Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 3 - Chương 18: Sa đọa

“Vậy theo ý của em, giờ công hội cần chỉnh đốn lại à.” Bạch Mạch cắn xong mấy miếng thịt gà mới hỏi Diệp Từ.

Diệp Từ lắc đầu, cười có chút gian xảo: “Anh à, đây không phải sở trường của em, hơn nữa người quản lí công hội là anh, em chỉ nói mấy câu vô trách nhiệm mà thôi, còn việc làm sao để công hội tiếp tục hoạt động hay quản lí đâu phải việc của em, tốt nhất anh đừng có hỏi em.”

Có vẻ Bạch Mạch đã định liệu trước kết quả này, anh không hề thất vọng, chỉ là thở dài một hơi mà thôi, khẽ bật cười: “Đúng vậy, em có việc của em, anh lại có việc của anh.” Tiếp, anh than thở: “Diệp Từ, anh là con trai, em là con gái, vậy nên anh lo việc bên ngoài, em lo việc bên trong, em xem đúng chứ.”

“Em lại không phải vợ anh, đợi đến lúc anh có vợ, câu này để cho cô ấy dùng mới thích hợp.” Diệp Từ liếc liếc mắt, đối với công hội, nếu nơi nào cô có thể giúp đỡ thì cô nhất định sẽ giúp. Nhưng nếu là thứ không thuộc sở trường của mình, cô nhất định sẽ không ép bản thân đi làm.

Nguyên tắc làm người và làm việc của Diệp Từ là: lấy người thích hợp nhất dùng vào nơi phù hợp nhất. Giống như cô vậy, không bao giờ thích hợp với việc bận tâm những chuyện lông gà vỏ tỏi ở khâu quản lí nhân sự của công hội. Nếu nhất định bảo cô phải làm nó, chỉ sợ qua không lâu Diệp Từ không bị những việc này khiến cho phát rồ mới là lạ.

Câu nói của Diệp Từ khiến Bạch Mạch bật cười, cười đến nổi không ngừng lại được: “Sao anh thấy nghe câu này có vị chua chua.”

Diệp Từ trừng anh lần nữa, cô đứng lên, vứt xương gà xuống măm: “Nếu anh thấy chua, chắc do trong tim anh có một bình dấm.” Nói xong cô muốn rời đi.

Bạch Mạch chỉ cười: “Bây giờ em lại muốn đi đâu?”

“Em còn đang bí ở cái nhiệm vụ cấp sử thi kia, đoạn thời gian này có lẽ phải bôn ba vì nó.” Diệp Từ không thèm quay đầu, giơ tay lên hướng về phía Bạch Mạch ở sau lưng mình quơ quơ, rời đi rất tiêu sái.

Mấy ngày gần đây, bất kể trong game hay cuộc sống ngoài đời, mọi thứ bình lặng đến có chút không giống thật. Kì thật bình tĩnh xem xét, những ngày này không khác trước đây lắm. Chỉ là so sánh những ngày yên tĩnh của bây giờ với mấy ngày trước đầy sóng gió, thật sự là yên tĩnh quá mức.

Cuối tuần, là ngày Đàm Phá Lãng về nhà. Đây là lần đầu tiên cậu ấy đến nhà mới, cậu nhóc còn rất thông minh, lúc ra khỏi trường không hề trực tiếp gọi taxi về nhà mà ngồi xe bus công cộng đi nhiều chuyến theo từng lộ tuyến khác nhau, cuối cùng men theo cửa sau của một thương trường bắt taxi về nhà.

Khi về đến nhà đèn đường đã được bật sáng trưng, trong phòng tràn đầy mùi thơm của thức ăn, đó là một loại mùi hương khiến người ta vừa cảm thấy ấm áp lại gây nghiện. Đám Phá Lãng đứng trước cửa nhà hung hăng hít mấy hơi mới chạy vào, cười đầy vui vẻ: “Woa, đây là nhà mới của chúng ta hả?”

“Mau đi rửa tay rồi ăn cơm, chỉ đợi mình con đấy.” Vừa hay Tả Hiểu Lan bưng thức ăn từ bếp ra, thấy Đàm Phá Lãng, cười hết sức thoải mái.

“Vâng ạ.”

Diệp Từ ngồi trên xe lăn, ở gần bàn, thấy cảnh cả nhà hòa thuận vui vẻ ngồi cùng nhau, tâm cô dần kiên định lại. Hạnh phúc của bây giờ, sự ấm cúng của bây giờ vất vả lắm cô mới đạt được, cô phải bảo vệ nó, bất kể phải dùng thủ đoạn gì, bất kể phải trả giá bao nhiêu, cô muốn bảo vệ nó. Đối với những người có ý đồ phá hoại tất cả những thứ này, cô sẽ không bao giờ mềm lòng.

“Chị Diệp Từ, ăn giò heo, ăn gì bổ nấy, sớm ngày hồi phục.” Đàm Phá Lãng gắp cho Diệp Từ một cái móng heo kho tàu, lại gắp cho cậu một cái, cười chân thành.

Diệp Từ cũng cười theo.

