Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe

Chương 55

"Ba?" cậu nhóc đưa cặp mắt long lanh giọng ngây ngô nhìn hắn hỏi

"Ùm... Ba là ba của con đây" hắn vừa nói vừa ôm chặt cậu nhóc vào lòng cảm xúc của hắn lúc này như đang muốn vỡ òa

Cậu nhóc nghe xong thì im lặng nhìn về phía cô! Cô thấy vậy đi lại cạnh hắn cất giọng trìu mến nói

"Nhược Phong đây là ba của con đấy"

"Mẹ... Ba của con thật sao?" cậu nhóc nhìn cô hỏi

"Ùm... Là ba của con" cô kiềm nén lại cảm xúc nắm tay cậu nhóc nói

"Hì hì... Co thật không ạ" cậu nhóc cười tít mắt hỏi lại

"Thật...! Mẹ không lừa con" cô xoa xoa đầu cậu nhóc nói

"Woa... Vậy giờ Nhược Phong có ba rồi" cậu nhóc nói xong thì vòng tay qua cổ hắn ôm chặt cứng

Hắn thấy vậy cũng ôm cậu nhóc chặt vào lòng mình! Tiện tay hắn vòng qua kéo cô lại gần, hắn nhẹ nhàng từ tốn đặt lên trán cô một nụ hôn, cất giọng nói

"Lát nữa anh sẽ đưa em và con về thành phố"

"Dạ" cô nói xong cũng vòng tay ôm chặt lấy hắn và cậu nhóc

[...]

Nữa tiếng sau...

Cô thu dọn hành lý đồ đạc để lên thành phố cùng với hắn

"Nhược Phong? Con tự sắp xếp đồ mình được không. Hay để mẹ giúp" cô cất giọng hỏi

"Dạ... Con tự làm được ạ" cậu nhóc trong phòng nói vọng ra

Cô nghe xong thì cười nhẹ một cái rồi tiếp tục cùng hắn thu dọn đồ... Hắn mang hành lý của cô ra xe để, vì đồ đạc cũng ít nên dọn cũng khá là nhanh

"Xong rồi! Chúng ta mau đi thôi" hắn nói

"Dạ" cô gật đầu nói rồi nắm tay cậu nhóc dẫn đi ra ngoài xe hơi của hắn

[...]

Chiếc xe dần lăn bánh rời khỏi ngôi nhà nhỏ đó

Đi nữa ngày trời cuối cùng cũng đến nơi... Lúc đến nhà riêng của hắn thì cậu nhóc hình như quá mệt vì ngồi suốt một quãng đường dài nên cũng đã ngủ thiếp đi

"Con ngủ rồi hả em?" hắn đừng xe nhìn qua cô hỏi

"Dạ"

"Em vào nhà nghỉ ngơi trước đi! Để anh bế con vào rồi sẽ mang đồ vào sau" hắn đặt tay lên vai cô xoa xoa nói

"Em giúp anh"

"Thôi để anh làm, em mau vào nhà nghỉ đi" hắn bưốc ra khỏi xe rồi đi qua mở cửa cho đi ra

Cô nghe hắn nói vậy thì đi vào nhà nghỉ ngơi trước dù sao người cô mệt lả khi ngồi suốt một đoạn đường dài như vậy

Tối hôm đó...

"Mẹ ơi??" cậu nhóc thức tỉnh thì gọi ngay tên cô

"Mẹ đây" cô lu bu trong bếp cùng hắn nấu nướng chuẩn bị buổi tối

Cậu nhóc chạy lon ton vào bếp ôm chặt chân cô giọng đáng yêu nói

"Mẹ, nhà to quá"

Hắn nghe vậy đi lại đưa tay lên xoa xoa đầu cậu nhóc giọng hiền hòa nói

"Từ tay ba người chúng ta sẽ sống trong nhà này. Con chịu không"

