Lịch Hồng Hoang

Quyển 1 - Chương 27: Quyền hạn sơ cấp

Dịch & Biên: No Name

Alphard đã trở thành thành viên tiểu đội Luân Hồi sơ cấp, có quyền hạn rất lớn, đó chính là có thể đổi điểm số ban thưởng để đi đến thế giới của các thành viên tiểu đội Luân Hồi khác, cùng với có thể đổi điểm số ban thưởng để quay trở về các không gian thí luyện đã từng trải qua. Hai quyền hạn này đều tiêu hao điểm số ban thưởng.

Đây là quyền hạng rất quan trọng, chưa nói đến Alphard là Pháp Sư, mặc dù chỉ là Pháp Sư lính mới, nhưng mà trong thế giới vô ma, hắn coi như là tồn tại siêu phàm duy nhất rồi, tùy tiện một pháp thuật thôi miên có thể dẫn phát rung chuyển to lớn.

Tiếp theo, những không gian thí luyện đã hoàn thành cũng không phải là phế khí chi địa, nếu có thể tiến vào lần nữa rất có sẽ thể tìm được lợi ích lớn. Ví dụ như không gian thí luyện người trong suốt trong này, thuốc trong suốt cần ba nghìn điểm số ban thưởng cùng một chi tiết kịch tính cấp C, nhưng mà chỉ cần thoáng mạo hiểm trong không gian thí luyện này vào ban ngày, có thể không cần phải bỏ ra cái giá nào mà vẫn lấy được, đây chính là lớn lợi ích a.

Sau khi biết được chỗ đặc biệt của Alphard, năm người còn lại đều vây hắn quanh hỏi thăm như thế nào đạt được loại quyền hạn này, nhưng mà Alphard cũng ngu ngơ, chỉ cảm thấy hẵn là có khả năng liên quan tới việc Chủ Thần thôn phệ tồn tại thần bí kia, nhưng mà các tồn tại thần bí đều dị thường khủng bố, lần này nếu không phải là Chủ Thần ra tay, có lẽ hắn đã chết tại chỗ.

Nhớ lại khi đó, tồn tại thần bí kia tràn đầy ác ý, tuy rằng cho hắn phương trình thuốc giải, nhưng sẽ lập tức bắt lấy linh hồn của hắn, và hắn sẽ lập tức tử vong, phương trình thuốc giải này sẽ không cách nào giao cho những người còn lại. Nói cách khác, hắn vẫn không thể thay đổi được gì cả, nếu không phải Chủ Thần phát uy, hắn có lẽ đã chết một cách vô ích rồi.

Hơn nữa lần này có thể giải quyết được tồn tại thần bí này, còn lần tiếp theo? Vương Vũ nói đúng, đi đêm có ngày gặp ma, sau này trừ khi đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không triệu hồi cầu nguyện bất cứ tồn tại thần bí nào nữa.

Mọi người hỏi thăm Alphard không ra kết quả, trong lúc nhất thời cũng cũng chỉ suy đoán lần không gian thí luyện này hầu như chỉ dựa vào Alphard mới vượt qua được, có lẽ là vì điểm cống hiến lớn nên mới được quyền lợi đặc biệt, cũng chỉ có thế mới hợp lý.

Đã có quyền hạn đặc biệt của Alphard, mọi người đều rất hưng phấn, điều này có nghĩa là tương lai những người còn lại cũng có thể. Việc có thể đi đến thế giới của các thành viên có ý nghĩa to lớn. Ví dụ như Từ Văn gặp phải một chiến dịch thật lớn và nguy hiểm, hắn sẽ dùng điểm số ban thưởng mời Alphard, hoặc là mời Vương Vũ. Chỉ cần cấp bậc Pháp Sư của Alphard cao hơn chút nữa, hô phong hoán vũ là chuyện bình thường, sau đó đoán chừng lịch sử sẽ ghi chép, một người nào đó dẫn đầu mấy nghìn binh sĩ, giao đấu mấy chục vạn đại quân, trời giáng Lưu Tinh Hỏa Vũ, lại có Phong Lôi đan xen, mấy chục vạn đại quân tan rã, một người nào đó thiên mệnh bên người, giống như trong lịch sử Đại Ma Pháp Sư họ Lưu kia đã nhẹ nhõm đánh bại một kẻ xuyên việt họ Vương vân vân......

Hoặc là Vương Vũ cầm một khẩu pháo xoay nòng, tay thì liên tục chọi ra lựu đạn, khí thế như Kẻ hủy diệt phá hủy toàn bộ chướng ngại vật trên chiến trường, và rồi trong lịch sử sẽ xuất hiện một chiến dịch truyền kỳ, thần nhân giáng lâm, Tiên Khí bay loạn vân vân....

Tóm lại, bởi vì vô số khả năng mới mẻ, làm cho tất cả mọi người hưng phấn trò chuyện với nhau, và Ngô Minh cũng kinh hỉ phát hiện, theo việc Alphard trở thành viên tiểu đội Luân Hồi sơ cấp, hắn cũng có thêm quyền hạng trong Chủ Thần, đó là một khi có thành viên tiểu đội Luân Hồi đổi đi đến thế giới của một thành viên khác, hắn cũng có thể đi ké theo, tuy rằng thời gian chỉ có ba ngày, nhưng mà chuyện có thể làm thì nhiều lắm.

Bỗng nhiên đúng lúc này, Lạc Ti nói: "Pháp Sư, ngươi có thể trừ tà sao?"

Alphard sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Ta mới là Ma Pháp Sư chính thức không bao lâu, pháp thức của loại ma pháp này ta còn chưa học."