Ăn bữa tối xong, Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan dọn dẹp,rồi chơi game, Đàm Phá Lãng một tuần rồi chưa onl game, tất nhiên cũng vội vã đăng nhập game.

Bạch Mạch với Diệp Từ ngồi trên ban công ăn hoa quả. Cảnh sắc ban đêm rất đẹp, ánh sao rực rỡ, mặt trăng sáng tỏ, mới nhìn đã biết thời tiết ngày mai rất tốt. Bạch Mạch cầm một quả anh đào ném vào miệng, vị ngọt lan ra toàn khoang miệng khiến tâm của con người đều nhanh phát ngán.

“Nguyệt Thanh Khâu chưa báo tới tin tức gì?” Đột nhiên Bạch Mạch hỏi.

“Chưa.” Diệp Từ không hề giảm tốc độ ăn quả anh đào, liên tục ăn: “Sao lại gấp như vậy?”

“Có chút gấp thật.” Bạch Mạch híp mắt, hiếm khi lộ ra loại biểu tình khiến Diệp Từ cảm thấy xa lạ. Đó là biểu tình đầy kiên quyết, đầy tính toán, đồng thời cũng rất lãnh khốc.

“Sao thế?” Diệp Từ nhìn Bạch Mạch như vậy, không tránh khỏi có chút xuất thần.

“Tiểu Từ, ngay cả em cũng biết có thù tất báo, anh là một thằng đàn ông. Em cho rằng chút tâm huyết ấy anh không có sao?” Lúc này Bạch Mạch cười, ý cười không đến đáy mắt, thoạt nhìn nụ cười đó hết sức trống rỗng.

Diệp Từ thốt không nên lời, đến lúc này bỗng nhiên cô mới phát hiện, thật ra cô chỉ trông thấy mặt tốt của Bạch Mạch, mà mặt trái ngược cô chưa bao giờ phát hiện ra, trong ấn tượng của cô Bạch Mạch luôn là người ôn nhu, biết quan tâm chắm sóc người khác, là một người con trai giống như nước hồ vậy. Lại chưa từng nghĩ, anh cũng có một mặt sâu không lường được.

“Đừng lo cho anh, anh sẽ không để mình bị thương.” Bạch Mạch trông thấy sự lo lắng trong ánh mắt Diệp Từ, anh vươn tay, vuốt sợi tóc rũ trên trán cô, mỉm cười dịu dàng. Nụ cười dịu dàng đó, nụ cười chân thành đó, nụ cười bất nhiễm hạt bụi đó, có lẽ chỉ thuộc về mỗi mình Diệp Từ mà thôi. “Em không muốn anh bị thương, anh cũng vậy không muốn em bị thương, nhưng một khi em lựa chọn bước trên con đường đó, anh sẽ không khuyên em, anh đã từng nói anh nhất định sẽ đi cùng em đến cùng.”

Cuối cùng Diệp Từ thở dài một hơi: “Được rồi, em không hỏi nữa.”

Bạch Mạch gật đầu, tỏ ra rất vui mừng: “Nguyệt Thanh Khâu có tin tức thì thông báo cho anh.”

“Em biết.”

Bạch Mạch đứng dậy. Đến nay, mỗi khi hai người cùng nhau nói chuyện hoặc chỉ ở cùng nhau, người đầu tiên rời đi luôn là Diệp Từ, từ đầu đến cuối Bạch Mạch luôn là người trông theo bóng dáng của cô, nhưng bây giờ anh lại đứng dậy, đi về hướng phòng mình. Lúc đi ngang qua Diệp Từ, bàn tay ấm áp của anh nhẹ nhàng đặt lên đầu Diệp Từ, vỗ một cái, tiếp đó lại vỗ thêm một cái. Thanh âm trầm ổn từ trên đỉnh đầu Diệp Từ truyền lại: “Tiểu Từ, trên thế giới này không việc tốt hay việc xấu, phải xem nhìn nó từ góc độ nào trước, chúng ta chỉ vì bảo hộ bản thân mà thôi, đừng mang gánh nặng trong lòng.”

Tim cô như bị một vật gì đó đâm mạnh vào, hóa ra Bạch Mạch nhìn thấy mọi thứ cô giấu kín trong lòng, anh không những không biết, mà còn đợi đến thời cơ thích hợp mới nói ra. Cúi đầu, Diệp Từ lấy một quả anh đào cho vào miệng. Vị chua ngọt lan tràn vô hạn, trong lòng chỉ có một loại tư vị tên là thấp thỏm.

Dược phẩm đầy đủ.

Thực vật tăng thuộc tính đầy đủ.

Ma Thạch tăng công kích cho vũ khí trong thời gian ngắn đầy đủ.

Diệp Từ xem từng thứ cô cần, kiểm tra theo thứ tự, lo sợ thiếu mất gì đó, dẫn đến kết quả cuối cùng khi tiến nhập vào kho báu của Andrea sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Đến khi cô xác nhận bạn thân đã chuẩn bị đầy đủ toàn bộ xong xuôi, Diệp Từ mới chạy một mạch đến Đao Phong Khâu Lăng.

