Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 44: Liên quan gì đến tôi

Edit: Nhung Trầm

Nguồn: banlong.us

Diệp Từ quay lại liền thấy Vọng Giang Nam đứng ngay sau lưng mình, ánh mắt đầy quái dị, không hiểu nổi hỏi anh. “Sao anh lại xuất hiện ở nơi này? Lẽ nào tôi chọc ghẹo gì đến anh sao?”

“À, cô nghĩ vậy cũng được.” Vọng Giang Nam nhún nhún vai, lập lờ cho ý kiến, sau đó ngồi xổm xuống, sờ sờ vảy ở trên lưng Lão Lục. Nhung điều kì quái là, Lão Lục tựa hồ lại không có chút phản ứng nào, giống như hoàn toàn không hề nhận thấy sự tồn tại của Vọng Giang Nam, tiếp tục phi hành đến nơi Diệp Từ muốn tới. Phản ứng như vậy không khỏi khiến cho Diệp Từ cảm thấy kì quái, có điều, Vọng Giang Nam dường như nhận thấy được ánh mắt quái dị của Diệp Từ, liển ngẩng đầu nhìn Diệp Từ cười cười. “Tôi là tài khoản đặc thù, chỉ có mình cô có thể thấy được, ngay cả sủng vật củng không cảm nhận được.”

Diệp Từ nhướng nhướng lông mày, khóe miệng giật giật, sau đó quay đầu đi, tiếp tục quan sát phía trước, thỉnh thoảng lại điều chỉnh tốc độ phi hành của Lão Lục, tránh để nó đi sai đường.

“Nói đi, có chuyện gì mà anh phải lên game?”

“Cô đoán đi.” Vọng Giang Nam ngồi xổm trên lưng Lão Lục, nhìn bóng lưng Diệp Từ, khóe miệng cong cong.

Diệp Từ cũng không cần suy nghĩ nhiều, cười lạnh một tiếng. “Trăm phần trăm là người của Thịnh Thế trách cứ sủng vật quá mức nghịch thiên, không nên tồn tại, là BUG của game phải không?”

“Ai da, không hổ là đại thần Công Tử U, chuyên như vậy mà cô cũng đoán được!”

Câu nói của Vọng Giang Nam dường như vô cùng hưng phấn, thế nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh, lãnh đạm dường như đây là chuyện không liên quan đến mình.

Vọng Giang Nam phản ứng như thế khiến Diệp Từ có ít nhiều kì quái, cô nghiêng người liếc nhìn Vọng Giang Nam, muốn xem có thể nhìn ra gì từ nét mặt của anh không, thế nhưng, thật kì quái. Khuôn mặt của anh hoàn toàn bình tĩnh, đến một tâm tình cũng không thể nhìn ra được. Diệp Từ suy nghĩ một chút, để Lão Lục tự động phi hành, mặc dù sẽ chậm hơn nhiều so với thao tác thủ công. Thế nhưng hiện tại bầu trời trong Vận Mệnh vẫn vô cùng an toàn, chí ít bởi vì chỉ có mình nó là thú phi hành, nên sẽ không sợ bị người khác tập kích. Để nó tự động phi hành cũng không có vấn đề gì.

Sau khi thiết lập xong, Diệp Từ quay lại. Đối mặt với Vọng Giang Nam, chân chính nhìn khuôn mặt hoàn toàn khác biệt với những NPC khác nói. “Thế nào, anh tới đây có phải là để tiêu diệt BUG phải không? Thuận tiện đá tôi một cước từ trên trời rơi xuống?” Diệp Từ nói, nữa đùa nữa thật, quay đầu nhìn xuống dưới. “Thật là không khéo, chúng ta vừa đi qua địa phận của Quán Quân Thành, nếu như bây giờ té xuống, tôi cũng không vào ngục giam đâu, dù sao nơi này vẫn là dã ngoại.”

“Tôi đâu có rảnh rỗi mà làm chuyện nhàm chán như vậy.” Vọng Giang Nam bĩu môi, anh vốn biết tập đoàn Thiên Địa làm việc không chân chính, hơn nữa sủng vật của Diệp Từ là do trứng của anh cho mà ấp thành, nếu như quả thật là xem xét xử lý BUG, như vậy chính mình chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy. Trọng yếu nhất là, đối với bản thân Vọng Giang Nam, anh thật sự không mong muốn làm bất cứ chuyện gì cho Thịnh Thế, cho dù chuyện này không thuộc về phạm vi chức trách của anh.

Diệp Từ nheo mắt nhìn Vọng Giang Nam, ngoài cười nhưng trong không cười nói. “Tôi xem ra không phải là anh rảnh rỗi không muốn làm. Mà là chuyện này tựa hồ cũng có chút ít quan hệ đối với anh, coi như là vận may của tôi không tệ, ấp ra được một con Thánh Long, thế nhưng dù sao cũng là trứng của anh cho. Nếu như muốn truy cứu, hình như anh cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi can hệ phải không?”

Vọng Giang Nam giật giật khóe miệng, đầu đầy hắc tuyến. “ Tôi nói này, cô có thế không thông minh như vậy được không, chuyện như vậy trời biết đất biết tôi biết cô biết là được rồi, cô có cần phải nói rõ ràng như vậy không? Giả bộ ngốc một chút thì cô sẽ chết à?”