"Dạ" cậu nhóc gật đầu lia lại cười nói

"Ngoan! Mau lại bàn ngồi đi con đồ ăn sắp xong rồi" hắn nói

Cậu nhóc nghe xong thì ngoan ngoãn đi lại bàn ăn ngồi chờ

Sau khi dùng bữa tối xong thì cô dẫn cậu nhóc lên lầu nghỉ ngơi! Vì là nơi xa lạ với cậu nhóc nên cô phải ngủ cùng để cậu nhóc bớt sợ còn hắn thì đương nhiên chiếc giường lớn một mình hắn cô quặn ngủ

Nữa đêm hắn trằn trọc không ngủ được liền ngồi dậy cầm gối qua phòng của cô

Hắn đi nhẹ nhàng từ tốn chậm rãi

"Cạch"

Âm thanh của cánh cửa mở ra... Hắn bẻn lẻn đi lại cạnh giường... Cô nghe được tiếng động thì vội vàng mở mắt ra nhìn hốt hoảng bất ngờ gọi tên hắn

"Nhược Quân anh làm gì nữa đêm vậy??" giọng cô rất nhẹ và nhỏ vì không muốn đánh thức bảo bối đang ngủ ngon lành kia dậy

"Suỵt" hắn đưa tay lên miệng ra dấu hiệu cho cô im lặng rồi đi lại cạnh giường

"Anh không muốn ngủ một mình" giọng nhõng nhẽo với cô

"Anh điên hả? Nữa đêm rồi mà! Thôi anh ráng đi đợi con thích nghi được nhà mới mới thì em sẽ về phòng ngủ cùng anh" giọng ngọt của cô cất lên

"Không? Anh không muốn" hắn nhìn cô nói tay thì ôm chặt cái gối

"Vậy giờ anh muốn gì đây"

"Anh muốn ngủ chung với em và con" giọng nỉ non

Cô cũng đành bó tay với hành động trẻ con nhõng nhẽo của hắn! Cô chỉ biết thở dài một cái rồi gật đầu cho hắn ngủ chung

Hắn thấy vậy thì cười vui vẻ leo thẳng lên giường ôm chặt cô ngủ ngon lành

"Ngủ ngon nha bà xã" hắn hôn nhẹ lên tóc cô rồi ôm cô ngủ cho đến sáng

[...]

Sáng hôm sau

Do hắn có công việc bận đột xuất nên từ sáng sớm hắn đã rời khỏi nhà để đến công ty xử lý công chuyện! Chiếc nhà rộng lớn giờ chỉ còn cô và tiểu bảo bối bé nhỏ

Cô và tiểu bảo bối đang đùa nghịch thì tiếng chuông nhà vang lên in ỏi

Cô vừa nghe thì vội vàng chạy ra mở cửa...

"Nhược Quân anh lại quên chìa khóa nhà sao...? Bà.. Cháu... Cháu chào bà" cô hốt hoảng lúng túng tay chân run rẩy khi trông thấy bà của hắn đến nhà

"Hừm" bà hắn nhìn cô một cái rồi thãn nhiên lạnh lùng sang trọng vào nhà

Cô vẫn chưa hết lo sợ đôi tay vẫn run cầm cập... Cô hít thở sâu rồi đóng cửa đi vào trong

"Mẹ ơi... Là ai thế ạ?" tiểu bảo bối của cô chạy lại ôm chặt lấy chân cô cất giọng ngây thơ hỏi

Cô ngồi xuống ôm tiểu bảo bối không nói gì

"Là con của cô sao?" bà hắn nhìn cô rồi nhìn tiểu bảo bối nhỏ hỏi

"Dạ" cô gật đầu nhẹ không dám ngước lên nhìn bà hắn

"Là con trai của cháu tôi sao"

"Dạ... Phải ạ" cô tiếp tục gật đầu

"Mang họ gì??" giọng bà hắn vẫn không thay đổi vẫn lạnh lùng như vậy

"Dạ họ Hàm"

Bà hắn nhìn cô một chút thì cất giọng nói tiếp

"Đổi lại họ Bạch đi"

"Dả... Sao ạ" cô ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn bà hắn hỏi lại

"Dù sao cũng là con cháu của nhà Họ Bạch nên hãy để nó mang họ Bạch đi"

[...]

Thả sao nha! Cảm ơn ạ... Truyện sắp Full nên mong các nàng ủng hộ đến phần cuối

Hết phần56: