Liên Minh Quái Vật Biển

Chương 17: 17 Gặp Nhau

Hơn chục con cá màu bạc nhỏ xinh nhảy nhót cạnh Hạ Ý, rời khỏi nước biển, chúng nó có ra sức giãy giụa thế nào đi nữa, thì cũng không thể làm nên chuyện gì.

Có một con nhảy lên người Hạ Ý, hắn duỗi tay bắt được, ai ngờ vảy quá trơn, con cá nhỏ chưa đến 10 cm này trượt khỏi ngón tay hắn, rơi bộp xuống đá ngầm, đuôi cá thẳng đơ, chắc là ngã hôn mê.

Hạ Ý đưa ngón tay chọc chọc bụng cá, trông núc ních màu mờ cực kỳ.

Chẳng lẽ là sóng biển xô chúng lên?

Đêm qua có nổi cơn gió nào lớn vậy đâu, hơn nữa cá mòi đầy đất này, không một con nào là gầy nhỏ.

Tất cả đều là bụng mập trắng tuyết vảy cá bóng mượt, nhìn từ sức nhảy kia là có thể đoán được chúng thuộc loại tốt nhất.

Hạ Ý hoang mang nhìn trời.

Đích xác từng nghe bờ biển có chuyện, sau khi gió lốc cuốn nước biển ở nơi rất xa lên, sẽ quăng những thứ đã cuốn xuống, có điều khí hậu gần đây, đừng nói gió lốc, có chút gió nhẹ đã là không tệ, những con cá mòi này rốt cuộc đến bằng cách nào?

Hạ Ý rất đói bụng, hắn tỉnh dậy chính là vì đói.

Thế nhưng rong biển hắn có thể hái lấy, tùy tiện ngắt bỏ rễ, nhặt chọn lá cây mảnh mai và thân cây có thể cắn là ăn được, còn cá thì phải làm sao bây giờ?

Đánh lửa ư? Muốn nướng cá cũng không thể trực tiếp xếp cá lên giá rồi nướng, cần phải loại bỏ nội tạng và bọng cá.

Nhưng Hạ Ý thậm chí còn không có nổi một lưỡi dao tiện dụng để mổ bọng cá, dù cho là dứt khoát ăn Sashimi, cũng phải cắt lưng cá và phần thịt bọng cá chứ, còn vảy cá thì sao? Ăn táo có thể rửa sạch vừa ăn vừa nhổ vỏ, thậm chí ản luôn cả vỏ và thịt quả, nhưng một con cá, ai làm mẫu kỹ năng vừa ăn vừa nhổ vảy đây?

Đoán chừng vảy sẽ làm xước miệng đầu tiên!

Hạ Ý cảm thấy dạ dày càng đau.

Hắn đứng lên, nhanh gọn lẹ cầm cục đá gõ ngất tất cả cá mòi, sau đó nhìn cục đá phát ngốc.

Lúc trước, hắn muốn tìm vỏ sò sắc bén làm dao để tự sát, bây giờ, hắn lại đổi thành muốn tìm thứ gì sắc bén làm dao để xử lý thức ăn, quả nhiên trôi dạt trên biển trong những ngày tận thế đúng là bi thảm, bằng không coi như từ trường có biến mất, dao và các vật sắc nhọn tìm ở phòng bếp nhà nào mà chẳng có?

Hạ Ý ma xui quỷ khiến nghĩ đến con mèo được nuôi bởi gia đình tầng dưới chung cư.

Một con cá tươi nho nhỏ, gặm từ đầu đến đuôi, trên khung xương sạch sẽ không sót chút thịt cá nào, thực sự lợi hại hết sức = =

Ánh nắng vừa lúc, chiếu vào trên mặt biển, ánh sáng màu bạc lóe lên cũng không làm Hạ Ý chú ý, dù cho trong biển có mấy trăm con cá mòi, hắn cũng tạm thời không thể quan tâm.

Hãy để hắn tự hỏi kỹ càng, rằng rốt cuộc phải làm sao, mới có thể ăn những thứ nhìn như tươi ngon trước mắt này.

Hạ Ý không ở trong biển, nên không nghe thấy được đoạn sóng hạ âm nào đó.

"Con người không ăn được cá mòi à?"

"...!Ùm...!Chưa nghe bao giờ, chắc là được đấy, ục ục."

"Lúc nói chuyện thì đừng phun bong bóng!"

"Được, ục ục!"

