Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor

Chương 208: Trở về Athanor

Tôi cứ nằm trên cầu mà khóc, nước mắt chảy giàn giụa trên mặt. Những giọt nước mưa rơi xuống hòa tan vào nước mắt của tôi. Lumica lay người tôi:

- Này! Ta biết nhóc đau khổ thế nào, nhưng bây giờ không phải là lúc khóc lóc!

- Hức hức...

- Nhóc phải đứng dậy chạy khỏi đây trước khi...

Chưa kịp dứt hết câu, Volkath tung một nhát đâm thẳng vào ngực Lumica, may thay cô ấy tạo một tấm lá chắn ngay ngực nên nhát chém trở nên vô dụng.

- Nhanh lên!

Thấy tôi vẫn cứ khóc, Lumica thở dài:

- Khổ thân. Biệt đội khiêng hòm, tập hợp!

Một nhóm bốn người da đen, đeo kính đen và ăn mặt cũng toàn màu đen xuất hiện. Người nhóm trưởng hỏi:

- Thưa nữ thần, chúng thần làm gì ạ?

- Mau đưa thi thể của Lunar vào hòm rồi đem về mặt trăng, chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Lunar nhanh chóng được đưa vào hòm, biệt đội kia vác lên vai rồi đi xuống phía bên kia cây cầu, vừa đi vừa nhún nhảy. Lumica quát:

- Đi nhanh lên, không phải lúc nhảy múa!

- Nhưng chúng tôi đang nhảy múa để bớt đi nỗi buồn mà.

- Về mặt trăng rồi múa! Giờ nếu không rời khỏi đây là có thêm 4 cái hòm của các ngươi nữa đấy.

Biệt đội khiêng hòm nghe vậy giật mình vội chạy thật nhanh. Lumica đỡ tôi dậy:

- Nhóc, ta mau rời khỏi đây thôi. Không còn nhiều thời gian nữa.

Rồi cô quay sang nhìn thẳng vào mặt tên Volkath:

- Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! - Cô nói với một giọng đầy dõng dạc. Tên Volkath chỉ cười nhếch mép mà không nói gì.

Ngay lúc đó, Lauriel và Phúc đã về tới. Lauriel nhìn thấy một vũng máu lớn, đồng thời trên người tôi dính đầy máu liền hỏi:

- Hùng chết à?

- Không, nó không chết. Người chết là chị của ta, Lunar.

- Sao chứ?

Volkath lúc này mới lên tiếng:

- Hừ, xem như ta hoàn thành một nửa. Giờ thì ta sẽ làm một nửa còn lại! - Nói rồi hắn lao lên tấn công Lauriel.

- Cái gì...

Phúc hét lớn:

- Chị Lauriel đứng yên đó! Tenkai!

"KENG", lưỡi kiếm đâm mạnh vào ngực Lauriel nhưng nhanh chóng bị dội lại.

- Cái gì? - Volkath ngớ người.

- Hơ hơ... - Lauriel toát mồ hôi hột trong tình huống vừa rồi.

Ngay lúc này, tôi đứng dậy, hóa cây trâm thành cây quyền trượng rồi quát lớn:

- Mất đi Lunar là quá đủ rồi, ta sẽ không để ngươi lấy mạng của những người đồng đội của ta!

- Nhóc...

- Nghe tự tin nhỉ, được! Có giỏi thì cứu ả ta này! - Hắn tung Bá vương trảo đến chỗ Lauriel, tôi không kịp nhảy ra chắn. Lauriel trúng đòn, tên Volkath dịch chuyển đến đâm một nhát vào lưng cô.

- AAA!!!

- Chết luôn đi! - Volkath đâm thêm một phát nữa.

Phúc vận chiêu:

- Tenkai! Tức thật, mình chậm rồi.

Mặc dù chậm nhưng đủ để Lauriel chịu được nhát đâm thứ hai. Ngay sau đó, Zephys Không kích xuống vị trí của Volkath. Hắn ta bị hất tung lên, Lauriel thừa cơ hội bay lên cao ẩn náu.

Thanh kiếm của Volkath chạm lưỡi thương của Zephys, hai người giao tranh một lúc. Liên tục là những đòn thế nguy hiểm được tạo ra.

- Khá đấy! - Volkath lẩm bẩm - Xem đây! - Hắn chém một nhát chéo, Zephys bật lên cao né đòn rồi nhảy bổ tới đâm hai nhát.

Volkath không phải dạng vừa né đòn, lưỡi thương đâm xuống cầu. Lumica hỏi Lauriel:

- Tìm được đường đi chưa?

- Rồi, cách đây 100km có một cây cầu gỗ.

- Được, chúng ta đi thôi.

