Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 209: Hỏi lòng

Trong Trinh Quán điện, chiều hôm nặng nề, sàn nhà bằng gạch có thể soi bóng. Dưới sự dẫn dắt của đám nội thị, Ứng phu nhân tiến vào, thì trong lòng chỉ cảm thấy nơi này hoàn toàn không có nhân khí, khác hẳn cảm giác nhẹ nhàng thư thái ở Cam Lộ điện.

Trong lòng bà ta nghĩ hoàng đế đề là người cô đơn, đại khái đi lên được vị trí này thì có muốn không cô đơn cũng khó. Lý Tri Mân ngồi trêи long ỷ đang phê sổ con, nhìn thấy bà tiến vào hành lễ thì miễn lễ rồi ban ngồi nói: “Trẫm đã nhìn qua sổ con của Ứng Khâm, phu nhân mới vào kinh hôm qua?”

Ứng phu nhân đáp: “Vâng.”

Lý Tri Mân cũng không vòng vo: “Phu nhân vừa vào kinh thì chuyện thứ nhất không phải yết kiến Quý Phi mà lại đi gặp Đức phi, chuyện này có chút kỳ quái.”

Ứng phu nhân giương mắt nhìn hoàng đế trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt lạnh lùng ngồi trêи long ỷ, phượng hoàng trêи nửa khuôn mặt bà rạng rỡ sáng lên: “Vâng? Hoàng Thượng sao lại nói lời này? Đức phi là nghĩa nữ của thần, tình cảm mẹ con sâu đậm, mà Quý Phi cũng không phải Hoàng Hậu. Tuy thần là mệnh phụ nhưng cũng không cần phải yết kiến Quý Phi đúng không?”

Lý Tri Mân nhàn nhạt nói: “Thân thế của Đức phi lúc trước trẫm đã hứa sẽ điều tra giúp nàng, nhưng chuyện đã xảy ra quá nhiều năm, lại trải qua chiến loạn, đã không thể tra xuống. Nhưng chỉ cần suy đoán theo hướng của ngươi thì sẽ dễ dàng hơn nhiều. Lúc Đức phi được người ta nhặt được là mặc lụa từ phường nhuộm của Lư gia, mà ngươi lúc trước đúng là Lư gia đích nữ, gióng trống khua chiêng mang theo nửa thành của hồi môn gả vào Thượng Quan gia. Hài tử của hai thế gia đại tộc tự nhiên là được ngàn kiều vạn sủng, vì thế nàng mới có quần áo giày tất tinh xảo như thế. Lúc trước ở hành cung tại Trường An, trẫm đề phòng nghiêm ngặt, kín không kẽ hở, cũng chỉ có Ứng gia mới có năng lực mang nữ nhân và hài tử của trẫm từ Trường An đi. Có điều tín nhiệm và tình cảm của Đức phi đối với ngươi không hợp lẽ thường. Nàng hẳn đã sớm biết ngươi là mẹ đẻ của Thượng Quan Quân, sao có thể không chút đề phòng, giữa lúc loạn thế mang theo hài tử đến cậy nhờ, đem mệnh phó thác cho ngươi? Thái độ của ngươi với Đức phi càng không hợp với lẽ thường. Nàng là đối thủ của nữ nhi của ngươi, làm sao ngươi có thể không có chút khúc mắc nào mà coi trọng nàng hơn ruột thị của mình chứ? Lúc trước trẫm chẳng qua chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, Thượng Quan Quân cũng chưa gả cho ta, vậy vì lý do gì mà đầu lĩnh thổ phỉ như Ứng Khâm lại có thể không quan tâm đến được mất, không chút do dự mà xuất binh ủng hộ ta chứ?”

Đôi mắt hắn âm u, ở trong đại điện đặc biệt sâu, giống như hồ nước không thấy đáy, giọng nói cùng bĩnh tĩnh cực kỳ: “Đáp án chỉ có một, Đức phi, mới là thân sinh nữ nhi của ngươi cùng Thượng Quan Khiêm, muội muội của Thượng Quan Lân. Lúc trước gặp nạn, ngươi gặp phải thổ phỉ mất tích, nữ nhi cũng bị lạc, lại được Triệu thị ở Liên Sơn nhặt về, lấy thân phận nữ nhi nhà họ và đưa vào cung làm việc. Còn Thượng Quan Quân có lẽ là thứ nữ của Thượng Quan gia hoặc một nữ hài thân phận khác, bởi vì nguyên nhân nào đó mà lớn lên với thân phận bây giờ. Nghĩ tới lúc trước Ứng Khâm thể hiện thái độ trung thành với Thái Tử, nhưng sau đại hôn của Thái Tử thì lại đối nghịch mọi đường thì hẳn là ngươi vẫn luôn nghĩ Thượng Quan Quân mới là nữ nhi của mình. Vì thế ngươi mới để Ứng Khâm duy trì vị Thái Tử có khả năng sẽ cưới Thượng Quan Quân, thẳng đến khi trẫm xuất binh chống địch, Đức phi thay trẫm đi sứ đến Phạm Dương, khuyên bảo Ứng Khâm xuất binh, ngươi mới phát ra nữ nhi chân chính của mình.”

