Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor

Chương 32: Lá Trung Quân

Cả hai giật mình quay lại. Không thể tin được, hắn vẫn còn sống. Mặc dù bị trói trong cây và cháy bừng, hắn vẫn không việc gì.

- Ha ha ha, các ngươi nghĩ có thể đốt được ta bằng lửa sao?

- Hả? Ý ngươi là sao? – Krixi hỏi.

- Ta sẽ cho các ngươi thấy … - Hắn đưa tay lên miệng – HỎA CẦU!

Từ miệng hắn bất ngờ xuất hiện một quả cầu lửa to khổng lồ. Tôi nhanh chóng bay lên né đòn. Nhưng quả cầu lại tới chỗ của Krixi.

- CHỊ KRIXIIII…!!!

- ÁAAAAAA…AAA!

Quả cầu nổ. Tôi bàng hoàng khi mọi việc diễn ra quá nhanh. Tôi cũng tự trách mình khi không làm gì kịp để bảo vệ Krixi cả.

- Đáng ghét, mình …

- Hộc hộc …

Tiếng thở dốc của Krixi khiến tôi cũng như hắn phải hoảng hốt:

- Cái… Cái quái gì thế? Ngươi …

- May quá, dây thừng bị cháy rồi. Lửa bao nhiêu đó không đủ giết chết được ta đâu tên ngốc ạ.

Tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm mặc dù tôi còn khá hoảng sau pha vừa rồi của hắn. Krixi hô to:

- Nào, trận chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu đây!

Bất ngờ cô tung “bão lá” hất tung hắn lên không trung. Chỉ chờ hắn rơi xuống, tôi tạo ra hai cái cây mọc hai bên trói ngang người hắn lại. Hắn bị trói ngang giữa hai cây. Krixi tung thêm “Bướm ảo” khiến hắn chịu thêm một lượng sát thương nữa.

- Hãy xem đây! – Tôi nhảy lên cao, rồi lao chân đến đạp thẳng vào người hắn.

- HÂY!

Bằng một cách thần kì nào đó, hắn đã thoát ra khỏi hai cái cây. Thì ra hắn đã đốt hai cái cây thành tro bụi. Tay hắn nhanh chóng bắt gọn lấy chân trái của tôi.

- He he, nhà ngươi hết chân rồi nha.

- Đáng ghét!

- Coi ta đây! – Hắn tạo tia lửa tấn công. Nhưng có một điều không ai nghĩ tới, hắn tung lửa tấn công vào hạ bộ của tôi khiến tôi hét lớn:

- Á á á á!

- Nhóc … - Krixi đưa tay lên miệng. Cô không tin được chuyện vừa xảy ra.

- Họa mi ngừng hót nhé!

Hắn quăng tôi khiến lưng tôi đập vào cây và ngã xuống đất. Rất nhanh chóng Krixi đã đỡ tôi tránh trường hợp vết thương ở chân tôi trầm trọng thêm. Krixi hỏi:

- Nhóc không bị sao đó chứ?

- Chín rồi … - Tôi vô cùng đau đớn.

- Nhóc này, chị lấy lại đôi cánh một chút. Nhóc ở đây dùng ma thuật chữa thương của mình đi.

Rồi Krixi nghĩ: “Mình phải nhanh chóng hạ gục tên này để còn hỗ trợ chữa trị cho nó nữa.”. Cô tung “Bướm ảo” tấn công hắn khiến hắn ngã văng ra đằng sau. Vừa đứng dậy, chưa kịp bình tĩnh thì hắn lại bị bướm ảo đợt về quật thêm một đợt nữa. Điên tiết, hắn hét to:

- Coi cầu lửa của ta đây!

Tay hắn bốc cháy tạo thành một quả cầu lửa. Liên tiếp là những quả cầu lửa bay đến. Krixi vốn nhận được khả năng tăng tốc độ từ nội tại “Tung cánh”, không khó khăn để né những quả cầu này. Càng tức tối khi không tung trúng đòn nào, hắn cố tung thật nhiều nhất có thể.