Lauriel, Lumica và Maloch được giao nhiệm vụ chuyên chở hàng không, cả hai giống như một cái khinh khí cầu chở người. Biệt đội khiêng hòm đã đi trước.

Tôi ngồi trên bộ phận chuyên chở của Lumica mà khóc:

- Hức hức...

- Có gì mà đâu mà khóc dữ vậy, để tao kiếm con khác cho mày! - Hiếu vỗ vai tôi. Nhưng tôi không quan tâm nó nói gì, giờ tôi chỉ muốn khóc.

Hải nói với Hiếu:

- Mày đừng có chọc nó.

- Tao có chọc đâu?

Bên tôi là những người thuộc Trái Đất, Lauriel thì lo việc chuyên chở những tướng lĩnh. Maloch lãnh trách nhiệm chở binh lính, lúc này binh lực cũng chỉ còn vài trăm người, cuộc chiến vừa rồi tổn hao quá nhiều lực lượng.

Payna và Rayna bị thương nặng được chở trên khinh khí cầu của Lumica chung với bọn tôi. Những người tử vong thì được Zip chạy bộ bên dưới chở cùng với một số lính do Maloch chở không hết.

Nam quay ra đằng sau:

- Tên Volkath có đuổi theo không nhỉ?

- Chắc không đâu, những người bay được của bọn chúng đều quẻo hết rồi. Chúng ta đang bay ở tầm an toàn, không cung tên hay súng đạn nào tới. Nhưng... đạn từ súng trường thì ta không chắc.

Vừa nói dứt câu, cả đám đã nghe tiếng súng "Đoàng đoàng" ở bên dưới. Không thể tin được, tên Volkath xách mô tô ra đuổi theo. Tôi trố mắt:

- Đùa à?

Đi cùng hắn có Marja, ả ta liên tục sấy đạn lên phía trên cao. Nam nghe tiếng đạn thì hốt hoảng:

- Ê ê... tụi nó bật hack!

- Hack gì?

- Bọn nó cầm AWM mà sấy như AK ấy.

Lumica ngạc nhiên:

- Cái gi?

- Không đùa đâu.

Tôi bắt liên lạc thần giao cách cảm với Zip bằng cách đặt tay biểu tượng điện thoại lên tai:

- ZIP!

- Cái gì... ai gọi tui vậy? - Zip đang chạy thì giật mình.

- Hùng đây, tên Volkath đang đuổi theo đấy.

Zip quay lại nhìn thì hoảng hốt:

- Nguy rồi!

- Chúng đuổi gần không?

- Chừng 200 mét à, nguy to rồi.

Volkath lái xe tông thẳng vào Zip, bao nhiêu quân lính đang trong "xe ôm" văng ra hết, có mấy người văng xuống nước.

- Cứu tao!

"ĐOÀNG", tên Volkath bắn vỡ sọ, tên lính chìm nghỉm luôn dưới nước.

- Tức thật. Làm sao đây...

Tên Volkath nhảy xuống xe, hắn rút khẩu AWM đồng thời bật chế độ Hack xả đạn, cả đám hoảng hốt bỏ chạy tán loạn.

- Marja, em chạy lên tông hắn.

- Vâng! - Marja nhảy lên ghế trước, vận ra.

"BRỪM BRỪM", Marja rồ ga rồi phóng lên phía trước để rồi... rơi tõm xuống sông. Mấy tên lính đang bơi dưới sông liền bám vào xe đẩy xe vào bờ. Lên được bờ, bọn chúng cũng bị cá hổ cắn mấy phát rỉa mất thịt. Zip chợt nảy ra một ý tưởng:

- Đúng rồi, lên xe nhanh!

- Nhưng xe có hai chỗ à!

Zip bảo:

- Không lao, lo được.

Nói rồi Zip lên ghế chính, đám lính còn lại chừng mười lăm tên nhảy lên xe ôm bấu víu nhau. Zip hỏi:

- Xong chưa?

- Rồi.

"BRỪM BRỪM", Zip rồ ga rồi chạy thẳng về phía trước. Volkath đang lấy AWM xả đạn về phía chiếc xe nhưng chưa trúng được phát nào thì Marja gọi í ới:

- CỨU EM! EM KHÔNG BIẾT BƠI!

- Chậc... - Volkath nhổ một gốc cây rồi đưa cho Marja nắm, hắn ta kéo vào bờ.

Marja thở hổn hển:

- Hộc hộc...

- Chạy xe dở quá vậy.

- Tại anh hết đấy chứ ai! - Marja đẩy Volkath - Em có biết chạy đâu mà anh kêu em chạy.

Volkath thở dài:

- Rõ chán. Giờ đuổi theo bọn nó bằng mắt.

Trong khi đó, tôi ở phía trên đang ngồi suy nghĩ thì chợt thấy bên dưới có gì đó đang chạy.