"..."

Người cá nào đó không thể chịu nổi nữa, trong làn nước trong vắt chỉ có mấy chục con cá mòi hoảng sợ bơi loạn xạ, sóng hạ âm truyền về nơi hải vực phía xa:

"Rốt cuộc bao lâu nữa ngươi mới bò đến?"

"Việc này không thể trách ta, ta chỉ có tốc độ này...!Nếu không có con mực bự kia, chỉ riêng một mình ta, thì phải bò suốt một năm mới từ Nam Cực đến được Thái Bình Dương! Đây là lần đầu tiên ta tới vùng biển nông, ngâm không thích cho lắm, còn phải duy trì vận động, mệt muốn chết đừng hối ta!"

Người cá chỉ đành quay đầu, tiếp tục xuyên qua mặt biển, nhìn Hạ Ý trên bãi đá ngầm.

Vì cảm thấy con người không thể bắt cá tay không trong biển, nên nó cố ý hất cá mòi lên bờ.

Thế nhưng mà, đồ ăn đã đặt ngay trước mắt, tại sao còn chưa ăn chứ?

Hình như không có gì mà con người không thể ăn được!

Cá mòi hình như cũng không có độc, cứ việc không ngon bằng cá cờ xanh và cá buồm, nhưng cân nhắc đến năng lực của con người, vẫn thấy xua loại cá có thể tìm thấy gần bờ biển ấy đến mảnh hải vực này tương đối tốt.

"Kỳ lạ, chẳng lẽ không thích ăn?"

Không phải vậy chứ, khi đói cực kỳ người ta sẽ thấy gì ăn đó, con người này sao lại không giống thế?

Trong biển truyền đến hồi âm từ nơi xa:

"Có lẽ không biết ăn."

"Không thể, con người không ngốc, thông minh như Abyss vậy."

"Ục ục, phải rồi, ngốc nghĩa là gì?"

"..."

Hạ Ý bỗng nghe được một tiếng rầm do nước biển vỗ thành bọt sóng, lập tức cảnh giác quay đầu đồng thời chuẩn bị leo lên chỗ đá ngầm cao hơn, nhưng nháy mắt tiếp theo, hắn hoàn toàn sợ ngây người.

Đây là?

Suối tóc bạc nhạt ướt đẫm khoác trên bờ vai trần trắng muốt, làn da màu ngọc trai theo ánh nước lưu chuyển ánh sáng dụ người, đồng tử ma mị màu tím tựa như sắc của cực quang, đôi môi không màu hơi hé mở, đường nét tinh xảo và tao nhã hệt pha lê trong suốt và sang quý.

Đó không phải vẻ mỹ lệ, mà là vẻ yêu dị không thuộc về con người.

Một con ốc biển nho nhỏ màu trắng ngọc được xâu bằng sợi chỉ đen rất mảnh trên chiếc cổ trắng ngần, lồng ngực ngâm trong nước biển, dưới ánh nắng, ngửa mặt nhìn về đây, suýt chút nữa làm Hạ Ý hụt chân ngã vào biển.

Thì ra nơi này còn có người?

Hạ Ý cảm nhận được nguy hiểm, hắn không cảm thấy gặp được người khác ngay tại lúc này là một chuyện đáng mừng.

Hi vọng xa vời nhận được con dao cắt thức ăn từ người khác, còn không bằng cách xa chút, đừng để con dao đó có cơ hội tổn thương mình.

Đối với một người như Hạ Ý, để tránh bị tổn thương, hắn luôn nghĩ đến điều tồi tệ nhất có thể.

Hắn vốn dĩ đã đủ quái gở đủ khác người, giờ đây lại "Càng khác người".

Thật ra Hạ Ý rất để ý sự khác thường của mình, đương nhiên càng không mong bị người ta nhận ra.

Thế nên hắn không hề do dự, vừa quay đầu đã chạy.

Thấy phản ứng của Hạ Ý, người cá trong biển ngạc nhiên vô cùng, nó gần như theo bản năng, nhắm hai mắt lại, tiếng ca miên man và đẹp đẽ tràn ngập trong không trung, nhưng Hạ Ý lại hệt như chẳng bị ảnh hưởng mảy may, hãy còn nhanh chân chạy về phía đảo nhỏ bên kia.

"..."

Người cá, hoặc nên nói là hải yêu Siren, thuộc cấp cực nguy hiểm dù trong bất kỳ truyền thuyết hay là tài liệu mật nào, ngây ra.

