Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 34: Tìm Ra Lời Giải

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Vào mê cung, đặc biệt là một mê cung chưa từng đi bao giờ, quả nhiên cách càng đơn giản thì càng hữu dụng.

Giống như hiện tại, một nhóm mười người chậm rãi đi rới. Trên đường có quái nhỏ đều được bọn họ xử lí không mấy khó khăn. Không cản trở lắm quá trình đi đến. Họ cứ men theo thành tường, kiên trì như vậy một lúc thì đã thấy hiệu quả.

Đi qua một ngã rẽ, Tế Ti phát hiện ra một lỗ hổng rất khó chú ý. Lỗ hổng này nằm ở trong góc, rất nhỏ, chỉ có thể vừa một người đi qua. Không chỉ như vậy, vách nứt này cũng ở vị trí rất khó tìm thấy, hầu như không có ánh sáng của đuốc nào chạm tới được. Trong mê cung vốn dĩ rất tối rồi, vậy mà chỗ hổng bên kia còn không có bất cứ ánh lửa nào, nó cứ ở góc chết thế thì ai mà tìm ra cho được. Nếu như không phải đoàn người men theo tường mà lần mò, có lẽ không có cách nào tìm được chỗ này đâu.

"AAAA... lối ra ở đây" Mục Sư kinh ngạc hết sức.

"Tôi đi tới đi lui nhiều lần như vậy đều không phát hiện, chỗ này thật khó tìm"

Mấy người khác trong đội cũng đồng ý với Mục Sư, chỉ có Diệp Từ đứng sau cùng đội ngũ chỉ cười không nói.

Thật ra, thiết kế thế này với những phó bản dạng mê cung ở hậu kì chỉ là chuyện nhỏ thôi. Mê cung phó bản vốn dĩ để kích thích suy luận của người chơi. Trên hết, nó yêu cầu sự quan sát và nhạy cảm với trò chơi là điều tiên quyết để tìm được lời giải. Chỉ mới đơn giản như vậy, không thành vấn đề gì lớn. Nếu có những điều trên, mới dễ dàng phá hạ được phó bản dạng này.

Mấy người đứng quây quanh lỗ hổng thảo luận một chút rồi mới quay đầu hỏi Diệp Từ.

"Công Tử, chúng ta cứ vậy mà vào sao?"

"Tôi và đạo tặc vào trước đi. Tôi sợ phía trước có cơ quan, mọi người nhất là pháp hệ máu mỏng da giòn cẩn thận chút"

Diệp Từ nhìn vách nứt một chút rồi tự nhiên đề xuất như vậy.

Đạo tặc tồn tại trong đội là để tăng cường tỉ lệ sống sót cho đội ngũ. Vì lẽ đó, trong lúc khai hoang phó bản đều là đạo tặc dò đường. Đạo tặc có cảm giác rất cao, là nghề cảm giác cao nhất trong Vận Mệnh, vì vậy dễ dàng tìm thấy cơ quan hơn chức nghiệp khác. Thế nhưng dù có Đạo Tặc trong đội đi nữa, Diệp Từ vẫn quyết định để mình và Đạo Tặc cùng dò đường, không phải là cô không tin vào kĩ thuật của Đạo Tặc, chỉ là thân là đội trưởng, tự cô thấy phải có trách nhiệm đi tiên phong để dễ dàng ứng biến mọi tình huống có thể xảy ra mà thôi.

Hai chức nghiệp cảm giác cao dò đường quả nhiên là rất nhanh chóng. Tuy trong vách nứt rất tối, nhưng không tạo thành nguy hiểm gì với toàn đội. Diệp Từ dùng cảm giác của mình chỉ huy toàn bộ đi theo mình, không chút sai sót nào.

Vừa bắt đầu thì tám người đằng sau không quen loại không thấy gì, chỉ dựa vào cảm giác mà đi thế này. Thế nhưng thính giác của họ trong bóng tối phát huy tốt hơn, dần dần quen thuộc với địa hình bên trong. Sau khi quen rồi, họ có thể thấy mờ mờ, đi lại cũng dễ dàng hơn. Mà ở phía trước, Đạo Tặc ung dung tìm kiếm cơ quan, dọc đường đi tới chỉ có sáu cơ quan. Trong đó có một vài cơ quan tự nổ, một cơ quan dạng như hố lớn. Còn có gai nhọn lởm chởm trên đất. Nhờ có Tế Ti và Mục Sư nên đội đi lại cũng không gặp nguy hiểm gì mấy.

Không lâu sau đó, đã đi đến cuối đường. Thế nhưng, cuối đường này giống như đã đi vào ngõ cụt. Nơi này phía trước chỉ có một bức tường, một lỗ hổng còn không có.

