Lên Giường Với Tôi Thì Phải Cưới Tôi

Chương 28: AX là gì?

Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.

Tác giả: Chó Sủa.

***

Chương 28: AX là gì?

Trả lời: Là Axit chứ gì? (:v)

Lục Tuyến Yên ôm mặt mình chạy lên bằng thang bộ. Khi vừa bị chất lỏng ấy dính vào mặt đã nhận ra ngay đó là axit, không biết bây giờ nó đã lan ra đến nơi nào rồi. Lục Tuyến Yên vừa ôm mặt vừa khóc, đau quá đi mất.

Thời hiện đại này thang máy có ở khắp mọi nơi, cho nên cầu thang bộ hầu như luôn bị đóng bụi vì chẳng có ai sử dụng cả. Len men trên con đường, dường như chỉ có tiếng giày lóc cóc của Lục Tuyến Yên vang vọng.

Lục Tuyến Yên vẫn cứ ôm mặt mình mà đi lên từng tầng. Không biết mình đã đến tầng bao nhiêu cũng chẳng thèm quan tâm. Đến cái cầu thang dẫn lên phòng làm việc quen thuộc thì theo phản xạ mà bước lên thôi.

Tay vừa đặt vào nắm cửa Lục Tuyến Yên liền tưởng tượng có Mặc Băng Tước bên trong đó, còn đang ở bàn ghế làm việc. Sợ hắn sẽ thấy vết bỏng này nên nhanh chóng xõa tóc dài xuống. May mắn tóc cô vừa dài vừa nhiều nên cũng che đi khuất mắt. Lục Tuyến Yên nhìn lại mình trong kính cửa, ổn rồi đấy nhỉ?!

Nhưng bên trong vẫn không thấy hắn, cô thầm hô thật may mắn. Con người hắn tinh vi như thế, cái mớ tóc này làm sao mà che được tầm nhìn của hắn.

Lục Tuyến Yên an tâm ngồi xuống bàn làm việc của mình. Vết bỏng đối diện với tầm nhìn của hắn nên chắc sẽ an tâm hơn. Có quay sang cũng sẽ không bị thấy.

Vừa ngồi xuống ghế mở máy tính lên là đúng lúc Mặc Băng Tước ra khỏi phòng riêng của mình. Hắn đói bụng và muốn mời cô cùng ăn cơm nhưng nhìn lên đồng hồ thì quyết định nhịn vì bản thân bây giờ cảm thấy không có cô thì thức ăn rất nhạt nhẽo.

Khịt khịt!!

Mũi của Mặc Băng Tước cũng tương đối thính. Hắn hít nhẹ thêm một hơi rồi nhìn sang Lục Tuyến Yên. Vì có mùi gì đó rất lạ, và nó phát ra từ cô rất nồng nặc.

Hắn bước đến giơ tay muốn vén tóc cô lên.

Bụp!!

Lục Tuyến Yên rất nhanh chụp lấy tay của Mặc Băng Tước chỉ trong một giây, ngón tay dài nhất của hắn còn chưa chạm đến sợi tóc dài nhất vươn ra từ đầu Lục Tuyến Yên. Hắn đơn giản nhíu mày, rõ ràng cô không có thấy hắn lại có thể chính xác bắt lấy như vậy. Chứng tỏ bây giờ sự cảnh giác của cô đang là tuyệt đối. Nhưng hắn đâu có muốn làm gì!!

- Trời lạnh.

Lục Tuyến Yên phun ra hai chữ nhưng vẫn không quay mặt lại. Cảm thấy hắn có dấu hiệu rút tay lại liền thả tay hắn ra thu mình về. Nhưng không ngờ Mặc Băng Tước lại gian manh hơn đưa tay lên vén tóc Lục Tuyến Yên sang một bên. Cô có nhận ra nhưng lại chẳng nhanh bằng hắn.

Tóc được vén lên, những gì hắn thấy chính là một vết bỏng lớn bên má trái của Lục Tuyến Yên. Còn có cả một đường dài kéo xuống như vết lăn của một giọt nước.