Biểu tình trêи mặt Ứng phu nhân không có gì thay đổi, Lý Tri Mân lại tiếp tục nói: “Thượng Quan Lân hẳn đã nhận ra muội muội từ rất sớm. Ta không biết hắn làm thế nào mà nhận ra, nhưng hiện giờ đối chiếu thì thấy ngươi và Đức phi rất giống nhau, chỉ là ngươi bị hủy dung thì không nhận ra nữa. Lúc trước ngươi mất tích hắn đã hiểu chuyện, bởi vậy hơn phân nửa là nhìn thấy Đức phi giống ngươi, hoặc có thứ gì đó để phân biệt —— lúc trước hắn đòi Ký sự châu ở chỗ trẫm, chẳng nhẽ là chuỗi ngọc kia? Cho nên hắn mới theo đuổi nàng không bỏ? Lúc trước trẫm rất kinh ngạc vì sao một vị thế gia công tử lại bị một nữ tỳ làm cho thần hồn điên đảo, nhiều lần đến chỗ trẫm xin người, thật sự không hợp với lẽ thường. Lúc đó trẫm chỉ nghĩ Thượng Quan Lân suy nghĩ khác người, hiện giờ mới nghĩ ra hắn có lẽ đã nhận ra muội muội ruột, muốn cứu vớt nàng ra. Nhưng mà Thượng Quan gia luyến tiếc từ bỏ một Thượng Quan Quân đã bồi dưỡng nhiều năm, có tài hoa xuất chúng, lại có lợi ích chính trị cực lớn, là người có khả năng trở thành Thái Tử Phi thậm chí Hoàng Hậu, vì thế quyết định từ bỏ nhận lại nữ nhi ruột thịt.”

Ứng phu nhân vẫn luôn trầm mặc, nghe Lý Tri Mân kín đáo mà bình tĩnh suy đoán không sai sự thật chút nào. Lý Tri Mân gõ gõ cái bàn: “Thượng Quan Lân còn chưa biết ngươi chính là mẹ đẻ của hắn đúng không?”

Ứng phu nhân hít một hơi thật sâu: “Hoàng Thượng muốn làm cái gì?”

Lý Tri Mân nói: “Ta cũng không muốn làm gì, chỉ muốn giải đáp những thắc mắc lâu ngày trong lòng. Về thân thế của mình Đức Phi chưa từng nói một câu nào, trẫm lúc trước đám ứng sẽ giúp nàng điều tra, hiện giờ hẳn là nàng đã biết được chân tướng vào lúc đó. Nếu đã sớm nhận nhau, thì nàng sẽ không về Liên Sơn cũng sẽ không chạy tới Dương Thành một mình lưu lạc bên ngoài sinh hài tử —— chính là cánh diều kia, các ngươi dùng cái đó để truyền tin tức.” Hắn nhìn hoa văn hình phượng trêи mặt Ứng phu nhân thì lúc này đã nhận ra. Hắn vẫn luôn không rõ lúc trước Ứng phu nhân làm thế nào để liên lạc với Triệu Phác Chân ở trong hậu viện canh giữ nghiêm ngặt, nhưng hôm nay vừa gặp thì hắn đã hiểu.

Ứng phu nhân nói: “Thần cũng không kỳ quái Hoàng Thượng có thể suy đoán ra những điều này. Rốt cuộc thì những việc đó cũng không phải chúng ta có ý lừa gạt Hoàng Thượng. Nhưng thần thấy kỳ quái là nếu Hoàng Thượng và Đức phi không có khúc mắc, thẳng thắn thành khẩn với nhau thì những việc này Đức phi hẳn nên sớm nói với ngài mới phải? Hiện giờ xem ra, từ khi Đức phi tiến cung tới nay chưa từng thổ lộ tình cảm với Hoàng Thượng đúng không?”