Lạc Ti bỗng nhiên quỳ xuống, nói với Alphard: "Pháp Sư, sau không gian thí luyện tiếp theo, ta bỏ ra điểm số ban thưởng, hơn nữa thêm vào cho ngươi hai nghìn điểm số ban thưởng, mời ngươi giúp ta dùng phép trừ tà cho một người, có thể chứ?"

Một đại mỹ nhân bỗng nhiên quỳ xuống, Alphard nhất thời có chút luống cuống chân tay, hắn trầm tư một cái thì lắc đầu nói: "Học một pháp thức ma pháp chính thức trong vòng mười ngày thật sự là hơi khó, sẽ tổn thương đến bản nguyên, nếu sau hai lần thí luyện, cũng chính là ba mười ngày, ta có thể thử một chút."

Lạc Ti nghe vậy, bỗng nhiên dập đầu xuống đất một cái rồi một cái, rất nhanh sau đó, trên trán nàng đã có máu tươi chảy ra, trong nhất thời Alphard cũng im lặng khó chịu. Trong hai lần không gian thí luyện, tuy rằng Lạc Ti ngôn từ ngả ngớn, nhưng mà nàng hoàn toàn làm tốt vai trò của mình, thậm chí nhiều lần viện trợ mọi người, cũng không hề làm ra việc gì tà ác, nghĩ đến điều này tâm hắn liền mềm nhũn ra, trầm ngâm một chút mới lên tiếng: "Nếu muốn ta học trong vòng mười ngày... ngươi phải bỏ ra thêm điểm để Chủ Thần chữa trị cho ta."

Lạc Ti lập tức ngẩng lên nhìn Alphard đầy kinh hỉ, liên tục gật đầu đồng ý.

Đối với một người duy nhất có thể đi đến thế giới của đội viên khác, thật ra những người còn lại đều có chỗ muốn nhờ, ví dụ như Vương Vũ đang nghĩ đến việc mở lò phản ứng nhiệt hạch hy-đrô cần có Pháp Sư hiệp trợ, và Văn Trạch Đào thì nghĩ tới việc dùng ma pháp giả tạo chứng cứ gì đó, Từ Văn nghĩ đến chiến tranh cùng thiên mệnh... mỗi người đều có mong muốn riêng, chỉ là bây giờ thời gian không còn nhiều lắm, hơn nữa Alphard chỉ là một người, nên cũng không ai nói gì.

Mắt thấy sắp tới thời điểm ly khai, Vương Vũ lại nói: "Vậy hẹn gặp lại sau mười ngày nữa, các vị hãy bảo trọng khi ở trong thế giới của mình, sáu người chúng ta đều coi như là thành viên thâm niên rồi, ta không hy vọng vừa chịu đựng qua được không gian thí luyện xong lại chết trong thế giới hiện thực."

Mọi người đều gật đầu xác nhận, sau đó ai nấy đều trở về thế giới của mình.

..............................

Mập mạp tên là Tiết Ngọc, nhân sĩ của nước XG trên Địa Cầu, hắn chính là loại người sính ngoại cực đoan, cực kỳ khinh bỉ cùng thống hận nơi sinh, huyết thống, văn minh, màu da của chính mình, là thứ hầu như đã bị tẩy não bởi các thế lực bên ngoài.

Bởi vì hắn thường xuyên phát biểu ngôn luận sính ngoại trên internet, gần đây nhất đã có người tìm tới hắn, chẳng những đồng ý cho hắn rất nhiều ưu đãi, càng nói rõ một khi làm ra thành tích gì đó, cho dù là di dân ra nước ngoài cũng không phải vấn đề lớn, hơn nữa còn có thể nhận được tiền tài trợ mỗi tháng. Đối với một kẻ không không hề thi lên đại học, một mực trạch trong nhà như hắn mà nói, đây quả thực là trời giáng tin mừng.

Đây kỳ thật cũng là nguyên nhân hắn nhục mạ Từ Văn trong không gian thí luyện, hắn nghĩ rằng, nếu như một đời tổ tông đám người Từ Văn đều chết sạch, lịch sử có phải sẽ cải biến hay không, hắn sẽ vừa ra đời chính là người có màu da thượng đẳng, vừa ra đời chính là người của quốc gia thượng đẳng, cuộc sống chẳng phải là sẽ hạnh phúc vô cùng?

Nhưng trình độ tẩy não có cao hơn nữa, khi đứng trước sinh tử cũng là chuyện nhỏ. Lằng ranh sinh tử trong không gian thí luyện thoáng cái đã phá vỡ sự mê muội trong ý thức hắn, tuy rằng không tính đại triệt đại ngộ, nhưng đã không phải là thứ mà loại súc sinh trước đó có thể so sánh. Hơn nữa hắn cũng là trạch nam(*), xem qua vô số anime manga điện ảnh tiểu thuyết, hắn làm sao không biết Chủ Thần Không Gian là cơ duyên to lớn thế nào?

Chỉ cần hắn không chết, thành tựu tương lai quả thực không thể hạn lượng, thành tựu siêu phàm, thậm chí có khả năng đi đến tằng cao hơn, những thứ lợi ích nho nhỏ mà những kẻ kia đã hứa hẹn bây giờ coi như là một cái rắm. Huống chi hắn đã thấy được một loại phẩm chất ở Từ Văn, điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thống hận đối với kẻ đã từng đã là bản thân mình, cùng với những kẻ giống như hắn trước đó.

"Ta có một nghìn năm trăm điểm số ban thưởng, mặc dù không có cống hiến gì lớn, nhưng mà điểm số ban thưởng này đã rất nhiều, ta thậm chí có thể đổi Thượng Thanh Tru Tiên Quyết kia, chỉ là bây giờ không cần đổi, cứ dự trữ một ít, ta còn có tham vọng lớn hơn nữa." Tiết Ngọc ngồi ở mép giường yên lặng suy nghĩ...