Tuy đã qua mấy ngày, Bella vẫn còn lơ lửng ở nơi lần trước tạm biệt Diệp Từ, lặng lẳng ở đó, không nói không năng, vẻ mặt nghiêm túc. Sau khi Diệp Từ nói chuyện với cô ấy, vẫn hiện ra hai khung đối thoại, lần này Diệp Từ không hề do dự chọn khung đầu tiên, đã chuẩn bị xong rồi. Tiếp đó nghe Bella nói nhẹ: “Vậy chúc bạn thượng buồm xuôi gió, người bạn thân thiết nhất của tôi.” Và rồi khối đá to lớn trước mặt Diệp Từ biến thành Quang Tráo màu lam nhạt.

Quang Tráo này Diệp Từ rất quen thuộc, bởi vì đây là dấu hiệu tiến nhập phó bản.

Nó cư nhiên là một phó bản? Đây là câu hỏi cuối cùng Diệp Từ nghĩ đến trước khi tiến vào Quang Tráo.

Quả nhiên là một phó bản. Sau khi tiến vào Quang Tráo, Diệp Từ lập tức phát hiện mình đang trong một sơn động đen kịt, mở bản đồ, trên bản đồ hiện lên dấu hiệu của phó bản một cách rõ ràng. Đến đây, Diệp Từ triệt để xác định nó là một phó bản, hơn nữa rất có khả năng là phó bản cá nhân.

Trên bản đồ, trừ nơi Diệp Từ đang đứng được biểu thị rõ ràng ra, những nơi khác đều là một mảnh mù mịt. Điều đó đại biểu đây là bản đồ cần dò xét, chưa có ai từng tiến vào bản đồ này. Xem ra không thể tìm thêm bất cứ manh mối nào trên bản đồ được nữa, giờ Diệp Từ cũng từ bỏ việc xem bản đồ, bản thân từ từ thăm dò có lẽ là biện pháp duy nhất rồi.

Diệp Từ đương nhiên không quên gợi ý của Bella với phó bản này. Cô ấy nói nơi này từng là kho báu của Andrea, có điều sau khi Bella chết liền trở thành chỗ ở của Vong Linh. Tất cả Vong Linh Bella chỉ, tất nhiên không phải chủng tộc Vong Linh của game thủ, mà là các quái vật nửa trong suốt bay lơ lửng trên không giống như Bella vậy, loại quái vật này trong thần thoại phương Tây gọi là linh hồn, mà trong thần thoại phương Đông chính là… quỷ.

Vận Mệnh, tất cả quái vật đều được phân chia đẳng cấp. Ví dụ cấp thấp nhất chính là quái vật đơn bào không có tư tưởng, các loại quái như Nê Tương Quái (quái được làm từ bùn), Thực Nhân Hoa (hoa ăn thịt người), Thụ Bì Quái (quái được làm từ vỏ cây), trên bọn nó một bậc là các loại quái hệ động vật, trên quái động vật chính là Vong Linh, quái hình người… Lên một bậc nữa là Ma Vật, trên Ma Vật là sinh vật thần cấp loại Thiên Sứ.

Cách phân chia của quái này liên quan trực tiếp đến công năng của nó, ví như Thiên Sứ cấp 1 so với Nê Tương Quái cấp 1 thì lực công kích, sinh mệnh và lực phòng ngự của chúng nó tuyệt đối không cùng đẳng cấp. Trước khi tiến vào phó bản này, Diệp Từ trong thấy quái vật hơn một nửa là dạng hình người hoặc động vật, sau khi sống lại đây là lần đầu cô gặp Vong Linh. Sinh vật cấp Vong Linh tuy khi phân chia nó cùng đẳng cấp với quái hình người, có điều nó lại cường hãn hơn quái hình người rất nhiều.

Lực công kích và lượng máu của chúng nó gần bằng nhau, nhưng sinh vật Vong Linh thường có một kỹ năng khiên người ta phiền lòng, đó chính là Triệu Hoán Vong Linh (kêu gọi vong linh). Đặc biệt đối với loại Vong Linh đẳng cấp cao mà nói, sau khi đồng bạn của nó bị giết, có thể từ thi thể của đồng bạn mình lần nữa triệu hồi Vong Linh. Vậy nên bình thường lúc đánh phó bản Vong Linh, phải nhờ vũ lực của Tế Tự xung phong, hoặc lực công kích của cả đội ngũ phải đặc biệt mạnh mới được, nếu không chỉ còn cách diệt đoàn.

Đối với Thợ săn muốn đánh loại bó bản này, nếu có thể khống chế tốt tiết tấu, lực sinh tồn sẽ tốt hơn một ít, dù sao Vong Linh đều mang thuộc tính cận chiến, mà Thợ săn lại thuộc loại viễn trình công kích. Chủ yếu giữ cự ly với bọn nó, muốn đánh nhanh hay chậm đều rất đơn giản.