- Ê có gì kìa!

- Đâu? - Cả đám bọn tôi nhìn xuống dưới. Namz lấy một cái ống nhòm ra rồi bảo:

- À, khoảng mười lăm thanh niên đang ngồi trên một chiếc xe mô tô để bốc đầu. Đây là một trong những kỉ lục Gi-nét đã không được thế giới công nhận.

Đột nhiên Hải hỏi:

- Ê, sao chúng ta không bay đi ngay từ đầu?

- Không đủ sức đâu, phải đợi Lauriel về. - Lumica bảo.

*

Đến tối, tôi độ khoảng chín giờ thì mọi người hạ cánh xuống khu rừng Chạng Vạng. Lúc này chỉ còn thiếu tên Zip cùng với đội quân bốc đầu của nó. Tranh thủ lúc này Lauriel hồi sinh cho Rouie để cô ấy đưa cả đám về. Đặt Rouie xuống suối, Lauriel bắt đầu vận ma thuật. Zephys gọi tôi đến bên cạnh và hỏi:

- Nhóc này, còn cái thai trong bụng của Lauriel, nhóc tính sao?

- Ơ cái này... ngoài tầm giải quyết của em...

Bất chợt Lauriel lên tiếng:

- Không cần lo nữa đâu.

- Sao vậy? - Hai người chúng tôi ngạc nhiên.

- Cái thai... bị tên Volkath lấy đi rồi.

Tôi trố mắt:

- Lấy đi?

- Chị không rõ mục đích của hắn, nhưng hắn lấy đi rồi.

Zephys thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy may rồi.

- Hắn ta có mục đích gì nhỉ? - Tôi đặt tay lên cằm suy nghĩ.

- Nhóc nên cảm ơn hắn đi, nếu không nhóc phải ra tòa đấy.

Lauriel lại nói:

- Mà nhóc này, chị phải nói một điều là chị không thể hồi sinh cho Lunar được.

- Sao lại như vậy? - Tôi ngạc nhiên.

- Cô ấy bị Volkath giết, hắn sử dụng một loại ma thuật đặc biệt khiến cho ma thuật hồi sinh không có tác dụng. Chị cũng áy náy lắm...

Lumica tiến lại:

- Không cần bận tâm đâu, Lauriel. Chị của tôi có nói là nếu chết, chị tôi muốn yên bình ở dưới suối vàng chứ không muốn trở lại nhân gian, nên không cần bận tâm.

- ... - Tôi im lặng. Lumica vỗ vai tôi và nói:

- Nhóc không phải buồn, chị của ta đã ra đi một cách thanh thản. Hãy giữ lấy chiếc trâm cài tóc.

- Phải, có chiếc trâm này giống như có Lunar bên cạnh rồi. - Tôi mỉm cười.

Lumica thở dài:

- Việc ta lo bây giờ là Zip với biệt đội khiêng hòm, bọn chúng làm gì mà lâu quá.

Mãi đến nửa đêm, bọn kia mới về tới. Zip và đám lính rệu rã nằm bẹp dưới đất, cùng với chiếc quan tài. Mấy tên lính khiêng thở không ra hơi:

- Hộc hộc...

- Sao vậy, sao mệt dữ vậy? Xe đâu?

- Hết xăng rồi, cuốc bộ mệt chết.

Tôi hỏi:

- Còn cái hòm này là sao? Đám khiêng hòm da đen đâu?

- Không biết nữa, nhưng tôi thấy cái hòm này nổi ở giữa sông.

- Đù... Có khi nào bọn chúng thành bốn cái hòm rồi không?

Sự thật là, những người khiêng hòm đi qua cây cầu, cầu nổ khiến bọn họ bỏ mạng, riêng chiếc hòm không hề hấn gì. Hòm trôi theo dòng nước, đến một cây cầu chìm bên dưới nước thì vướng lại. Nhưng Zip chỉ biết đến việc có cầu chìm bên dưới nước, còn đám khiêng hòm bị gì thì cậu ta không biết.

Ilumia vỗ tay kêu gọi tập trung:

- Thôi được rồi, mọi người đã tập hợp đầy đủ, chúng ta quay trở về thôi.

Rouie tạo Thần môn, mọi người bước vào trong vùng. Chợt tôi nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng của Lunar trong bụi cây.

- Ơ...

- Gì vậy nhóc?

- Lunar! - Tôi chỉ vào bụi cây, định chạy ra nhưng Lumica cản lại:

- Đứng yên.

Tôi ngạc nhiên:

- Nhưng mà...

- Lunar chết rồi, vẫn còn nằm trong hòm kia kìa.

Chợt tôi nghe tiếng của Lunar văng vẳng trong đầu:

- Hẹn gặp ở kiếp sau, mãi yêu anh...