Những lời này đâm thật sâu vào lòng Lý Tri Mân. Sắc mặt hắn trầm xuống, đôi mắt như kết băng nói: “Ta kính phu nhân là mẹ đẻ của Đức phi, nhưng phu nhân cũng không nên cho rằng có thể lấy danh nghĩa mẹ ruột nàng đến phá hỏng quan hệ giữa ta và Đức Phi. Đừng trưởng trẫm sợ Ứng gia các ngươi.”

Ứng phu nhân ha hả cười: “Hoàng Thượng có tứ hải, hoàng đồ bá nghiệp nhiều vô kể, thế mà còn có thể coi trọng một nữ tử lặng yên vì ngài sinh nhi ɖu͙ƈ nữ như Đức Phi thì người làm mẹ đẻ như thần thật sự nên cảm động đến rơi nước mắt. Thần chỉ hy vọng Hoàng Thượng biết, Đức phi vốn có bầu trời rộng lớn hơn, cuộc sống tự tại hơn, nhưng nàng lại lựa chọn hồi cung, đi trêи còn đường ngài muốn. Hoàng Thượng là người thông minh, hẳn cũng hiểu, nàng không cần cha mẹ nâng đỡ, có thể lấy thân phận nữ quan mà tỏa sáng. Nàng cũng không cần vì sinh được con mà thấy vinh dự, lấy phu quân mà tự hào, theo đuổi hư vinh của đám phụ nhân tầm thường. Nhưng vì sao nàng vẫn muốn trở về? Hoàng Thượng rốt cuộc coi nàng là ai? Một thị tỳ có chút tài hoa, một phi tử có công sinh hoàng tử, hay một người có thể thổ lộ tình cảm, có thể yên tâm tin tưởng, có thể cùng ngài làm bạn cả đời?”

“Lúc trước thần lấy thân phận đích nữ thế gia vinh quang mà gả cho Thượng Quan gia tài tử Thượng Quan Khiêm, sống cuộc đời giàu có, trai tài gái sắc, lại liên tiếp sinh hạ một nhi một nữ. Thần lúc đó tự cho rằng mình có được mọi hạnh phúc của nữ tử trêи thế gian. Nhưng chỉ một hồi phỉ loạn đã khiến ta phát hiện, nếu lột đi thân phận đích nữ thế gia, mất đi tài phú, dung mạo, gia tộc và trượng phu thì ta sẽ chẳng có chỗ nào để dừng chân.”

“Nhưng trêи đời này lại có người không vì gia thế của ta, không vì dung mạo, không so đo quá khứ, không chê ta không thể sinh nở, chỉ thích con người ta —— người như vậy ta tình nguyện bên hắn một đời, cho dù bỏ chồng bỏ con, cũng không hối hận.”

Lý Tri Mân biết bà ta đang nói đến Ứng Khâm, trêи mặt hơi hơi động đậy, lát sau mới nói: “Ngày xưa Ứng Khâm xuất binh, trẫm từng hứa sẽ phong ông ta làm Vương khác họ, đến giờ đã đến lúc trẫm thực hiện lời hứa khi xưa.”

Ứng phu nhân lại ngẩng đầu cười: “Ta chính là vì việc này mà muốn một lời hứa hẹn của Hoàng Thượng. Hiện tại Đại Ung đã ổn định, cũng không cần phiên vương và tiết độ sứ nữa.”

Lý Tri Mân hơi hơi kinh ngạc, còn Ứng phu nhân thì đĩnh đạc nói: “Muốn có một Đại Ung thống nhất thì phải xóa phiên vương, triệt tiết độ sứ, chế độ thổ ty cũng phải cải tạo lại. Đây đề là việc sớm hay muộn cũng phải làm, sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, đủ loại chính sách tăng cường khống chế của triều đình với địa phương được thực thi, chứng tỏ Hoàng Thượng cũng sẽ không ngồi xem tiết độ sứ các nơi phát triển an toàn. Phiên vương, thổ ty các nơi cát cứ, thế gia môn phiệt lũng đoạn, hiện tại thiên hạ đã ổn định, ngài cần thời gian để chậm rãi thi hành, thậm chí ngài sẽ muốn nâng đỡ Ứng Khâm, từ đó làm suy yếu các thế lực tiết độ sứ khác. Ứng Khâm không có con thân sinh, chờ đến khi Hoàng Thượng đạt được mục đích, Ứng Khâm có được phong làm vương gia khác họ cũng không thể có người truyền xuống, tự nhiên cứ thế tiêu vong, có phải thế không?”