- Axit?

Lục Tuyến Yên nhanh chóng gạt tay Mặc Băng Tước ra lấy túi xách bên cạnh che mặt mình lại. Cô không muốn bất cứ ai thấy dung nhan của mình hiện giờ, nó rất kinh khủng, rất ghê gớm.

- Đừng nhìn!!

Mặc Băng Tước lại rất nhanh bắt lấy cổ tay Lục Tuyến Yên lần nữa làm rơi một bên túi xách lộ ra vết bỏng. Hắn phẫn nộ quát!!

- Ai? Là ai đã làm chuyện này?

Lục Tuyến Yên vẫn cứ co chân mình ngồi trên ghế sợ hãi run người. Cô rất sợ, rất sợ hắn sẽ ghê tởm cô. Dung nhan phụ nữ rất quan trọng trong mắt đàn ông mà phải không.

Hắn rút điện thoại gọi một cuộc cho Khả Sanh. Hận không thể bóp nát nó ngay trên bàn tay mình.

- Kiểm tra tất cả camera trong công ty sau giờ ăn trưa ai đã rời khỏi tầng một và phòng ăn. Tập hợp tất cả lại một phòng.

Khả Sanh bên kia dây ngần người khá lâu. Anh chưa bao giờ thấy Mặc Băng Tước nói nhiều với mình như thế, từ trước giờ nhiều nhất chưa đến mười chữ mà bây giờ anh cũng không muốn đếm. Khả Sanh thấy hắn bắt đầu dùng nhiều từ ngữ hơn trong giao tiếp là từ khi gặp Lục Tuyến Yên và hắn chỉ sử dụng duy nhất cho một mình cô. Cho nên cũng đủ suy chuyện này hoàn toàn liên quan đến Lục Tuyến Yên.

Lục Tuyến Yên không hiểu tại sao hắn lại làm như thế. Cô tức giận giật tay khỏi hắn.

- Dừng lại đi Mặc Băng Tước. Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao vì tôi mà anh lại làm vậy? Tôi và anh là gì của nhau chứ?! Chẳng phải là đồng nghiệp thôi sao? Anh làm vậy... anh làm vậy tôi sẽ... tôi sẽ... yêu anh mất. Tôi không muốn... tôi sợ lắm Mặc Băng Tước.

Hắn nghe cô nói thế không hiểu sao nghe thỏa mãn vô cùng. Hắn cười hiền hậu hướng đến phía cô xoa nhẹ quanh vùng vết thương cười nhẹ.

- Vậy em cứ yêu tôi đi. Tôi không ngại đâu.

- Không!!- Lục Tuyến Yên gạt hắn ra một lần nữa.- Tôi không thể yêu anh. Còn Tống Minh, anh ấy vẫn đang chờ tôi.

- Vậy cho đến khi cô và Tống Minh gặp nhau thì cô vẫn có thể yêu tôi mà.- Hắn vẫn rất bướng bỉnh nói.

Lúc này Lục Tuyến Yên mới trực tiếp ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu hoáy của hắn. Nó cứ đảo qua đảo lại như ải ngân hà khiến cô khó xác nhận được đó có phải thật lòng hay không. Nhưng, cô cảm thấy nó thật ấm áp, như là có ngọn lửa đã chính thức được ai đó đốt lên trong lâu đài băng giá tận ngoài Bắc Cực.

Hai mắt Lục Tuyến Yên ngấn lệ, nhưng rất nhanh đã lau đi.

- Tại sao lại không để nó rơi xuống?- Hắn khó hiểu hỏi.

- Tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt người khác. Cảm ơn anh đã nói như vậy. Nhưng... chẳng phải anh đã có bạn gái rồi sao?

Mặc Băng Tước đứng thẳng người đi về phía bàn làm việc của mình.

- Sắp rồi.

- Vậy anh còn muốn tôi yêu anh làm gì?! A!!

Binh!!