Chuyện này sao có thể, tiếng hát người cá là thiên địch của con người, chỉ cần có sợ hãi thù hận phẫn nộ thậm chí là mọi loại cảm xúc tiêu cực tồn tại, thì sẽ nghe được tiếng ca trí mạng kia, rồi sau đó toàn thân vô lực ngã xuống.

Chẳng phải khi con người này rơi vào biển, đã để nó ôm lấy một cách dễ dàng đấy ư?

Tại sao lại như vậy? Hắn vậy mà còn chưa nghe được tiếng hát!

Nếu không phải vì sợ hãi, vậy con người này tại sao phải quay đầu bỏ chạy?

"Ào!"

Hòn đảo này nhỏ như vậy, có thể chạy tới đâu chứ?

Nếu vào nước...!Lại càng đơn giản!

Hạ Ý chạy đến một phía khác của hòn đảo, hắn không mang theo những con cá mòi đó, theo hắn lý giải, người ban nãy kia có thể là đang bắt cá trong biển, sau đó ném cá lên bờ.

Những lương thực đó không thuộc về hắn, hắn cũng không muốn lấy, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, chỉ cần nhanh chóng rời khỏi hòn đảo này, bơi không quá mười phút, sẽ thấy những mảng rong biển, có thể hái xuống miễn cưỡng no bụng, rồi lại tiếp tục kế hoạch rời khỏi vùng biển này như đã quyết định vào ngày hôm qua.

Sống bốn năm ngày trên biển, khiến Hạ Ý trông hết sức nhếch nhác, đầu tóc rối bù, áo sơ mi và quần đều nhăn nhúm, loang lổ vết muối do nước biển bay hơi để lại, giày đã sớm mất, lòng bàn chân xây sát nổi lên mấy vết phồng rộp, cổ tay áo và quần áo cũng bị nham thạch cứa rách vài đường, lưng còn dính đất cát.

Dù là người quen biết hắn, vừa nhìn vào, sợ rằng cũng không nhận ra được.

Kỳ thật không mặc đồ bơi trong nước càng dễ hơn, nhưng Hạ Ý, hay nên nói chỉ cần là người, đều có loại thói quen ăn sâu bén rễ, là quần áo giá nào cũng phải mặc, vậy nên Hạ Ý mới không vứt cái thứ nhăn dúm trên người đi.

Ai ngờ hắn còn chưa nhảy vào biển, đã thấy trên mặt biển có chiếc đuôi cá màu bạc bì bõm vỗ ra bọt nước.

Quen mặt đến lạ...!

Khi Hạ Ý cảnh giác lùi lại phía sau, hắn nhìn thấy một bóng người từ từ ló dạng trên mặt biển, cuối cùng hắn cũng nhận ra đó là gì!

Bởi vì vây tai trong mờ bạc nhạt cùng màu với tóc, cho nên lúc trước chẳng hề để ý tới, nhưng nước biển bờ phía này nông hơn, có thể nhìn rõ được trên cố tay và khuỷu tay trắng nõn, mọc vây cá mỏng bạc tựa như sa, giữa đó có một đường gai xương cứng và mảnh vươn ra ngoài, giọt nước lăn xuống dọc theo các nếp gấp của vây.

Cánh tay kia nhẹ nhàng linh hoạt rẽ ra nước biển, tức khắc đã cách bờ biển rất gần.

Lồng ngực phẳng rộng bị tóc dài che đi một nửa, vòng eo thon chắc phía phía dưới dần dần rải rác vảy bạc li ti —— Hạ Ý quả thực phải hoài nghi mình đói quá nên gặp ảo giác, hắn tin trong biển có quái vật, nhưng người cá, điều này có phải quá lố rồi không?

Hắn trợn tròn mắt nhìn sinh vật mỹ lệ trong truyền thuyết này, nó đột nhiên đưa tay, nắm lên một con cá mòi đang không ngừng ngoe nguẩy từ trong nước.

Sau đó bàn tay thon gầy với khớp xương rõ ràng kia, dễ dàng mổ ra bụng cá bằng móng tay, máu tươi đỏ thắm trực tiếp chảy ra, lăn dọc theo cánh tay, vây cá mỏng manh nơi khuỷu tay bị nhuộm thành màu đỏ bạc nhàn nhạt.