- Há há, chẳng trúng.

- HỪ HỪ … - Hắn hừ mũi. Tay hắn giơ cao lên trời – Chết đi con quỷ kia!

Từ trên trời bất ngờ rơi xuống những quả cầu lửa nhiều vô số kể. Như một cơn mưa. Krixi hốt hoảng khi nhìn thấy hàng trăm quả cầu rơi xuống. Chỉ cần trúng thì người cô chắc chắn bị bỏng rất nặng.

- Đáng ghét … sao cầu lửa nhiều thế này …

Một quả cầu trúng lưng của Krixi khiến cô hét lên:

- A nóng nóng!

Liên tiếp sau đó, cầu lửa trúng người cô liên tục. Krixi nhảy “tưng tưng” trong cơn mưa lửa.

- Cứu … cứu ta với!

- Ha ha, sẽ chẳng có ai cứu nhà ngươi đâu! A …

Hắn gục đầu xuống. Hắn bị choáng. Krixi run sợ nhìn hắn rồi quay xung quanh. Tôi đã sử dụng ma thuật làm choáng hắn khiến cơn mưa lửa bị chấm dứt. Krixi thở phào:

- May quá. Cảm ơn nhóc nha.

- Không có gì đâu hi hi … - Tôi cười ngượng. Tôi cảm thấy tôi bắt đầu có những pha hỗ trợ chất lượng hơn rồi.

- Cái tên đáng ghét. Chết đi! – Hắn tung một luồng lửa tấn công thẳng về phía tôi. Một hàng cây được tôi dựng lên để chặn đòn. Điều này khiến hắn cười ha hả:

- Ha ha ha! Ngươi đúng là tên ngốc mà.

- Nhóc bị gì vậy? Cây bắt được lửa đó!

Nhưng xem kìa, cây cối không bị hề hấn gì cả. Chúng vẫn sừng sững đứng chắn ở đấy. Lửa chỉ cháy được phần thân cây, nhưng lá thì không. Đặc biệt là chúng không cháy lan ra ngoài.

- Cái gì thế?

- He he, ngươi nghĩ ta ngốc đến thế sao? Đây là cây Trung Quân đấy.

- Cây Trung Quân??? – Cả hắn và Krixi đều rất ngạc nhiên với loài cây này. Krixi cũng chưa bao giờ biết đến loại cây có một không hai này, khi lửa đốt không cháy.

Tôi bèn giải thích:

- Cây Trung Quân có lá đặc biệt không cháy, do đó chúng được dùng để lợp, xây nhà trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ … À mà thôi mấy người không biết đâu.

Krixi cười to:

- À ha, mình có cách rồi. Nhóc, cánh đây! Tạo khiên bằng lá đi!

- Em hiểu rồi! – Tôi nhanh tay tạo một chiếc khiên bằng lá Trung Quân. Lần này thì đố hắn đốt được.

Krixi nhảy lên lưng tôi, hai chân kẹp vào cổ tôi:

- Lên nào!

- Phê vãi … mà thôi. Lênnnn…!

Tôi bay lên phía đằng trước, Krixi chỉ việc tung chiêu mà thôi. Sức phản kháng từ những quả cầu lửa, mưa lửa, … đều vô nghĩa. Lá Trung Quân đã giải quyết được mọi việc.

- Hỏa cầu!

- Hi hi! – Tôi giơ khiên lên chặn đòn. Quả cầu bị giải quyết trong một nốt nhạc.

- Thôi tiêu rồi …. TA XIN HÀNG!

Câu nói của hắn khiến cả hai dừng lại:

- Ủa hàng hả?

Hắn quỳ xuống đất, tay chống xuống đất:

- Ta đầu hàng. Các ngươi đã hóa giải gần như toàn bộ sức mạnh của ta rồi.

- Ơ nếu vậy …

- Vĩnh biệt. – Một vòng tròn ma thuật màu đỏ xuất hiện bên dưới chân. Krixi hét lớn:

- Ra ngoài mau nhóc!