Một đội mười người tàn ra lục lọi đủ kiểu, cũng không phát hiện được bất kì điểm khả nghi nào. Diệp Từ cũng đến trước mặt tường, đưa tay vuốt ve tìm tòi mặt đá. Trên lớp thô ráp kia dường như có gì đó không giống, cô với vào túi lấy ra một que đuốc nhỏ, đốt lên rồi giơ khỏi đỉnh đầu, cũng là để thấy rõ toàn bộ bức tường kia. Chỉ thấy trên tường có một đồ án rất kì lạ, nhưng ngoài ra cũng chẳng còn manh mối gì khác.

"Đây là cái gì?"

MT nhìn vết tích trên tường, quay trái rồi quay phải, nhưng vẫn không hiểu được đó là gì. Diệp Từ cũng nhìn chăm chú bức tường, chỉ thấy ở góc phải có một chỗ trơn nhẵn, thì mỉm cười.

"Đây là một liểu đồ" (**một bức tranh cắt thành nhiều mảnh, di chuyển đúng sẽ tạo thành tranh hoàn chỉnh)

"Liểu đồ?"

Mấy người dĩ nhiên không nghĩ đến đáp án này.

"Đứng xa một chút có thể nhìn ra"

Diệp Từ nói xong liền chỉ huy MT di chuyển một mảnh trên đá, quả nhiên có thể di chuyển được. Nếu đã biết là vật gì, tìm được lời giải cũng không khó khăn. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại... huống hồ tiểu đội này còn những mười người. Bức tranh có khó thế nào, chẳng mấy chốc đã hoàn thành.

Sau khi hoàn thành mảnh cuối cùng, trong nháy mắt, mọi người phát hiện dưới chân mình có động đất. Địa chấn dữ dội khiến người ta sợ hãi, thế nhưng hệ thống lại không báo nguy hiểm, nên Diệp Từ không di chuyển đi đâu cả. Cứ đứng đó lẳng lặng đợi dư chấn qua đi. Những người khác thấy Diệp Từ di chuyển, nên không hoang mang nữa, cứ thế đứng đợi dư chấn qua đi.

Chấn động ngày càng mãnh liệt, Diệp Từ nhìn quanh một chút. Chỉ thấy bức họa trên tường không giống như suy luận mà nứt vỡ ra, cũng không như cô nghĩ sẽ tách đôi hay di chuyển. Mà là bên phải bức tường, một chỗ dần dần mở ra. Điều này có hơi đi ngược lại với tư duy bình thường một chút. Thế nhưng, nếu đã có cửa ra, Diệp Từ cũng không đứng ngốc ở nơi này làm gì nữa.

Cô hướng về phía bên phải bức tường đi đến, mặt đất thì ngày càng rung động dữ dội. Diệp Từ chợt nảy ra một ý nghĩ, chỉ sợ nơi này chỉ có đi không có về. Suy nghĩ này thật đáng sợ, nhưng nó khiến cô lo lắng không thôi. Cô quay sang nói với đội ngũ,

"Tất cả mọi người theo sát tôi về phía chỗ hổng bên phải vách tường"

Mọi người lục tục làm theo lời Diệp Từ, ngay khi đám người vừa đi qua hết được cửa thì hệ thống bắt đầu thông báo:

"Bạn không rõ là động vào cơ quan nào rồi, toàn bộ tầng hầm bỗng chốc rung lên kịch liệt. Bạn nhìn thấy trên đầu rơi xuống rất nhiều đất đá, bỗng nhiên có ý nghĩ trong đầu, nơi này không phải muốn sụp chứ?"

Tự thuật kèm nhắc nhở xong, hệ thống tiếp tục ôn hòa lạnh lẽo vang vọng.

"Địa đạo chấn động mạnh, sắp sụp đổ, sáu mươi giây đếm ngược bắt đầu"

Dứt lời, liền bắt đầu điếm ngược @@

Diệp Từ vừa nghe xong, liền thúc giục.

"Chạy nhanh lên"

Dứt lời bắt đầu nhảy qua lối đi phía trước, đồng đội nghĩ cũng không nghĩ liền nhảy theo cô vào lối đi. Đoàn người không ngừng chạy bán sống bán chết.