Ngón tay duỗi vào bụng cá, vứt đi các bộ phận nội tạng của con cá, trắng muốt và đỏ thắm lóa mắt nhuộm đẫm trên bàn tay xinh đẹp.

Miếng thịt nào ngon nhất trên người một con cá, nó tất nhiên đặc biệt rõ, móng tay sắc bén theo thớ sống lưng của cá, nhẹ nhàng gỡ xuống miếng thịt non mềm ít xương nhất đặt trong tay, chậm rãi nâng cánh tay đưa đến trước mặt Hạ Ý.

Chóp mũi tràn ngập mùi gió biển và mùi máu tươi thoảng thoảng.

Hạ Ý cảm thấy thái dương mình bỗng nhói lên, phút chốc xuất hiện một cục nước to bằng trái bóng rổ, bởi vì nó mất kiểm soát ngay lúc xuất hiện, nên đã rơi xuống ngay tức khắc, ào một tiếng xối thẳng vào người người cá.

"Hửm?"

Người cá ngơ ngác nhìn Hạ Ý, còn đưa tay lau vệt nước bên môi, duỗi đầu lưỡi đỏ nhạt liếm ngón tay.

Sao lại không mặn?

Một âm tiết nghi hoặc này, khiến Hạ Ý hồi thần.

Người cá, vậy là không phải sinh vật nguy hiểm rồi (nhân vật chính đã bị cổ tích và nhận thức chung lừa rồi).

Không phải người, thì sẽ không có lòng dạ quanh co, Hạ Ý đương nhiên có trí tò mò, hắn thử vươn tay, chạm vào bàn tay đưa đến trước mặt hắn.

Rất lạnh, làn da mịn màng đến mức dường như có sức hút.

Đó không phải nhiệt độ mà con người nên có.

Hạ Ý muốn sờ con mèo tầng dưới đã lâu, nhưng con mèo kia hết sức kiêu kì, ngay cả ánh mắt vứt cho hắn cũng keo kiệt.

Đây cũng không phải là bàn tay con người, nó có thêm một đốt ngón tay, trông ngón tay có vẻ đặc biệt thon dài và mạnh mẽ, mang theo vẻ quyến rũ yêu dị, móng tay là hình bầu dục xinh đẹp, rất dài, cũng rất sắc bén, trên đó còn vương vết máu đỏ thắm, bị nước dội vào, chậm rãi chảy xuống cổ tay.

"Ngươi, ngươi..."

Sau khi tin rằng người cá trước mắt không phải ảo giác, Hạ Ý cảm thấy phải nói gì đó, nhưng hắn lại không có lời nào.

Có điều chắc không sao đâu, biết giao tiếp bằng ngôn ngữ chỉ có con người.

Chỉ cần cảm nhận được có đủ lòng tốt, cho dù là mèo, cũng sẽ không cào người lung tung.

Hạ Ý buông ra bàn tay đang nắm tay người cá, nhận lấy miếng thịt cá kia, tuy rằng ăn sống đòi hỏi chút dũng khí, thế nhưng đối diện với cặp mắt màu tím sâu thẳm đó, hắn chỉ đành căng da đầu nuốt xuống, may thay miếng cá này không lớn, mùi tanh hơi hơi nặng, nhưng mấy bữa nay nhai nhiều rong biển nên có thể bỏ qua, cũng không bị nghẹn.

Không biết có phải hiệu quả tâm lý hay không, Hạ Ý cảm thấy cơn đau nóng rát trong dạ dày dường như đã đỡ hơn.

Hắn rất khó điều khiển được biểu cảm trên mặt, nếu muốn cười thì phải cẩn thận ngẫm lại nhân vật của bộ phim truyền hình mới đóng gần đây, cốt truyện viết khi nào thì cười, sau khi cẩn thận nhớ lại và nhập vai mới có thể cười được, thế nên quá trình này có chút lâu.

Người cá nhìn Hạ Ý chăm chú, thấy hắn cười, có chút khó hiểu.

Người cá ham thích mọi loại năng lượng tinh thần tiêu cực, cảm xúc vui vẻ trái ngược với nó vừa lúc khiến người cá không muốn ăn, nhưng con người này, vì sao lúc bỏ chạy cảm xúc lại không khớp, khi cười cũng không thay đổi chứ?!

Đúng là đáng để sưu tầm mà.

===================

Tác giả có điều muốn nói:

Ai đến biểu diễn kỹ năng vừa ăn cá vừa nhổ vảy đi (siêu mèo, lên!).