lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt đã tới tháng chín âm lịch, sắp tới lễ Trùng Cửu rồi.

Trùng Cửu, là một ngày lễ quan trọng với người dân trong nước.

Ngày đó, leo lúi ngắm hoa cúc, cả nhà vui vẻ, kính già yêu trẻ.

Đó cũng là ngày sinh nhật lần thứ tư của Thẩm Duệ và Thẩm Hà, Hạ gia quyết định phải đón ngày lễ ngày thật đàng hoàng.

Tới ngày đó, trời sáng, Thẩm Hà vừa ngủ dậy đã có người cầm một cái hộp tới: “Tiểu thư nhỏ, cô lại có một món quả gửi về từ nước ngoài này! Đã kiểm tra rồi, an toàn.”

Thẩm Hà tò mò mở hộp ra, trên cùng là một tấm thiệp viết một dòng chữ bằng tiếng Việt: Thẩm Hà, sinh nhật ba tuổi vui vẻ!