"Pháp hệ chú ý uống thuốc, không được để bị chôn sống"

Bọn họ nhảy vào trong lối đi cũng là lúc đếm ngược, mà nơi họ đứng một phút trước đá rơi càng lúc càng nhiều. Đá lớn đá nhỏ càng lúc càng trút xuống như thác đổ, giống như bước chân của họ, không ngừng tiến lên. Diệp Từ quay lại nhìn một chút, chạy sau cùng quả nhiên là Pháp Sư và Mục Sư, hai chức nghiệp tốc độ chậm nhất trong đội. Nhưng cũng là hai chức nghiệp quan trọng nhất của đội, vì lẽ đó cô có chạy thì chạy, vẫn không ngừng nhắc nhở họ uống thuốc gia tốc.

Có thể vào được đoàn hai của Thiên Thiên Hướng Thượng tuyệt đối không phải là người ngu ngốc. Tuy rằng không phải người chơi đỉnh cấp, nhưng ý thức thì tốt hơn người chơi bình thường nhiều lắm. Lúc Diệp Từ nhắc nhở uống thuốc, họ cũng đã vươn tay vào túi lấy ra thuốc gia tốc, sau khi Diệp Từ nhắc lập tức uống sạch sẽ. Cứ thế không kiêng dè từng lọ từng lọ uống hết, sau đó liều mạng mà chạy đến.

Lối đi này khá hẹp, lại dài, phía trước đen như mực không biết mình sẽ tới đâu. Cũng may trên đường không có bất cứ cơ quan nào, một đám người chỉ cần để ý trước mặt có chướng ngại không là ổn. Đá ở phía sau càng lúc càng rơi nhiều, tốc độ lún sụp càng lúc càng nhanh. Không chỉ là Pháp hệ uống thuốc, ngay cả Chiến Sĩ cũng bắt đầu uống thuốc rồi.

Chỉ có một phút thôi, ngắn ngủi lắm. Tất cả mọi người lại thấy thời gian như dài đằng đẵng, Cảm thấy như có chạy nhanh đến đâu cũng không có cách nào thoát khỏi được đường hầm này. Lúc mọi người cảm thấy đã chạy được rất lâu rồi, thì Đạo Tặc hô lên.

"Tôi thấy ánh sáng rồi, sắp thoát được rồi, mọi người cố gắng lên"

Không nghi ngờ gì nữa, tin tức này giống như một viên thuốc trợ tim, đủ để tâm tình của mọi người rung động. Bước chân cũng nhanh hơn không ít, cắn chặt răng hít sâu không ngừng nỗ lực.

Chỉ trong giây lát đã nhìn thấy ánh sáng lòa cuối đường, tất cả mọi người đều nhảy vào trong thông đạo đó, vững vàng đứng ở trong một đại sảnh. Khi tất cả mọi người chạy tán loạn xong, phía sau nghe thấy rất nhiều tiếng nổ lớn. Quay đầu nhìn lại, bụi bay mù mịt, bọn họ lao ra khỏi thông đạo vừa kịp lúc. Lối đi lúc nảy giờ bị chặn kín, không còn nhìn thấy đường đi nữa.

Xem ra chỉ có thể tiến lên phía trước, phó bản mê cung chặn toàn bộ đường lui của mọi người. Chỉ còn một con đường duy nhất tiến lên, chính là con đường phía trước mặt thôi.

Mọi người nghỉ ngơi chốc lát mới hoàn hồn đánh giá đại sảnh này. Chính giữa sảnh lớn là một bàn cờ, bên trên có mấy quân cờ đang dang dở. Từ trên ván cờ có thể nhìn thấy, quân đen và trắng đều rải rác khắp bàn cờ, không nhìn ra bên nào lợi hơn.

Phòng này là một không gian không có lối đi, đường lui duy nhất đã bị phá hỏng. Vậy manh mối duy nhất, cũng là cách tìm ra đường đi cũng chỉ có bàn cờ trước mặt này thôi. Diệp Từ đưa tay muốn chạm vào quân cờ đen, di chuyển không được nửa phần. Hệ thống nhắc nhở bên tai "quân cờ của bạn là quân trắng"

Xem ra, muốn rời khỏi nơi này chỉ có thể hạ xong bàn cờ này thôi. Người chơi là quân trắng, thì dĩ nhiên quân đen là hệ thống. Trên giả thuyết mà nói, đánh cờ cũng không khó mấy, nhưng Diệp Từ không biết chơi cờ vua. Thật ra không chỉ có cờ vua, các loại cờ cô đều chơi không giỏi mấy. Hết cách rồi, nhân vô thập toàn mà. Dù Diệp Từ chơi Vận Mệnh có tốt mấy thì cũng có sở trường sở đoản của riêng mình. Cô nhìn quân cờ trước mặt, gãi gãi đầu rồi nhìn đội ngũ phía sau.

"Mọi người có ai chơi được cờ vua không?"