Từ gợi ý của Bella Diệp Từ đã biết phải chiến đấu với rất nhiều sinh vật Vong Linh từ sớm, nên chuẩn bị trước rất nhiều Hỏa Diễm Tiễn (mũi tên lửa). Tuy thứ tốt nhất để đối phó với loại sinh vật cấp Vong Linh này là Thánh Quang Tiễn, nhưng cấp bậccủa loại mũi tên đó quá cao, hơn nữa đến bây giờ Diệp Từ chưa thể chế tạo ra loại tên đó, nên chỉ có thể thay thế bằng Hỏa Diễm Tiễn. Dù Hỏa Diễm Tiễn không thể đả kích trí mạng sinh vật Vong Linh bằng Thánh Quang Tiễn nhưng Hỏa Diễm Tiễn lại có tăng sát thương đối với sinh vật Tử Linh. Lúc không có Thánh Quang Tiễn, thì Hỏa Diễm Tiễn là vật phẩm tốt nhất có thể thay thế để đối phó Tử Linh.

Đây cũng là điều vì sao lúc đánh phó bản Vong Linh, không có Tế Tự mạnh mẽ, có Pháp Sư hỏa hệ cường hãn cũng có thể thay thế tốt.

Sau khi tiến vào sơn động, tức khắc một cơn gió lạnh thổi qua, đó không phải là loại gió lạnh thông thường, mà đó là cơn gió lạnh thấu xương mang theo mùi hư thối của tử thi, hít vào, ngay lập tức cảm thấy cơn gió đó như muốn đem bản thân người ngửi biến thành vật khủng bố như Vong Linh vậy.

Phó bản đánh Vong Linh đáng sợ nhất không phải là loại không khí đáng sợ bị cố ý chế tạo mà là bạn vĩnh viễn không biết quái vật rốt cuộc đang trốn ở đâu. Những con quái này có thể bám vào trên vách đá, cũng có thể ẩn trong bùn, bạn chưa đi thì chưa có gì, nhưng hễ bước ngang qua chúng nó thì nó sẽ từ dưới mật đất trồi lên hay từ trên vách núi nhảy xuống, nhanh như chớp vây quanh bạn, gặm bạn, đến lúc thân thể game thủ bị gặm sạch mới thôi.

Diệp Từ chiêu Lão Tứ. Dù Thợ Săn có lực công kích tầm xa đặc biệt cường hãn, nhưng cận chiến lại yếu đến đáng thương, lại cộng thêm việc phó bản chưa từng được tuyên bố ở kiếp trước, không biết game thủ làm nhiệm vụ cấp sử thi nhiệm vụ cố ý che dấu hay chưa có ai từng đi qua phó bản. Tóm lại, tin tức của phó bản này căn bản không tồn tại trong kho kí ức của Diệp Từ. Đối mặt phó bản như vậy, Diệp Từ chỉ có thể xem nó như đang đi khai hoang, đặc biệt cẩn thận.

So sánh với sự cẩn thận từng li từng tí của Diệp Từ, Lão Tứ tỏ ra thoải mái đến mức quá đáng.

Đối với loại quái cấp Sử Thi, khả năng nó còn là rồng. Nên dù không khí nơi này có khủng bố u ám đến đâu, Lão Tứ vẫn không hề xem trọng nó, nó vui vẻ chạy tới chạy lui trước mặt Diệp Từ.

Cách chạy đó tất nhiên cũng là mưu tính của Diệp Từ, vì Lão Tứ chạy nhảy 360 độ vô góc chết khiến Vong Linh ẩn tàng nhanh chóng xuất hiện. Chúng nó hoặc là Vong Linh bán trong suốt hoặc là những cương thi tứ chi không toàn vẹn, vây quanh kẻ xâm phạm bất hợp pháp – Lão Tứ, thi triển ra kỹ năng công kích mạnh nhất để tỏ rõ cừu hận của mình.

Cấp bậc cơ bản của những con quái đó đều khoảng 50, mà cấp của Diệp Từ và Lão Tứ chỉ mới 45 nên đánh chúng nó khá phí sức, có điều may mà sinh vật cấp sử thi chiếm ưu thế hơn chút, lại kèm thêm uy lực sát thương của Hỏa Diễm Tiễn, khiến cho những con quái nhỏ lần lượt xông ra này biến thành kinh nghiệm trực tiếp nhập vào thân thể Diệp Từ và Lão Tứ.

Vì vậy mới nói phó bản cá nhân là phó bản chuyên phối trí chỉ cho một người. Loại phó bản này được rất nhiều game thủ hoan nghênh. Bởi, luyện cấp trong phó bản không bao giờ có người đoạt quái và các trang bị rơi ra đều thuộc về bản thân, có thể bán nó kiếm lời. Vì thì cho nên chỉ cần có phó bản cá nhân, cơ bản game thủ phải đoạt hết những của cải trong đó mới chịu buông tha.

Diệp Từ tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Đã một tháng trời cô không onl game, trong đoạn thời gian này cấp bậc của rất nhiều người đã tăng rồi, thậm chí mấy tên cuồng luyện cấp đã vượt lên cô. Diệp Từ không thể không cảm thán, trên kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, trên biến thái còn có kẻ biến thái hơn. Cô làm một người sống lại, nếu ở phương diện đẳng cấp không thể chiếm ưu thế, có lẽ những chuyện khác cũng chẳng hơn ai. Cho nên Diệp Từ quyết định cô sẽ không buông tha cho bất kì con quái nhỏ nào trong phó bản, nhất định phải đem nơi này biến thành võ đài luyện cấp của bản thân, bù lại khoảng cách về đẳng cấp xong mới thôi.

Thực tế, cô làm như thế này.

Nếu luôn chuyên chú vào một việc, thì thời gian trôi qua nhất nhanh. Diệp Từ nhanh chóng phát hiện ra sự thật rằng phó bản ở đây không khó lắm, trừ lượng máu của Tử Linh khá cao thì những thứ khác chẳng có gì đặc biệt. Chỗ khó duy nhất của đám quái nhỏ chính là Tử Linh Pháp Sư. Chúng nó cứ như cổ máy triệu hồi vậy, nếu không đánh chết chúng nó đầu tiên thì chúng nó sẽ trốn kín sau cùng đội ngũ quái, liên tiếp triệu hồi quái nhỏ. Trừ đó ra, khu vực quái nhỏ hoành hành không có thứ gì đáng nhắc đến cả.

Vì không quen phó bản, thêm vào cấp bậc của cô vẫn cách cấp bậc của quái vật một khoảng nhất định, Diệp Từ không dùng phương thức công kích tiêu sái như bình thường nữa. Cô bước đi cẩn thận từng li, để thương tổn của cô và Lão Tứ phải nhận hạ xuống thấp nhất.

Cứ thế qua bốn tiếng đồng hồ, Hỏa Diễm Tiễn của cô đã dùng hết một nửa, cấp bậc cũng từ 45 tăng lên 49. Ngồi xuống nghỉ một lúc, Diệp Từ bắt đầu nướng thịt, cô mở bảng nhân vật ra nhìn lượng kinh nghiệm ở cấp 49 của mình đã hơn một nửa, cô cảm thấy rất hài lòng. Thậm chí cô còn dửng dưng nghĩ, cho dù không kiếm được gì trong phó bản, chỉ cần cấp bậc tăng đã đủ khiến cô cảm thấy mãn nguyện.

Chờ Lão Tứ no nê, sau khi giá trị mệt nhọc của cô dần dần hồi phục ổn định, tiếp tục lên đường. Cấp 49 hơn 50% kinh nghiệm muốn lên cấp 50 chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Rất nhanh, thân thể Diệp Từ ánh lên ánh sáng vàng kim, đại biểu cho việc cô chính thức bước vào hàng ngũ cấp 50. Diệp Từ chưa kịp đắc ý, chợt nghe một âm thanh lạnh lùng vang lên văng vẳng khắp sơn động.

“Hình như ta ngửi thấy một mùi hương rất tươi, đây là mùi của thịt người, thật sự lâu rồi chưa được thưởng thức hương vị đó….” Giọng nói rất khó nghe, không thể phân biệt rõ là nam hay nữ, cứ như âm thanh đã qua máy xử lí biến giọng, khiến người ta không thể nhận biết âm thanh đó phát ra từ miệng của dạng người nào. Âm thanh không truyền lại từ một phương hướng nhất định, mà truyền từ tứ phương bát hướng, khiến người ta căn bản không xác định được nơi nó xuất hiện.

Chính lúc này, kênh tin tức phó bản của Diệp Từ xuất hiện một gợi ý: Bạn đã đạt đến cấp bậc có thể thăm dò phó bản, chúc bạn may mắn.

Đọc tin tức xong, Diệp Từ đen mặt. Cô đã vào phó bản được hơn 4 tiếng, luôn cảm thấy mình đi lòng vòng xung quanh, mở bản đồ xem, nó không có bất cứ chỉ thị gì. Cô chỉ liên tục đánh quái kiếm kinh nghiệm mà thôi, trừ này đó ra cô không hề làm thêm bất cứ điều gì, không thật sự thăm dò phó bản. Bận nửa ngày, hóa ra là như thế này.

Khi cô tiến nhập vào phó bản, hệ thống đã phán định cấp bậc của cô quá thấp, không thể một mình hoàn thành phó bản, cho nên hệ thống tự động tạo ra khu luyện cấp, cô phải luyện tới cấp 50 mới cho tiến vào phó bản. Nếu không, sao kinh nghiệm của mấy con quái ở đây lại sao như thế, hơn nữa đồ rơi ra lại ít vô cùng.

Nghĩ đến đây Diệp Từ mới mở bản đồ lên, phát hiện lúc nãy bản đồ không có biểu thị gì nay cư nhiên lại lộ ra rõ ràng. Bản thân cô đang đứng trước cửa vào phó bản...

Tuy Diệp Từ chưa từng cho rằng, cấp 45 tiến vào phó bản sẽ thất bại. Nhưng máy tính lại khác nó không phải trí não của con người, đối với trình tự đã được sắp đặt xong nó chỉ nghe lệnh chấp hành, tuyệt đối sẽ không cân nhắc các vấn đề khách quản hay chủ quan, thích hợp hay không thích hợp.

Đành vậy, ai biểu cô cũng là game thủ làm chi?

Nhìn dược phẩm cùng mũi tên còn sót lại, Diệp Từ lại nhìn bản đồ phó bản, tính toán sơ lược, đồ vật cô mang theo có thể kiên trì đến lúc hoàn thành phó bản. Tính xong, Diệp Từ mới bắt đầu bước vào phó bản.

Quả nhiên, tiến vào phó bản chính thức, độ khó đột ngột tăng lên, tất cả các con quái từ cấp 50 tăng lên 55 trở lên, không chỉ thế, những Vong Linh và Cương Thi cư nhiên còn có chỉ số thông minh nhất định. Ví như Diệp Từ không thể giải quyết một nhóm quái trong thời gian nhanh nhất, vậy phải nhờ Lão Tứ đến tiếp nhận, Diệp Từ đứng phía sau nó bắn từng mũi tên vào bọn nó. Tuy nhiên nhanh chóng bị chúng nó phát hiện, những con quái nhỏ tiếp tục công kích Lão Tứ, mà những con quái có công kích và lượng máu cao hơn sẽ buông tha Lão Tứ, lao thẳng đến chỗ Diệp Từ.

Lần đầu gặp phải tình huống này khiến Diệp Từ luống cuống một chút, chỉ có thể vừa nhảy ra xa, vừa đánh, mất rất nhiều sức lực mới giết được bọn nó. Lão Tứ thiếu chút nữa đã bị nhóm quái này đánh chết rồi.

Trải qua một lần, Diệp Từ đặc biệt cẩn thận khi đối mặt với đám quái có chỉ số thông minh này, cô chẳng muốn vô duyên vô cớ chết trước cả lúc gặp Boss.

Vật phẩm sinh vật Vong Linh sau khi chết rơi ra hết sức phong phú, từ dược phẩm đến kim tệ, từ trang bị đến vật phẩm tiêu hao như: phi đao, mũi tên, còn có những món đồ cổ chuyên để bán lấy tiền, ngoài ra còn có một loại vật phẩm đặc thù gọi “Huân chương Vong Linh”, thứ này thuộc vật phẩm buộc định. Mỗi ô trong ba lô có thể bỏ từ 1 đến 1000 cái, vật phẩm không thuyết minh chức năng cụ thể của nó, hơn nữa còn không thể bán, Diệp Từ cũng không biết dùng nó làm gì, may mà nó không chiếm nhiều diện tích nên Diệp Từ tùy tiện chất nó một đống.

Chỗ lợi lớn nhất của phó bản cá nhân là các trang bị rơi ra một game thủ có thể cầm, chỗ hại lớn nhất cũng là trang bị rơi ra chỉ mỗi mình game thủ có thể cầm, nếu trong phó bản không có NPC thương nhân thu mua vật phẩm, bạn hãy đợi xem ba lô bị phồng ra tới rách đi. Diệp Từ nhanh chóng gặp phải vấn đề này. Tuy trước khi vào phó bản cô đã dọn sạch ba lô, ở khu luyện cấp cô cũng chẳng nhặt đồ gì, nhưng mới ở phó bản cá nhân một lúc Diệp Từ lại phát hiện ba lô của cô nhanh chóng đầy rồi.

Phó bản cá nhân như thế này, thông thường sẽ không thiết kế NPC sửa chữa trang bị và thu mua vật phẩm ở đây. Cho nên đối với ba lô chứa đầy đồ, yêu cầu tự thân game thủ phải thu dọn gọn gàng hết mức, để lại những đồ vật có giá trị cao, còn khác đồ vật thông thường nhất định phải vứt bỏ.

Diệp Từ rất thành thạo với loại tình huống đó, kiếp trước cô thường xuyên luyện cấp một mình, nên vấn đề chọn lọc căn bản không thể làm khó Diệp Từ, cô nhanh chóng hoàn thành việc chỉnh lý kho đồ, sau đó tiếp tục lên đường.

Trong phó bản có 3 sơn động khá sâu, nó được sắp xếp theo hình chữ phẩm 品. Có điều cả 3 sơn động đều không có bất cứ thứ gì khác thường, ngược lại có nhiều quái nhỏ. Diệp Từ thanh lý từng con quái nhỏ, đột nhiên phát hiện toàn bộ quái trong phó bản đều bị cô giết sạch rồi.

Không có Boss?

Sao nguyên cả cái phó bản chỉ có quái nhỏ mà không có Boss chứ.

Việc này quá mức kì lạ, dù là người lão luyện như Diệp Từ nhất thời cũng không làm rõ được chuyện gì đang xảy ra. Dắt Lão Tứ đi dạo một vòng quang phó bản, tất cả trống trơn, thi thể của quái nhỏ nằm trên đất đã bị hệ thống quét sạch, nguyên cả phó bản chỉ còn lại Diệp Từ và Lão Tứ, không còn sinh vật nào khác.

Đứng giữ chữ “phẩm” 品, Diệp Từ nghĩ: nhất định cô đã bỏ qua gì đó, mới khiến Boss không thể xuất hiện, hoặc giả cô đã không lưu ý kĩ. Cô đi quanh phó bản lần nữa, quan sát tỉ mĩ mỗi một góc, cuối cùng phát hiện con đường này có một chuỗi tảng đá được sắp xếp một cách kì quái. Những tảng đá đó có màu tối, nếu không quan sát kĩ nhất định rất khó nhận ra. Chúng nó bày ra hình dáng mũi tên, dẫn dắt Diệp Từ đi đến chỗ cô chưa từng gặp qua lần nào.

Đó là một mảnh đất trống nhỏ, sau khi Diệp Từ quan sát kỹ lưỡng, cô nhanh chóng phát hiện ở đây che dấu một tảng đá trên đó có đề mục kiểm tra trí khôn khá đơn giản, giải xong đề mục nọ, có thể nhìn thấy mũi tên tiếp theo. Sau khi giải hết ba đề mục, mũi tên chỉ về phía trung gian của chữ Phẩm. Ở đó đã hiện ra một cơ quan.

Ấn cơ quan, cô lập tức nghe được âm thanh vang lên giống hệt âm thanh khó nghe lúc nãy: “Sao? Ngươi gấp gáp muốn thành bữa tối của ta vậy sao? Nếu vậy, ta thành toàn cho ngươi…”

Giọng nói vừa dứt, Diệp Từ chưa kịp đứng lên, đã cảm thấy một trận gió lạnh thổi về phía cô. Cô cảnh giác, lập tức lộn qua một bên theo bản năng, sau đó ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bộ xương khô cao to mặc khôi giáp tay cầm một thanh đao liều mạng chạy về phía cô.

Trên đầu bộ xương khô có ghi hai chữ “Đao Hồn”. Xem ra là tên của Boss. Đối mặt với con Boss chưa từng đánh lần nào, đầu tiên không được toàn lực công kích, mà là thử công kích trong một phạm vi nhỏ. Điều này không những để bạn kiếm được tư liệu tốt nhất trong thời gian ngắn nhất, mà còn có thể tìm được cách hạ Boss. Diệp Từ chỉ huy Lão Tứ tiến lên cuốn lấy Đao Hồn, cô thì dựa theo lực quán tính của mình khiêu nhảy khắp sơn động, sau đó quăng ra các kĩ năng bất đồng về phía Boss, cấp tốc tinh toán mỗi kỹ năng sẽ gây ra bao nhiêu sát thương cho Boss Đao Hồn.

Không tốn bao nhiêu thời gian, Diệp Từ đã nắm vững tình trạng tiếp nhận sát thương mà Đao Hồn gây ra cho mình, phương thức đánh nó cũng dần dần hình thành trong đầu Diệp Từ. Đối với Thợ Săn, là vương giả ngoài 8m. Chỉ cần kẻ địch lọt vào vùng này, vậy Thợ Săn đó căn bản chẳng khác nào bị phế. Vì thế Diệp Từ phải điều chỉnh cho bản thân cách Đao Hồn hơn 8m, phạm vi càng xa 8m càng tốt.

Nhưng muốn làm được điều đó không hề dễ dàng, chủ yếu do Đao Hồn quá cao, dù tốc độ di chuyển không nhanh, nhưng mỗi bước đi lại rất xa, một bước của nó thường bằng mấy lần nhảy của Diệp Từ rồi. Nên lúc công kích còn phải duy trì cự ly 8m với Đao Hồn đã trở thành chuyện quan trọng nhất trong tất cả chuyện quan trọng.

May mà Boss ở phó bản cá nhân không quá khó, hơn nữa mỗi phó bản đều có phần thưởng tương ứng, nên Diệp Từ chỉ cần đảm bảo tốc bộ chạy của cô là được, rất nhanh Đao Hồn đã bị giết chết.

Đao Hồn chết, trừ một vật phẩm nhiệm vụ vũ khí tên là “Đao Hồn” rơi ra, không còn vật gì khác nữa. Nó khiến Diệp Từ cảm thấy mình bị đùa giỡn, cô cực khổ lâu như vậy, cư nhiên không kiếm được gì? Đây rốt cuộc là phần thưởng hay bị thiệt đây?

Cũng may chiến đấu cả ngày, cấp bậc của Diệp Từ tăng lên, đã đến cấp 55 rồi, cao hơn game thủ đứng đầu bảng level những 8 cấp. Mới khiến lòng cô dễ chịu hơn chút.

Ra phó bản, Bella nhiệt tình chào hỏi Diệp Từ: “Hey! Bạn yêu quý, có thể nhìn thấy bạn bình an trở về, tôi thật sự rất vui vẻ.”

Diệp Từ hàn huyên với cô ấy mấy câu mới đem vật phẩm nhiệm vụ Đao Hồn mang về cho Andrea. Diệp Từ trong ngoài không đồng nhất, vừa mắng nhiệm vụ không thú vị, vừa tới Tích Ngân Khoáng Mạch giao nhiệm vụ. Quả nhiên Andrea nhìn thấy cây đao hết sức hưng phấn, tán thưởng Diệp Từ một phen. Tất nhiên, danh vọng của Diệp Từ trong Dolan Đạo tặc hội lại thăng không ít.

Vì danh vọng trong Dolan Đạo tặc hội đã đạt tới trên thân mật, Diệp Từ có thể sử dụng tất cả NPC trong Ổ Thổ Phỉ. Cô tìm một thương nhân gần nhất đổi toàn bộ những trang bị rác thành kim tệ, nhìn những mai kim tệ tỏa sáng lấp lánh, Diệp Từ mới thấy tâm tình tốt của mình tốt hơn hẳn.

Vừa định rời khỏi Ổ Thổ Phỉ, Diệp Từ đột nhiên phát hiện một NPC hết sức kì quái. NPC này cô chưa thấy bao giờ, NPC có vóc người thấp bé, ra vẻ thuộc Chu Nho chủng tộc, trên đầu ông hiển thị: Thương Nhân Thương Phẩm Đặc Thù.

Sau khi danh vọng của một thế lực đạt đến một trình độ nhất định, có thể mua được vật phẩm đặc thù có danh vọng của thế lực đó. Việc này Diệp Từ rất rõ, chỉ là cô chưa từng tìm được vị thương nhân kia, vị Thương Nhân Thương Phẩm Đặc Thù này chẳng lẽ là NPC chuyên bán vật phẩm chỉ đinh cô đang tìm kiếm?

Đối thoại với NPC xong, Diệp Từ ngây người nhìn vật phẩm trong tiệm. Đến đây, Diệp Từ mới biết, giá trị đích thực của phó bản cả nhân lúc nãy...

Quả nhiên không hổ danh là nhiệm vụ cấp sử thi, phần thưởng giai đoạn hai cư nhiên phong phú như vậy.

Chỉ thấy trong kho hàng của Thương Nhân Thương Phẩm Đặc Thù đều là trang bị Sáo Trang, từ vũ khí đến y phục, từ trang sức đến vật phẩm Ma vật đều trên cấp 55, còn có rất nhiều phối phương hi hữu của kỹ năng cuộc sống, có thể nói đó là sự tồn tại nghịch thiên a.

Muốn mua những vật phẩm này không phải có tiền là được, còn cần vật phẩm vốn Diệp Từ chẳng biết nhặt để làm gì – Huân chương Vong Linh.

Vật phẩm của Thương Nhân Thương Phẩm Đặc Thù, căn cứ vào độ lớn nhỏ và hi hữu của vật phẩm sẽ yêu cầu một số lượng Huân chương Vong Linh nhất định. Từ vũ khí cao nhất có 5000 kiện đến thấp nhất là trang sức 1000 kiện, chỉ cần có đủ Huân chương Vong Linh, bạn có thể mua hết.

Còn có thứ gì nghịch thiên hơn thứ này nữa?

Diệp Từ xem xét Huân chương Vong Linh trên tay, có hơn 3000 cái, có thể đổi một kiện áo choàng, không chút khách khí đổi nó ngay. Đến lúc nắm áo choàng trong tay, cơ mặt Diệp Từ bắt đầu rút gân. Đương nhiên, rút gân không phải bởi vì tức giận hay đau lòng, mà là vì vô cùng phấn kích dẫn đến rút gân.

Nguyên nhân không gì khác, ngoài việc sau khi đổi vật phẩm, nó không hề bị buộc định, mà trang bị xong mới bị buộc định...

Điều đó không phải thuyết minh, chỉ cần cô kiếm đủ Huân chương Vong Linh, trang bị mua ở đây có thể nâng giá bán sao? Đối mặt với toàn bộ game thủ trong game, thứ mà họ không thiếu nhất, chắc chắn là tiền...

Diệp Từ cảm thấy cô đã sa đọa. Trước kia cô thanh cao như thế, xem tiền tài là rác rưỡi thế nào, hiện tại sau khi trải qua một số chuyện, cô đột nhiên phát hiện tiền là thứ tốt, người có tiền liền có quyền lên tiếng. Đặc biệt sau khi mua hai ngôi nhà, trên tay chẳng còn đồng nào, cô càng phát hiện tiền rất tốt. Huống chi, giờ những việc cô cần làm đều cần tiền, nhưng tiền trên tay lại không còn bao nhiêu, thật sự là nghèo rớt mồng tơi a.

Nhìn một đống trang bị trước mắt, công bỗng cảm thấy tiền cứ như mưa từ trên trời rơi xuống vậy. Cô rất muốn ngửa đầu lên trời thét lớn, nhanh để đống tiền đó rơi xuống đập chết cô đi.

Có điều, Diệp Từ bỗng chốc tỉnh lại, cô phát hiện một vấn đề, cô đánh nguyên cả cái phó bản mới kiếm được hơn 3000 Huân chương Vong Linh. Phải tiếp tục tiến vào phó bản mới kiếm thêm Huân chương Vong Linh được, giấc mộng phát tài của cô muốn biến thành hiện thực thì trước tiên phải được tiến vào phó bản.

Nhưng, lỡ như... cái phó bản này chỉ được tiến vào một lần duy nhất thì sao?