Tôi vội nhảy ra ngoài. Vừa ngay lúc đó, một dòng lửa bùng lên phía trên. Cơ thể hắn trở thành lửa rồi dần dần biến mất trong sự ngỡ ngàng của tôi.

- Hắn tự sát à? – Tôi lẩm bẩm.

- Không, chị không nghĩ hắn tự sát đâu. Hắn biến thành lửa nhưng hắn sở hữu ma thuật lửa. Điều này có nghĩa là hắn trốn đi thôi.

Krixi nhảy xuống đất:

- Chán thật. Quần áo của mình cháy gần hết rồi.

- Chẹp … - Tôi nhìn Krixi mà chảy nước bọt.

- Cái thằng nhóc này biến thái quá đấy!

Tôi giật mình:

- Oái không phải …

- Nhóc nhìn ngực chị đây này: có gì đâu mà thèm thuồng hả?

Ngực của Krixi không to mấy, nhưng sao tôi vẫn có cảm giác thèm thuồng không thể diễn tả thành lời được. Tôi bảo:

- Giá trị của con người không phụ thuộc vào ngực to hay nhỏ chị à!

- Nói như thế nghĩa là nhóc được nhìn ngực của chị hả? – Krixi trợn mắt nhìn tôi.

- Thôi em xin lỗi … Haizz … - Tôi thở dài.

Krixi lại bảo:

- Thôi về nhà đi, chị cho nhóc quần khác để mặc.

- Mặc đồ của chị nữa à?

- Đâu có. Chị đã lấy đồ ở chỗ lâm tặc đó nhóc không nhớ sao?

Trời cũng đã chập choạng tối. Những đàn chim lũ lượt kéo nhau về tổ. Krixi đi bộ về, còn tôi thì được đặt cách sỡ hữu đôi cánh cho đến khi chân tôi bình phục. Đúng là có cánh thì dù chân tôi gãy tôi cũng có thể chiến đấu được.

Vào trong nhà, Krixi thắp đèn lên rồi hỏi:

- Nhóc này, vết thương của nhóc có bị gì không?

- Không. Em chữa hết rồi.

- Vậy thì tốt quá. Nhóc thay đồ lẹ đi cho chị thay đồ nữa.

*

Vừa thay đồ xong thì ngoài cửa có tiếng gọi:

- KRIXI!

- Ơ là Payna mà. Sao cô ấy lại đến đây giờ này nhỉ? Đợi tí tôi ra liền đây.

Krixi mở cửa ra mời Payna vào trong. Cô ấy nhìn tôi:

- Sao hả nhóc? Sống ở đây có tốt hơn không?

- Ơ sao chị …

- Sao trăng gì nữa? Tại nhóc bị gãy chân nên ta đến thăm đấy.

Krixi cười:

- Gãy chân thì gãy đấy, nhưng nó vẫn chiến đấu tốt kia kìa … - Rồi cô kể lại cuộc chiến buổi chiều cho Payna nghe. Cô ấy khá là sốc:

- Cô nói thật à?

- Phải, thằng nhóc này mạnh lắm đấy.

- Nhưng dù sao cũng không nên chủ quan. Cần phải trau dồi cho nó nhiều hơn.

Krixi châm chọc:

- Có khi sau này nó sẽ cướp mất vị trí của cô đấy, liệu mà cẩn thận.

- Được thì được đấy, nhưng nó đã để lại ấn tượng xấu với Tel’Annas rồi. Nó bất lợi hơn tôi trong việc này.

Tôi gọi to:

- Chị Krixi ơi, em đói.

- Ý chết chết, mình chưa kiếm gì ăn nữa.

- Không cần phải lo đâu. Chị đã chuẩn bị đồ ăn cho nhóc rồi nè. – Payna đưa rổ đồ ăn cho tôi. Krixi liền hỏi:

- Thế tôi có phần không?

- Đương nhiên là không.

Krixi phịu má:

- Hứ! Giận!

- Ha ha đùa thôi. Phần của cô đây, bánh nướng mật khoái khẩu của cô đấy.

Krixi vui vẻ hẳn lên:

- Thế mới được chứ!