Thật ra Diệp Từ đã dự trù tình huống xấu nhất rồi, nếu thật không có ai biết chơi thì cứ đi lung tung vài nước. Thua hệ thống xong sẽ có thêm vài cái trừng phạt là qua được rồi. Diệp Từ suy nghĩ như thế cũng vì hiểu quá rõ nhà phát hành trò chơi, tuy rất biến thái nhưng chưa bao giờ đặt một vấn đề mà game thủ không có cách nào vượt qua được. Cách nào đó, dù thế nào đi nữa vẫn để người chơi qua thôi.

Giống như bàn cờ trước mặt này, bày ra thế cờ như vậy không chắc đội sẽ có người chơi tốt để qua được cái này đúng không? Dù sao đây cũng không phải cờ caro, không phải cứ biết luật là chơi được. Nó càng không phổ biến như cờ caro, cờ vua yêu cầu cao hơn nhiều. Vì vậy, nếu người chơi đánh không lại hệ thống thì cũng phải có cách thông quan, chứ không thì quá thiệt thòi rồi. Đây là kinh nghiệm lăn lộn trong trò chơi mười năm của Diệp Từ, tuyệt đối không sai được. Nên cô cũng chẳng lo lắng là mấy.

Nhưng cô không nghĩ đến, trong đội thật sự có người biết đánh cờ vua. Chính là Thuật Sĩ kia, anh thu hồi pháp trượng trong tay rồi bước đến.

"Để tôi thử"

Vậy là đến bàn cờ, quan sát ván cờ một chút rồi thở dài.

"Ván cờ này hơi khó, tôi không chắc đánh thắng được đâu. Mà quân của bên mình là trắng, trong ván này xoay chuyển thế cờ hơi khó khăn"

Mọi người không muốn anh có bóng ma tâm lí nên đều an ủi bảo rằng không sao đâu, đánh hết sức thôi là được. Thuật Sĩ hít sâu mấy lần, sau đó bắt đầu chơi cờ.

Sau khi bắt đầu đánh cờ, Diệp Từ và đội viên mới biết ván cờ này dựng lên có công dụng gì. Hệ thống mặc định cho quân trắng mười nước tốt nhất, áng chừng là trong mười bước thì phải đánh thắng được quân đen. Nếu trong hai mươi bước, cờ đen đi nhầm một nước nào đó, thì trong đại sảnh sẽ xuất hiện một quái vật tinh anh, lực công kích và phòng ngự đều thuộc hạng cường hãn. Người chơi trong vòng hai phút phải giết được nó, nếu không nó sẽ hồi đầy máu lại.

Đây vẫn chưa là gì, biến thái hơn chính là mỗi một bước hệ thống chỉ cho thời gian suy nghĩ dài nhất là hai phút. Nếu hai phút mà chưa đi, hệ thống xem như là người chơi đi nhầm nước cờ này, vẫn cứ thả quái tinh anh ra như thường. Về phần người chơi nếu đi đúng nước, hệ thống sẽ xuất hiện một quả banh vải nhiều mày, cho mọi người một cái buff cao cấp. Đồng thời, sở hữu buff kéo dài hai giờ, buff sau không giống buff trước, còn có thể chồng tầng.

Lúc Thuật Sĩ đánh cờ, tất cả mọi người đều nghĩ đến một việc. Buff tăng sát thương, phòng ngự các kiểu thế này chắc chắn khi đánh nhau sẽ rất hữu hiệu, mà quái vật tinh anh và người chơi thực lực lại tương đương nhau, nghĩa là càng về sau, đi càng nhầm nhiều thì quái vật càng cường. Điều này Thuật Sĩ dĩ nhiên nhìn thấy, áp lực cũng lớn hơn rất nhiều. Đi một bước, trái phải đều phải suy nghĩ rất nhiều. Nhất định phải nghĩ ra một nước cờ tốt nhất cho mọi người mới được.

Cứ như vậy, trong lúc Thuật Sĩ tập trung cao độ đánh cờ, những người khác thì đánh quái... rốt cuộc cũng hạ xong ván cờ này. So với mặc định của hệ thống tốt hơn ba bước, như thế nghĩa là bọn Diệp Từ được mười bảy cái buff thêm. Giết ba quái vật tinh anh... tuy rằng thành tích này không hoàn hảo, nhưng trong phạm vi lúc này đã tốt rồi. Diệp Từ thì khỏi phải nói, cô hết sức hài lòng về kết quả này.

Ngay khi Thuật Sĩ hạ xong bước cuối cùng, còn chưa lao ra ăn mừng với đồng bọn thì đã thấy bức tường hạ dần xuống. Một cổng lớn tối đen không nhìn thấy gì phía trước hiện ra trước mặt mọi người...