Lý Tri Mân không nói lời nào, Ứng phu nhân mỉm cười: “Đế vương quyền mưu là chuyện thường, thần không trách Hoàng Thượng muốn lợi dụng Ứng gia, rốt cuộc đây cũng là vì Đức phi, để sau này thuận lý thành chương đẩy nàng lên hậu vị. Thật sự là một hòn đá trúng mấy con chim, Hoàng Thượng cũng đã tốn nhiều tâm huyết. Chỉ là, Ứng Khâm vì thần mà vất vả mấy năm, thần cũng muốn ích kỷ chút, để ông ấy không bị cuốn vào trung tâm quyền lực này, hoặc bị dùng để đối phó kẻ khác. Ông ấy thực ra là một người đơn giản, hai vợ chồng già chúng thần vẫn muốn có chút ngày lành. Thần nguyện ý để Ứng Khâm từ bỏ tước vị vương gia, làm tiết độ sứ đầu tiên quy thuận triều đình. Đổi lại Hoàng Thượng từ đây phải kính trọng yêu quý Đức phi, nếu ngài thật lòng yêu nàng thì hãy chân thành với nàng. Nếu Hoàng Thượng cũng không quá thích nàng thì cứ giả vờ, để nàng một đời không lo, cả đời đều cho rằng ngài chỉ thích mình nàng.”

Lý Tri Mân cùng Ứng phu nhân lạnh lùng nhìn nhau hồi lâu, Ứng phu nhân cũng không nhượng bộ, ánh mắt không hề trốn tránh, lúc này Lý Tri Mân mới trầm giọng nói: “Phu nhân cho rằng không yêu thật lòng có thể khiến người ta tin tưởng cả đời sao?”

Ứng phu nhân nói: “Ai biết được? Những người khác có lẽ không thể, nhưng Hoàng Thượng lòng dạ sâu, đời này thần chưa thấy ai như ngài. Ngài giấu được người trong thiên hạ, giấu được cha mẹ đẻ, khiến mọi người đều nghĩ ngài là người bình thường vô năng. Thần sao biết được người có thể tiếp tục dùng Thượng Quân Quân dởm kia để kiềm chế các thế lực phía sau Đức phi hay không? Chẳng bằng lấy lợi đổi chác, trong vòng ba năm, Ứng Khâm có thể ủng hộ Hoàng Thượng, trừ bỏ những tiết độ sứ khác, để bọn họ suy yếu. Chờ tới lúc không có loạn trong giặc ngoài, thiên hạ thái bình thì Ứng Khâm sẽ tự nguyện phối hợp với Hoàng Thượng, xoá bỏ tiết độ sứ, quy ẩn điền viên. Chỉ mong công lớn này có thể đổi được tấm chân tình của Hoàng Thượng đối với Đức phi.”

Lý Tri Mân lạnh lùng nói: “Phu nhân chẳng lẽ không cảm thấy, chỉ có nắm quân quyền trong tay thì trẫm mới không dám động tới Đức phi sao?” Ứng phu nhân ăn nói sắc bén khiến hắn giận dữ, nhưng cũng không muốn biện giải.

Ứng phu nhân cười đến xinh đẹp: “Không, thế lực phía sau Đức phi càng cường đại thì Hoàng Thượng cùng Đức phi càng không thể tín nhiệm lẫn nhau. Sẽ luôn có một ngày hai bên nghi kỵ. Thần giúp Hoàng Thượng thành nghiệp lớn, thần coi ngài như con cái mà đối xử, thành tâm đổi lấy thành tam, cũng hy vọng ngài có thể dùng tâm đối đãi với Đức Phi.”

Ánh hoàng hôn nặng nề, hai người giằng co hồi lâu, Ứng phu nhân mới rời khỏi cung. Lúc rời đi, vị hoàng đế ngồi trong bóng tối kia, chậm rãi nói một câu: “Trẫm thật sự thích nàng.”

Ứng phu nhân giương mắt, hỏi hắn: “Nàng có biết không?”

Lý Tri Mân trầm mặc.

Trong bóng tối, những cột nhà trạm trổ rồng phượng nổi lên, tỏ rõ sự cô độc thần bí. Có vương giả nào sẽ thổ lộ lòng mình cho người ta biết, để bị bắt lấy nhược điểm không?

“Hoàng Thượng, làm sao ngài khiến Đức phi tin tưởng ngài và nàng có cùng suy nghĩ đây?”