Edit: An HạSau khi Cập Thì Vũ báo cáo thêm một số chuyện vặt vãnh, Diệp Từ hạ tuyến. Bây giờ cô chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới có tinh thần đi giải quyết chuyện Bí Ngân.
Logout xong là bốn giờ chiều, trong nhà không có ai cả. Diệp Từ tìm khắp nhà, cha mẹ không có trong game, Đàm Phá Lãng chưa đến chủ nhật nên không về nhà. Diệp Từ quan sát một lúc tìm được giấy ở giữa nhà do mẹ nhắn lại. Thì ra hôm nay Bạch Mạch về, vì vậy họ đi đón người, tiện thể mua cái gì đó về nấu ăn.
Nếu biết hai người làm gì rồi, Diệp Từ cũng không liên hệ với hai người làm gì nữa. Cô có rất nhiều ngày không hạ tuyến , bây giờ ngoại trừ suy nghĩ muốn đi tắm thì không còn quan tâm đến việc gì khác.
Xả ra một bể nước nóng, cô từ từ trầm mình. Toàn thân bắp thịt dần thả lỏng. Cô nằm trong bồn tắm, lẳng lặng hưởng thụ thời gian yên tĩnh ít ỏi này. Lúc Diệp Từ tắm xong, cũng vừa lúc cha mẹ và Bạch Mạch trở về.
Bạch Mạch nhìn thấy Diệp Từ từ phòng tắm đi ra, gương mặt làm quá khịt khịt mũi rồi gật đầu đầy thỏa mãn:
“Anh tưởng về gặp em thì sẽ ngửi được mùi kì lạ, còn biết tự giác tắm rửa… thật là đáng quý, đáng quý”
Diệp Từ trợn tròn mắt, với cách nói của Bạch Mạch cô không hề để trong lòng. Chỉ xoay người vào phòng mình thay quần áo.
Không đến một phút, Diệp Từ ra ngoài. Cha mẹ đang nấu ăn. Diệp Từ đi với Bạch Mạch ra ban công nói chuyện. Diệp Từ nói với anh những việc gần đây mình làm trong game, cũng nói việc ở Nam Đại Lục cho anh nghe.
Bạch Mạch nghe xong toàn bộ câu chuyện, lông mày hơi nhíu.
“Thịnh Thế đến làm nổi lên không ít giao tranh nha, anh nghĩ nếu không phải Thịnh Thế gần vào Vận Mệnh, Hắc Mai Thế Gia và Hiệp Khách Đảo quan hệ có gay gắt cũng không đến mức này. Còn kéo theo chúng ta nữa”
“Suy cho cùng công hội của chúng ta quá nhỏ, vì vậy em dự định biết được chuyện Bí Ngân rồi thì làm cho công hội mở rộng hơn. Khiến nó lớn hơn mới được”
Diệp Từ cầm một miếng dưa hấu, vừa ăn vừa nói mơ mơ hồ hồ.
Nghe cô nói vậy Bạch Mạch lại trầm mặc. Một lát sau, anh mới nói:
“Nếu như muốn mở rộng công hội thì tiền cần nhiều lắm, em dự định tìm người bơm tiền à?”
Diệp Từ lắc đầu.
“Không, em không giỏi vậy. Em tìm không được ai bơm tiền đâu. Với cả nếu như tập đoàn tài chính lớn đưa tiền thì quyền hành với công hội khác đi so với lúc đầu rồi. Khắp nơi đều chịu quản chế. Còn trở thành công cụ kiếm tiền cho người khác. Thêm nữa nếu chúng ta làm vậy có khác gì Thịnh Thế đâu. Chúng ta vẫn yên ổn kiếm tiền trong game đi”
“Sao kiếm được?”
“Bí Ngân là không thể thiếu. Thế nhưng Bí Ngân hiện tại không lấy được phối phương tốt. Nếu như chỉ bán tháo thì không được bao nhiêu tiền. Vì vậy em muốn tìm phối phương trước. Tiếp theo, là lợi dụng chiến tranh trục lợi đi. Vì sao Mỹ sau chiến tranh thế giới thứ hai mà trở thành nước lớn? Không phải do chiến tranh sao” (chỗ này nhắc đến “quốc nạn tài”- Hạ thật không rõ nó là gì, mình đoán là nói về việc Mỹ bán vũ khí giàu lên?)
“Quốc nạn tài?”
Bạch Mach hơi sững sờ. Nếu như theo cách Diệp Từ nói, lại liên tưởng đến Hắc Mai Thế Gia và Hiệp Khách Đảo. Anh bỗng hiểu ý cô.
“Em nghĩ ra biện pháp này cũng hay. Chỉ là tìm được một người chơi công trình học Địa Tinh không phải dễ đâu. Đừng nói đến cấp Địa Sư. Hiện tại không được mấy người, muốn trong thời gian ngắn vậy kiếm tiền bằng nó chỉ sợ khó”
Diệp Từ không nói ra kế hoạch của mình, chỉ hơi cười cười.
“Cái này giao cho em đi, em có tính toán”
Sau đó cô lại tiếp tục kể anh nghe về chuyện mình nói với Cập Thì Vũ.
Hiển nhiên, Bạch Mạch cũng hứng thú với tòa thành kia.
“Tòa thành đó làm sao em phát hiện vậy?”
“Lúc Tây Đại Lục đột kích chúng ta, em không phải là ngồi diều đến sao? Diều bay theo lộ tuyến, em ngồi ở trên đó phát hiện ra chỗ này. Thành này so với Quán Quân Thành không nhỏ đâu, thế nhưng mây đen dày đặc. Bên trong có kiến trúc cao cấp gì không em cũng không thấy được. Thế nhưng ở thư viện có thể thấy đó là thành thị lớn nhất ở Đông Đại Lục, dù bây giờ suy tàn rồi”
Diệp Từ nói nửa thật nửa giả, không sợ Bạch Mạch không tin.
“Chỉ tiếc đi vào quá khó khăn”
Bạch Mạch thở dài một hơi. Trên thế giới này đúng là có những việc không phải dùng tiền là làm được.
“Không có chuyện gì đâu, đợi đến khi Thịnh Thế có thể đánh chúng ta thì cũng phải trên 40 cấp. Mà ngày đó còn xa lắm, lợi dụng khoảng thời gian này là tốt rồi”
Diệp Từ hiện tại áp lực cũng rất lớn, nhưng cô không muốn ảnh hưởng đến anh vì vậy mới mỉm cười an ủi anh.
Bạch Mạch thấy Diệp Từ vậy, muốn nói lại thôi.
Vào lúc này, Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên đã nấu xong cơm, kéo hai người vào ăn cơm.
Bạch Mạch gắp một miếng cá hấp chua ngọt ăn vào. Không hề keo kiệt khen hai người.
“Dượng, Dì… hai người nên nói cha mẹ cháu đến học một chút tài nghệ nấu ăn đi. Hai người thấy mấy ngày nay cháu gầy đi không? ”
“Ăn được thì ăn nhiều vào đi. Chị của dì từ nhỏ đã biết ăn chứ không biết nấu. Thật sự làm khó anh rể với Tiểu Mạch rồi”
Tả Hiểu Lan mặt mày hớn hở mỉm cười. Nghe vậy Diệp Từ mới tròn mắt nhìn Bạch Mạch, thấp giọng.
“Dối trá”
Bạch Mạch thì lại đắc ý mặc kệ Diệp Từ oán thầm, ăn vô cùng hạnh phúc. Một nhà Diệp Từ ăn cơm thật vui vẻ, hơn nữa trong bữa tiệc, Diệp Từ nghe được Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan đã lên cao cấp kĩ năng sống. Điều này làm cô thán phục họ luyện nhanh. Thế nhưng trong thâm tâm Diệp Từ biết, ở trò chơi này. Người lớn tuổi thì tỉ lệ thăng cấp càng cao. Có thể điều này có liên quan đến sự kiên nhẫn và tập trung của họ. Một người lớn tuổi độ tập trung cao hơn, làm việc gì cũng từ tốn không gấp gáp. Còn người trẻ tuổi thì tâm phiền ý loạn quá nhiều, tính cách cũng nhiệt tình táo bạo không thể tập trung được.
Đang ăn cơm, Tả Hiểu Lan bỗng nhiên nhớ được chuyện gì. Bà vỗ vỗ đầu nói.
“Mẹ hôm nay gặp mẹ của Lưu Sướng, hai người nói chuyện một lát…”
“Nhà bọn họ gần đây thế nào?”
“Cũng không tệ lắm. Ngược lại sống qua ngày tốt hơn trước. Hơn nữa Lưu Sướng ở trong game kiếm được nhiều tiền, vì vậy họ cũng muốn mua máy về để chơi trò chơi”
Tả Hiểu Lan nói với Diệp Nam Thiên. Mà Diệp Từ nhỏ như vậy sẽ không hứng thú gì với mấy chuyện người lớn này.
“Vậy cũng tốt”
Lần trước ăn cơm chung, Diệp Nam Thiên cũng thay đổi cách nhìn về gia đình Lưu Sướng. Dù sao họ cũng là bạn bè nhiều năm, nên việc Tả Hiểu Lan nói quan tâm chứ không để trong lòng.
“Thế nhưng hôm qua nghe được một chuyện, điều này khiến em rất kinh ngạc”
“Chuyện gì?”
“Dịch Thương và Đổng Âm hình như xuất hiện nguy cơ phá sản. Nghe đâu ngân hàng Hoa Hạ tra được khoản vay của họ. Đóng hết tài khoản”
Tả Hiểu Lan nói bâng quơ, bà cũng không biết bên trong có quan hệ cong cong quẹo quẹo gì. Hơn nữa Dịch Thương và Đổng Âm trước kia làm nhiều chuyên quá đáng nên bà có cảm giác hơi hả hê.
“Hai nhà họ không phải là được tập đoàn Hà thị chống lưng à? Sao tự nhiên bị tra?”
Nếu so sánh những gì Tả Hiểu Lan nói, Diệp Nam Thiên càng hiểu được một số chuyện bên trong.
“Nếu như họ bị tra, có phải Hà thị cũng bị tra không?”
“Sao ông biết?”
“Được rồi, đâu liên quan gì đến chúng ta. Việc này xem như không biết đi”
Vợ chồng hai người nói vô tâm, người nghe là Diệp Từ lại hữu ý.
Dịch Thương và Đổng Âm sao lại bị tra sổ? Điều này thật kì quái. Cô biết cả hai người đều thông qua Thiên Sơn Tà Dương để vay. Nhờ đó mà vực dậy được công ty mình. Sao chưa đến mấy ngày đã bị tra xét? Trong chuyện này không hề đơn giản vậy. Cô đột nhiên nghĩ đến trong khi họ bị tra xét, Bạch Mạch có về nhà một thời gian. Cuối cùng lại quyết định không hỏi thêm về việc này nữa, nếu anh đã không muốn nói gì với cô. Cô sẽ tin tưởng anh, nên cô cho qua chuyện như vậy.
Mấy ngày qua cứ ở trong game suốt nên sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Từ bò lên giường ngủ bù. Bù lại, Bạch Mạch thì chơi game. Anh đã lâu không lên rồi. Chuyện của công hội chắc chắn dồn lại rất nhiều.
Diệp Từ nghỉ ngơi rất lâu, bề ngoài đã khôi phục sức sống như ban đầu. Cô như mọi ngày, ăn sáng đầy đủ rồi mới lên tuyến.
*
Mà lúc này, ở phía Tây Đại Lục. Apsalom với một đám người đang cắm trại tại nơi có Hắc Thiết Người Lùn tìm kiếm mỏ quặng. Apsalom cũng vừa mới lên tuyến, phó bản nhiệm vụ đều lựa chọn bỏ qua không làm. Toàn bộ thời gian và tinh lực đều quăng hết tìm kiếm Bí Ngân Mạch Khoáng cùng với Hắc Thiết Người Lùn. Anh, Thiển Xướng Đê Ngâm thay phiên nhau trực bảo vệ. Đồng thời cũng phong tỏa tin tức truyền đi. Thậm chí rất nhiều trung tầng trong công hội cũng không biết điều này.
“Lên rồi hả?”
Thiển Xướng Đê Ngâm đã một ngày một đêm không ngủ, bề ngoài có phần mệt mỏi. Anh nhìn thấy Apsalom thì vừa ngáp vừa hỏi.
Apsalom gật đầu, vỗ vỗ vai anh.
“Mau nghỉ ngơi đi”
Thiển Xướng Đê Ngâm nhìn lại tiến độ thăm dò của người lùn rồi cũng thở dài.
“Không biết bên kia Công Tử U thăm dò sao rồi, chúng ta không qua được, không rõ tiến độ của cô ấy đến đâu”
Apsalom nghe được Thiển Xướng Đê Ngâm nói vậy liền nghĩ đến một người.
“Chúng ta không qua được, nhưng có người qua rồi. Chỉ là không biết người đó có chịu hợp tác không”
“Á Tế Á Sương Mù?”
Thiên Xướng Đê Ngâm lập tức nghĩ đến người Apsalom ám chỉ.
Apsalom gật đầu, thế nhưng vẫn có chút chần chờ.
“Tuy rằng Á Tế Á Sương Mù ở Đông Đại Lục, không biết có quen Công Tử U không. Nếu không quen, sợ không lấy được tình báo gì đâu”
“Vậy sao không để Lưu Niên liên lạc đi, không phải cậu ta rất nghe lời Lưu Niên à?”
Thiển Xướng Đê Ngâm cười cười.
“Thật ra cậu có thể hỏi thẳng Công Tử U, chưa chắc cô ấy sẽ không trả lời mà. Cậu không cần tự làm khó mình khó người. Tuy cách này hơi thẳng chút”
Apsalom ngửa đầu nhìn bầu trời xanh lam cùng với mấy đám mây trắng noãn. Cảm thấy đây không phải là con đường duy nhất, nhưng không cam lòng. Dù sao trong lòng anh, lừa Công Tử U có thể tìm được Bí Ngân Mạch Khoáng, vậy thì những chuyện về sau đều rõ ràng hết rồi. Nhưng vì sao họ không thể như vậy? Bọn họ vẫn luôn trong quá trình mò mẫm. Hiện tại, anh sợ nhất là liệu họ có sai bước nào đó, làm Bí Ngân Mạch Khoáng biến mất thì chắc anh sẽ hộc máu chết mất. Vì vậy, cân nhắc xong anh mới thở dài một hơi.
“Được rồi, tớ hỏi ý kiến Lưu Niên đã. Nếu Lưu Niên đồng ý, vậy thì tốt rồi. Nếu cậu ấy không đồng ý, chúng ta đành liều mạng thôi”
Thiển Xướng Đê Ngâm nhún nhún vai, những chuyện Apsalom phải lo lắng rất nhiều. Điều này cũng là chuyện bình thường thôi, là hội trưởng của một công hội lớn. Trên vai không chỉ có bản thân, còn có hơn chục triệu thành viên công hội. Nếu như chuyện gì cũng tùy tiện qua loa, vậy thì không được. Nếu không có anh, Sáng Thế Kỷ không biết đã chết tươi bao nhiêu lần rồi. Làm gì có chuyện tìm được Bí Ngân như hiện tại? Anh vươn người, thở dài.
“Chuyện Lưu Niên, tớ không nghĩ cậu ấy đồng ý. Nhưng nếu cậu bảo cậu ấy liên hệ Á Tế Á Sương Mù vì chuyện khác, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý” (**Quá nham hiểm… nhưng Hạ thích haha)
Apsalom cười híp mắt.
“Cậu nói là…”
Hai người đều cười gian xảo nhìn nhau đồng thanh.
“Công Tử U”
*
Diệp Từ chuẩn bị lên trò chơi, đang khởi động máy thì đột nhiên rùng mình một cái. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, chẳng lẽ hôm qua lúc tắm rửa không chú ý nên bị cảm? Trong lúc chưa đăng nhập, đợi máy chủ phản hồi cô đưa tay sờ trán. Không nóng mà.
Vừa hay, trò chơi đã kết nổi. Vì vậy hệ thống nhắc cô chuẩn bị tư thế đúng để đăng nhập. Diệp Từ nghĩ lại thôi, cô không quan tâm rùng mình kia có phải dấu hiệu cảm lạnh không nữa. Cô nằm thoải mái lại, sẵn sàng vào game.
Bạch Mạch đã một đêm không ngủ, Diệp Từ hôm qua logout là ở góc phòng họp, nên khi login cô cũng xuất hiện ở đây. Khi kịp thích ứng, thấy một đám người đang nghiêm túc họp hành. Sự xuất hiện của cô không thể không làm hơn mấy trăm cặp mắt đổ dồn về phía cô. Dù sao cô xuất hiện thời gian và địa điểm thật là quá kì lạ.
Diệp Từ cùng lãnh đạo cao tầng nhìn nhau một lúc, suy nghĩ gì đó cô đưa tay, rất thân thiện chào hỏi.
“Chào mọi người, đã lâu không gặp”
“A ô, Thần Long bình thường chỉ thấy đầu không thấy đuôi login ở phòng họp, có phải sắp có sóng thần không?”
Giấc Mộng Thân Cao 1m7 đầu tiên nhảy lên, mỉm cười ha hả hướng Diệp Từ phất tay.
“Hi, hello ~ cô với người ở Tây Đại Lúc kia gần đây yêu yêu thương thương có hài lòng không?”
Nụ cười lập tức đơ cứng trên mặt Diệp Từ. Cô quan sát Giấc Mộng Thân Cao 1m7, chỉ cảm thấy khóe miệng muốn rút gân rồi.
“Cậu nói cái gì?”
“Công Tử, Ốc Tác Khoa là nơi đầu tiên du lịch hẹn hò có phải là đẳng cấp thấp quá không? Nghe hệ thống bảo đó không phải là một mảnh hoang vu sao? Hai người… khẩu vị thật đặc biệt”
Quả Đống cũng không khách khí khinh bỉ Diệp Từ.
Diệp Từ nhìn trời, sau đó tự nhủ mặc kệ những người này cứ thế đi ra ngoài đi. Vừa đi, cô vừa lẩm nhẩm cho một mình mình nghe.
“Mình chưa từng thấy ai hết, mình chưa gặp ai hết… mình không quen ai hết”
Bạch Mạch nhịn không được cười, cách tự lừa mình thế này chắc chỉ có Diệp Từ nghĩ ra được để gây tê chính mình thôi. Anh vung tay về phía lãnh đạo cao tầng đang chờ xem náo nhiệt, ra hiệu họ không được nói gì nữa rồi mới gọi với Diệp Từ.
“Em định đi đâu vậy?”
Diệp Từ quay đầu lại, u oán liếc nhìn Bạch Mạch.
“Không mượn anh quản!”
Dứt lời, thở phì phò rời đi. Chỉ để lại một đám cười ngất trong phòng họp.
“Công Tử U dễ tức giận vậy sao?”
“Dĩ nhiên không phải, vì mấy người không sợ chết chọc đúng chỗ đau thôi”
*
Ra khỏi trụ sở công đoàn, Diệp Từ đi vào truyền tống trận đến Trấn nhỏ Bleyer, nếu cô đoán không nhầm. Người kia có lẽ đang ở đây.
Bleyer trấn nhỏ là một trong những trấn nhỏ xung quanh Xích Kim Thành. Số người ở đây không nhiều, chừng ba- bốn nghìn người. Nếu so sánh với những thành lớn thì không là gì cả. Trong chu vi mấy dặm gần trấn này, chủ yếu là bản đồ cấp 40 đến 60. Quái cũng là IQ thấp, không có nhiều loại sinh vật IQ cao. Hiếm có chức nghiệp hệ ma pháp, bởi vì vậy luyện cấp ở đây toàn người chơi chiến sĩ, đạo tặc, thợ săn… mấy chức nghiệp tấn công vật lí là chính. Đương nhiên, cũng không ít mấy pháp hệ thao tác tốt luyện cấp, còn có một số người chơi theo kĩ năng sống đến đây lấy vật liệu. Trấn này nhỏ thật, cũng không vì nó nhỏ mà giảm náo nhiệt.
Một trấn nhỏ như vậy đột nhiên có người đẳng cấp cao như Diệp Từ đến, hơn nữa cô còn mặc trang bị theo bộ. Vì vậy gây rất nhiều sự chú ý, thậm chí có rất nhiều đoàn thể cũng như người đang luyện cấp ra sức mời cô nhập tổ.
“Thợ săn, đi Tội Ác Sâm Lâm chà Hoàng Kim Sư Tử không?”
“Người đẹp, muốn đi Không U Đầm Lầm xoát Muỗi không? Kinh nghiệm nhiều lắm”
“Đội tôi còn thiếu một người, Sa Mạc xoát Xà, cô đi không? ”
…
Diệp Từ luôn che dấu tên của mình cùng thuộc tính, nên người chơi ở đây không ai thấy được ID hay thuộc tính của cô. Chỉ là từ trang bị của cô đoán được thuộc tính và cấp bậc của cô hẳn là rất cao. Nếu có thể kiếm được một người như vậy luyện cấp, nhất định sẽ lên cấp như tên lửa. Tiếc là mục đích của cô không phải họ. Cô đến nơi này, đúng là muốn tổ đội. Người này tuyệt đối không phải những người này.
Ở đời trước, người này là củ khoai nóng bỏng tay. Khi được phỏng vấn, anh ta từng đề cập đến, sau khi vào trò chơi. Có một thời gian chỉ ở trong Bleyer trấn nhỏ, anh muốn tổ đội người khác, dẫn anh đi thu nhập khoáng thạch. Thế nhưng, không ai chịu giúp cả. Mọi người đều vội vàng luyện cấp, không còn cách nào khác. Anh đành tự luyện cấp, sau đó thu nhập khoáng. Trãi qua nhiều ngày cực khổ không kể đâu cho hết. Sau khi có được chút thành tựu, được Lang Tộc vừa ý, tiến vào đó rồi mới có tháng ngày dễ chịu.
Tính thời gian, có lẽ bây giờ đây là thời điểm người này chán nản nhất.
Đối với những lời mời, Diệp Từ đều lắc đầu cự tuyệt. Mọi người không thể mời tiếp tục, nên buông tha việc làm phiền cô. Cũng không có ý gì khác, tiếp tục kêu gọi người mới. Mà ánh mắt Diệp Từ lại đảo quanh, không chừa bất cứ góc độ nào.
Không lâu sau đó, cô nhìn thấy dưới góc cầu thang có một tinh linh. Đôi lúc lại hô lên.
“Có ai chịu mang tôi đi hang động dưới đất không? Một lần một trăm kim”
Trò chơi này mở ra đã hơn một năm, tiền thật có thể đổi tiền ảo nên tiền của người chơi bắt đầu tăng. Một trăm kim thật không đáng là bao, hầu như chẳng ai chú ý đến chút tiền lẻ đó. Vì vậy tiếng hô của anh không ai phản ứng lại cả.
Diệp Từ đứng xa nhìn thấy anh ta, đây là một người con trai trẻ tuổi. Sắc mặt anh ta không tốt, thân thể cũng gầy yếu. Có thể thấy, ở ngoài đời anh ta cũng không phải người khỏe mạnh gì. Ngược lại, càng chứng mình phỏng vấn trước kia là đúng. Càng quan trọng hơn, anh ta cũng không hề ẩn ID. Diệp Từ nhìn lại, đã thấy rõ tên của anh ta.
Nhất Thụ Hoa Khai.
Đúng là cái tên này.
Là người đầu tiên đạt đến tông sư Địa Tinh của Vận Mệnh.
Tuy rằng nhìn như có vẻ gầy yếu, không ai nghĩ được trong tay người này đã chế tạo không biết bao nhiêu súng đạn giết người cướp của trong Vận Mệnh. Có thể nói thế này, đến thời kì sau của trò chơi, muốn từ tay anh ta mua súng đạn cần phải xếp hàng hẹn trước. Thường thường ba tháng còn không mua được hàng. Diệp Từ nhớ tới, cô muốn liên lạc với anh ta đời trước mua khẩu súng pháp sư mà tốn không biết bao nhiêu tiền bạc cùng công sức. Cuối cùng khó khăn lắm mới lấy được một khẩu.
Nhưng bây giờ là tình trạng gì vậy? Người này bây giờ lại ngồi chán nản trước mặt mình.
Diệp Từ đột nhiên cảm thấy thế sự vô thường. Mình vì trọng sinh đã thay đổi tất cả, cũng không thể theo sự thường mà giải thích được. Có lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm chăng?
Nhất Thụ Hoa Khai ngồi đó, yên lặng kêu gọi tổ đội. Xem ra tâm tình càng ngày càng đi xuống, nhưng anh vẫn không từ bỏ. Vẫn cố chấp gọi. Đây có lẽ là điểm mấu chốt để anh thành công chăng? Cho dù rơi vào tình cảnh không như ý, vẫn không bao giờ từ bỏ hi vọng. Cho dù một tia hi vọng cũng không có, tuyệt đối không cúi đầu. Chỉ cần còn sống, chỉ cần mộng còn tồn tại, liền tìm cơ hội thực hiện nó.
Nhìn người này thêm một chút, Diệp Từ mới chậm rãi bước đến.
*
Nhất Thụ Hoa Khai vẫn như bình thường lẳng lặng ngồi ở đó, gọi tổ đội. Anh là người chơi sinh hoạt, học công trình học. Vì vậy không có thời gian như những người khác có thể luyện cấp nhanh được, anh dùng tất cả thời gian đổ vào sinh hoạt luyện kĩ năng rồi. Chỉ là luyện tập cần rất nhiều khoáng thạch và đủ chất xúc tác. Mà kĩ năng sống của anh ngày càng cao, tài liệu cần cũng không kém. Bây giờ level 17 của anh không ứng phó nổi rồi, vì vậy anh đành đem hết đồ tốt đi thử vận may. Xem thử có ai dẫn mình đi thu nhập khoáng thạch hay không.
Chỉ có điều, ngồi hơn một ngày. Không ai muốn giúp cả. Thể nhưng anh không nhụt chí, anh tin trời không tuyệt đường người. Cho dù đến ngày hôm nay, anh đã ở đây qua hai thường. Người quan tâm anh không quá ba người, nhưng anh vẫn hi vọng.
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một đôi giày xanh xuất hiện. Đó là một đôi giày cực kì tinh xảo, trên mặt ẩn ẩn có vân thực vật. Nhìn cũng biết trang bị này rất cao cấp. Nhất Thụ Hoa Khai ngồi đây rất lâu, hàng ngày người đi qua lại cũng nhiều. Anh nhìn giày cũng có thể đoán được trang bị, đây cũng là một thú vui giết thời gian.
Giống như đôi giày trước mặt này, nếu anh đoán không sai. Người này không những trang bị tốt mà level cũng rất cao. Chắc chắn thao tác cũng rất tốt, anh nhìn theo đôi giày chậm rãi ngẩng đầu. Bắt gặp được khuôn mặt cô ấy.
Đây là một Tinh linh, da dẻ tái nhợt như thể không có chút máu, lỗ tay nhọn. Tóc bạch kim. Đôi mắt có màu hổ phách vừa lạnh nhạt vừa lạnh lùng. Tựa hồ thông báo không có việc đừng tới gần. Từ khuôn mặt cô, có thể thấy tuổi cô không lớn. Nhưng trong ánh mắt không che giấu được tinh anh cùng lão luyện. Giờ phút này, tinh linh kia đứng trước mặt anh, đôi mắt kia đang trắng trợn đánh giá anh. Trong mắt cô như do dự, ước chừng, suy tính… giống như đang định giá một món hàng. Thậm chí chẳng có chút tình cảm nào của con người cả.
Nhất Thụ Hoa Khai ngồi đây đã lâu, kì thật hiểu rõ rồi nhân gian ấm lạnh. Người chơi tàn khốc thế nào cũng từng gặp, bất kể là ánh mắt trào phúng cũng được, khinh thường cũng tốt. Anh đều có thể mỉm cười cho qua, nhưng hôm nay đối diện với ánh mắt của tinh linh này. Anh cảm thấy đứng ngồi không yên, thậm chí có chút phẫn nộ.
Tất nhiên, anh che giấu phẫn nộ rất tốt. Chỉ là trong con ngươi nhảy ra vài tia lửa đã yên tĩnh lại. Anh nhìn tinh linh, tiếp theo dời mắt đi, lãnh đạm hô.
“Có ai mang tôi đi hang động dưới đất không? Một lần một trăm kim”
Diệp Từ nhìn Nhất Thụ Hoa Khai. Trên gương mặt anh ta không biểu hiện cảm xúc nhưng luôn né tránh ánh mắt cô, khóe môi cô cong cong. Sau đó hỏi anh ta.
“Một lần một trăm kim?”
Nhất Thụ Hoa Khai cũng không ngờ rằng thợ săn này sẽ trả lời. Bởi lẽ dáng dấp của cô không giống người thiếu tiền, tuy rằng anh không biết trang bị trên người cô không biết đáng bao nhiêu tiền. Nhưng có thể tưởng tượng, một trăm kim muốn mua một góc áo của cô là chuyện không thể nào. Chính vì nguyên nhân này, cho dù cô dùng ánh mắt không khách khí nhìn mình, anh cũng không nghĩ cô sẽ đem mình đi hang động.
“Vậy đi thôi”
Diệp Từ xưa nay làm việc đều có mục đích cụ thể, cô đã xác định được đối phương, thì tiếp theo là đoạt được người tới tay. Chuyện khác không nằm trong phạm vi quan tâm của cô. Vì vậy, anh có ngạc nhiên bao nhiêu cô cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cảm xúc kia với việc cô muốn làm chẳng chút quan hệ nào.
“Cô nói là kéo tôi đi?”
Nhất Thụ Hoa Khai vẫn không tin tưởng lắm, người này mà thiếu tiền? người này mà giúp mình đi hang động?
“Sao vậy? Không đi nữa?”
Diệp Từ nhướng nhướng mày, thái độ của anh như vậy cô không thích chút nào. Người này tự trưng ra vẻ mặt như cô sắp gạt anh ta đến nơi vậy, dù cô muốn như vậy thật. Nhưng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy được không?
“Không phải, tôi thấy trang bị của cô không giống như cần trang bị của hang động, là thật lòng à?”
Nhất Thụ Hoa Khai đã trãi qua nhiều việc, vì vậy yêu cầu của cô khiến anh rất hoài nghi về động cơ của cô. Chẳng lẽ lại là một kẻ lừa tiền?
Ăn mặc tốt như vậy lừa một trăm kim? Không đến nỗi nào chứ…
“Anh có thể không tin tôi, chúng ta kí hợp đồng là được”
Diệp Từ vừa nói, vừa mở hợp đồng. Đưa cho Nhất Thụ Hoa Khai một bản, nhìn thấy hợp đồng anh mới yên tâm. Thế nhưng khi kí tên, nhìn chữ kí mà anh sững người.
“Công Tử U…”
Nhất Thụ Hoa Khai nghĩ chắc mình hoa mắt rồi, anh dụi dụi mắt lần thứ hai. Kí tên, đúng rồi… Công Tử U không phải Công Tử X gì đó…
Từ khi danh tiếng của Công Tử U nổi lên, rất nhiều người mới lập nick cũng đặt Công Tử X. Khiến người khác không cẩn thận sẽ không phân biệt được, không cần nói đâu xa. Trấn nhỏ Bleyer đã nhìn thấy mấy Công Tử X. Nhất Thụ Hoa Khai hôm nay đột nhiên nhìn thấy Công Tử U, dĩ nhiên sẽ nghĩ mình nhìn lầm rồi. Đến khi xác nhận nhiều lần mà vẫn vậy, anh mới nhìn người trước mặt.
“Cô là Công Tử U?”
Diệp Từ ra hiệu anh kí hợp đồng trước.
Nhất Thụ Hoa Khai lúc này mới vội vã kí hợp đồng, đợi sau khi cất kĩ hợp đồng anh mới nhận được yêu cầu tổ đội của Công Tử U. Đến khi theo Diệp Từ tiến hang động, Nhất Thụ Hoa Khai vẫn cảm thấy đây là chuyện không thật.
Anh đi sau Diệp Từ, chỉ nhìn thấy được bóng lưng cao gầy của cô. Không thể nghĩ ra tại sao Công Tử U sẽ xuất hiện tại trấn nhỏ này. Còn đáp ứng anh dẫn anh đi hang động, chuyện này thật quỷ quái. Nhưng anh lại không hỏi được, đành phải đi theo Diệp Từ.
Nói đến tổ đội, quả nhiên tổ đội với Công Tử U so với người khác an toàn hơn nhiều. Bởi vì Nhất Thụ Hoa Khai chỉ có 17 cấp, ở nơi thế này hấp dẫn quái rất cao. Vì vậy, Công Tử U đi trước, giải quyết sạch sẽ quái ở trong phạm vi hai mươi mét. Nhất Thụ Hoa Khai đi vô cùng an toàn, chưa từng có việc quái bị hấp dẫn chạy đến công kích. Như trước kia đợi quái đến rồi nghĩ cách giải quyết thì cách xử lí của cô rất đúng.
Không chỉ vậy, trên đường gặp phải khoáng, không đợi anh lên tiếng. Công Tử U sẽ dừng lại, chờ anh thu nhập xong mới tiếp tục đi.
Như vậy, khiến anh không thể không hỏi.
“Công Tử U, sao cô biết tôi muốn lấy quặng?”
Diệp Từ cũng không quay đầu, chỉ tiếp tục đi, sau đó mới chậm rãi nói.
“Một mình anh, level 17 đi hang động làm gì? Chẳng lẽ làm nhiệm vụ. Tự nhiên không thể, nhiệm vụ của trấn này level thấp nhất là 30 mới có thể nhận, anh mới 17 không thể. Hơn nữa, cấp bậc của anh cũng không thích hợp luyện cấp chỗ này. Như vậy, chỉ còn khả năng anh là người chơi sinh hoạt, muốn đi hái vật liệu. Dưới đất, trong huyệt động có một ít thực vật sinh trưởng. Nhiều nhất là khoáng… vì vậy…”
Nói đến đây cô không nói nữa, thừa hiểu anh đoán tiếp được rồi.
Diệp Từ phân tích khiến Nhất Thụ Hoa Khai gật đầu liên tục, không ngờ cô ấy còn trẻ như vậy mà năng lực phân tích lại khá đến thế.
Hang động dưới đất có một cửa vào ở Hắc Ám Sâm Lâm, ở đây có một số ít sinh vật theo hệ hắc ám. Đẳng cấp từ bốn mươi đến sáu mươi. Nơi này thay đổi nhanh, hơn nữa nảy sinh quái cũng nhanh. Nếu như không có tế tự, ít người ở trong này luyện cấp. Sâu hơn chút nữa, dựa vào trang bị và level hiện tại không có người chơi nào lựa chọn đi cả.
Tiến vào hang động, Diệp Từ thấy ít nhất là mười tiểu đội đang luyện cấp. Thậm chí điểm đào khoáng cũng có người bảo vệ, vậy chỉ còn cách tiếp tục đi vào. Nhất Thụ Hoa Khai đi sau cô, cũng nhanh chóng đi về nơi sâu hơn.
Càng lúc càng thâm nhập hang động, người chơi gặp càng ít. Trong vòng bán kính hai trăm dặm không thấy ai cả.
Diệp Từ gọi Lão Tứ ra, ném cho nó mấy miếng thịt rồi cho nó xoát quái. Đối phó với sáu mươi cấp, không phải tinh anh quái thì Lão Tứ thừa sức đối phó. Vì vậy Diệp Từ không cần lo đến sống chết của nó, quay đầu nhìn Nhất Thụ Hoa Khai.
“Bình thường có cố định điểm đào khoáng không?”
Nhất Thụ Hoa Khai lắc đầu liên tục.
“Tôi bình thường không đi sâu vào nơi này như vậy, nên đây là lần đầu đến”
Diệp Từ nhướng mày, có chút kinh ngạc.
“Vậy anh chi 100 kim thật là uổng, nếu anh bỏ tiền, người ta phải dẫn anh đi từ đầu đến đuôi một lần chứ, không thì lỗ nặng rồi”
Lời của cô khiến Nhất Thụ Hoa Khai xém hộc máu. Tuy rằng anh không biết Diệp Từ lợi hại bao nhiêu, nhưng tất cả đều xác nhận cô là Đông Đại Lục Solo Vương. Vì vậy chắc kĩ thuật rất tốt. Người như vậy sao hiểu nỗi khổ tâm của người bình thường chứ. Nhất Thụ Hoa Khai thở dài.
“Một trăm kim chỉ là vào bên trong thôi, nếu muốn đi hết huyệt động này. Mấy chục người tổ đội cũng không đi nổi”
Diệp Từ gãi đầu, có chút lúng túng. Lần đầu tiên cô đến trấn Bleyer thì level cũng gần 80 rồi, đương nhiên là solo. Bây giờ dù chỉ mới 60, nhưng cô mang theo Lão Tứ. Kĩ thuật bản thân lại tốt, tất nhiên không hiểu được cảm giác của những người level không cao như Nhất Thụ Hoa Khai rồi.