Một hạt nút từ xa bay đến chạm mạnh vào trán Lục Tuyến Yên khiến cô ngã quào ra sau ngồi lên chiếc ghế xoay qua lại vài lần.

- Chẳng ai ngốc bằng cô đâu.

Hắn biết ai đã bày ra vụ này. Đưa tay nhấn một cái nút gì đó trên bàn hắn liền nói.

- Gọi Dư Vỹ lên đây.

Liễu Hê bên đầu dây kia gật đầu ngay. Ba phút sau, Dư Vỹ xuất hiện tại phòng hắn với khuôn mặt đầy sự hứng khởi. Đây chính là lần đầu, lần đầu hắn trực tiếp gọi cô đến. Dù không biết là điềm tốt hay xấu nhưng rất vui, và có cả hạnh phúc nữa.

- Tổng giám đốc gọi tôi có chuyện gì không?

- Ai là bạn gái tôi?

Dư Vỹ liền đứng hình, lại là chuyện này. Lúc trước cô đã một lần làm như thế như hắn đã du di cho qua. Lần này chắc chắn sẽ không may mắn như thế nữa.

- Sao... sao tôi biết chứ?!- Dư Vỹ ấp úng đan choàng hai tay. Vừa bị tổng giám đốc gián chức, vậy bây giờ sẽ bị đuổi ra khỏi công ty sao?

Mặc Băng Tước không nói gì rời ghế bước đến bên Lục Tuyến Yên. Hắn cúi người nói nhỏ với cô.

- Nghe rồi chứ?! Sau giờ làm việc cùng tôi đến bệnh viện.

Thấy hắn vẫn cứ bơ mình như vậy Dư Vỹ tất nhiên pha lẫn giữa buồn và phẫn nộ. Và phẫn nộ thì chắc chắn là giành cho Lục Tuyến Yên rồi. Đối với Dư Vỹ, Lục Tuyến Yên xuất hiện trên cuộc đời này chính là một tai họa. Sự xuất hiện của Lục Tuyến Yên luôn khiến cho cuộc sống cô bị đảo lộn. Và hơn hết, Lục Tuyến Yên luôn tước đi những thứ mà không bao lâu nữa sẽ thuộc về cô.

Nỗi tức giận vẫn cứ như vậy mà xen lấy, Dư Vỹ rời phòng làm việc mà không thèm chào tổng giám đốc. Lục Tuyến Yên cũng ở đó, chào? Chẳng phải là chào luôn cô ta sao?

Sau khi Dư Vỹ rời đi rồi Lục Tuyến Yên mới thở mạnh mà phản khán.

- Anh... không cảm thấy Dư Vỹ cũng rất yêu anh sao?

Khi nghe đến hai từ "Dư Vỹ" phát ra từ miệng Lục Tuyến Yên, Mặc Băng Tước không biết cơn phẫn nộ xuất phát từ đâu ra lạnh lùng đứng thẳng trừng mắt nhìn xuống cô. Giọng nói hắn không lớn, vừa nghe. Nhưng mang theo cả tầng lạnh bao phủ.

- Em hay lắm. Tôi cho phép em yêu tôi, tạo điều kiện cho em tiếp cận tôi. Mà cuối cùng em lại cố ý đẩy tôi đến cho người phụ nữ khác. Là đang lấy tôi ra làm trò đùa phải không?

- Tôi không có...

Chưa kịp nói tiếp Mặc Băng Tước đã quay lưng đi. Hắn vào thẳng phòng riêng đóng chặc cửa nghe một cái rầm. Lục Tuyến Yên giật mình chạy theo hắn, không hiểu sao lại rất sợ hắn sẽ giận. Cô đưa tay đập rầm rầm!!

- Mặc Băng Tước!! Băng, tôi xin lỗi. Tôi không có ý đó. Chỉ là...

Trong lúc do dự thì cánh cửa mở ra, Lục Tuyến Yên vừa nãy quá mệt nên dựa luôn vào cánh cửa. Nó bị bất chợt mở ra nhưng vẫn rất may mắn đã đứng vững được trên mặt đất.

Trên tay Mặc Băng Tước cần trên tay túi y tế. Hắn đẩy vai Lục Tuyến Yên cho cô lùi ra sau cho đến khi cô ngồi hẳn xuống ghế rồi đặt túi y tế lên bàn.

- Anh... anh làm được không đấy?

Lục Tuyến Yên nghi hoặc hỏi hắn. Đợt trước khi vai của cô bị thương, hắn còn không biết băng keo cá nhân là gì. Lần này, liệu hắn có biết băng gạt là gì? Và biết nó dụng như thế nào hay không? Nguy hiểm, nguy hiểm quá.

- Chưa thử sao biết.

Cô lại lo cho dung nhan của mình lắm. Nó đã bị tàn phá đến mức này rồi bây giờ vào tay hắn có khi còn kinh khủng hơn. Đúng, tuy hắn là tổng giám đốc, hắn nói gì tất nhiên cũng phải tuân theo. Nhưng bây giờ nhan sắc đối với Lục Tuyến Yên là hàng đầu.

- Hay... hay bây giờ cùng nhau đến bệnh viện.

Cứ tưởng hắn sẽ không đồng ý và tiếp tục ngang bướng mà băng bó nơi không cần này cho cô. Nhưng có vẻ hôm nay hắn ăn chay thì phải.

- Được. Ta đi ngay bây giờ.

Lục Tuyến Yên lại một lần nữa được hắn khoác áo lên bản thân. Hắn cảm thấy có gì đó không đúng!! Cho nên trùm lên luôn cả đầu. Cô đang xỏa tóc, cảm nhận rất rõ từng vị trí sợi tóc mình đang bị xáo trộn.

Và sau đó, Lục Tuyến Yên im lặng một cách kinh khủng. Hắn cảm thấy hôm nay cô nói ít hơn mọi ngày. Nhan sắc với phụ nữ chẳng lẽ lại quan trọng đến thế.

Lục Tuyến Yên đã quyết rồi!! Lần này nhất định phải nhìn cho ra cái thang máy công nghệ này của hắn.

Chiếc gương được mở ra, cô cùng hắn bước vào trong.

Ban đầu cũng chỉ là một cái thang máy bình thường mà thôi. Nhưng cho đến khi hắn bắt đầu ấn nút thì xung quanh liền chuyển động. Những cạnh tường thang máy như màn hình cảm ứng mà bắt đầu xuất hiện những dòng chữ rồi nhảy đi loạn xạ không có trật tự. Nó rất cuốn hút, loại công nghệ này rất kì lạ khiến Lục Tuyến Yên hiếu kì rời chân khỏi vị trí mà đi xunh quanh nhìn nó. Khung nền là một loại hình công nghệ, bên trong nó là những chữ cái rất khác nhau đến từ nhiều quốc gia khác nhau. Có cả Trung Quốc, Hàn Quốc, Việt Nam, Nhật Bản,... đặc biệt còn có cả tiến Mĩ Latinh nữa. Lục Tuyến Yên quay sang nhìn Mặc Băng Tước, hắn vẫn rất chăm chú nhìn lên màn hình. Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại đều đặn rồi chấm dứt. Như đã hiểu những gì nó viết lên vậy.

Lục Tuyến Yên quay lại bức tường thêm lần nữa. Cô nhìn lên màn hình đảo mắt theo những con chữ, những thứ này rốt cuộc là gì? Cái thứ công nghệ này có thật là do hắn tạo ra hay không? Đây là thang máy của hắn, chuyện này đã quá rõ ràng rồi. Nhưng, cô không tin là mình không giải được nó.

Và sau một hồi trong những phút giây tự do mà Mặc Băng Tước đã cho cô từ tầng bốn mươi xuống tầng hầm để xe, vô tình Lục Tuyến Yên đã giải ra được một dòng chữ.

"Chiếc đồng hồ mã OLBT190 đang bị nhắm đến".

***

Chương 29: Thẹo hay lành?