Diệp Từ hừ hừ nói. “Đó không phải là phong cách của tôi.” Nói xong, cô dừng lại một chút, nghiêng đầu nói. “Cho dù anh không muốn quản, hoặc có ý định đè ép xuống, Thịnh Thế cũng nhất định không từ bỏ ý đồ đâu, anh cuối cùng dự định làm gì?”

“Cô cảm thấy công ty sẽ vì chuyện này mà trách tôi sao?” Vọng Giang Nam nghe được ý tứ bên trong của Diệp Từ.

Diệp Từ gật gù, mặc dù cô vốn là người bạc bẽo, thế nhưng nhìn Vọng Giang Nam đang đối diện với chính mình, là Thần trong tương lai của game này, đang cùng mình tán dóc, cô không thể máu lạnh như vậy, coi như là ngoài mặt an ủi một chút cũng có sao đâu?

“Không đâu, công ty hiện tại lo thân mình còn không xong, chỉ cần không phải là BUG thực sự thì họ sẽ không quản, hơn nữa con rồng này đã được đem đi tuyên truyền chính thức, bây giờ lại nói là BUG? Cô cho rằng công ty game đều là kẻ ngu sao? Thích tự đánh vào mặt chính mình?” Khi Vọng Giang Nam nói những câu này, tâm tình dường như không hề cao hứng, giống như đang mất tập trung.

Còn Diệp Từ cũng đã nắm bắt được một số chuyện tình bí ẩn từ trong lời nói nhạy cảm của Vọng Giang Nam. Có điều cô không hỏi lại, mà lẳng lặng nhớ lại chuyện đời trước. Đời trước ngoại trừ việc Thịnh Thế tạo ra một đòn sát thủ trong game, thì hình như tập đoàn Vinh Quang cũng phải hứng chịu một đòn tương tự, nhưng đó không phải là vấn đề mà game thủ như cô quan tâm. Bây giờ nghĩ lại Thịnh Thế làm sao có thể làm sụp đổ Vận Mệnh, coi như bọn họ là một đàn châu chấu phá hoại, thì nếu như không có người chống lưng thì làm sao có thể tập trung tất cả tài lực để khiến game chao đảo. Như vậy tổng kết lại, người khiến tập đoàn Vinh Quang lâm vào khốn cảnh và ông chủ đứng sau lưng Thịnh Thế là cùng một người.

Nghĩ như vậy, dường như mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Cô hơi dừng lại một chút, nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Vọng Giang Nam, giật giật khóe miệng. “Nói đi, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Vọng Giang Nam bỗng dưng có chút mờ mịt, anh vào game tìm Công Tử U làm gì? Nghe ý kiến của cô sao? Thật sao? Đúng không…. Anh luôn cảm thấy Công Tử U là một cô gái trẻ tuổi quá mức tài ba, nhưng kỳ thực lại có một linh hồn vô cùng đau buồn, khi ở cùng với cô, anh không cảm thấy một chút nóng nảy nào, dường như chỉ cần cô mở miệng, thì vấn đề của anh sẽ có đáp án. Cảm giác này đã bắt đầu từ khi nào? Chỉ có điều anh biết, trực giác của anh dường như còn mạnh mẽ hơn cả lý trí, có thể phán đoán được mấu chốt vấn đề. Có phải vì vậy mà anh tìm Công Tử U không?

Diệp Từ thấy khuôn mặt Vọng Giang Nam mờ mịt không nói lời nào, không nhịn được nhướng lông mày. “Này này, đừng có mà làm lỡ thời gian của tôi, thời gian của tôi rất quý báu.”

Vọng Giang Nam nắm tóc, bỗng dưng cảm thấy có chút ngại ngùng, lại có chút rối rắm. Rốt cuộc là mình muốn nói hay là không nói chuyện của mình với Diệp Từ đây? Dường như bọn họ chưa thân mật đến mức có thể thổ lộ tâm tình. Do dự một hồi, Vọng Giang Nam ngẩng mặt lên, cợt nhả nói. “Cô làm sao biết được tôi đến tìm cô là có chuyện muốn nói? Lẽ nào tôi không thể tới xem một người lạ mang hồng danh sao?”

Lông mày Diệp Từ bỗng dưng dựng ngược lên. Cô giật giật khóe miệng, hừ hừ mũi, chậm rãi đứng lên. “Thật sao?”

Vọng Giang Nam nhìn Diệp Từ nheo nheo mắt lại. Đột nhiên cảm thấy sự tình không tốt lắm, liền vội vàng nói. “Này này này, cô đang tính làm gì vậy hả? Tôi nói cho cô biết, tôi là GM đó nha, chỉ cần tùy tiện nhập vào dữ liệu là có thể khiến cô ngỏm củ tỏi……A!”

Lời của anh còn chưa dứt, đã thấy Diệp Từ giơ một chân lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà đá vào mông anh. Ngay lập tức, Vọng Giang Nam còn chưa kịp nói xong, đã bị gió cuốn hết mọi lời nói, anh nhìn đầu mình đang hướng xuống đất, kêu thảm một tiếng!

Diệp Từ vỗ tay, vô cùng đắc ý nhìn hướng Vọng Giang Nam bị quăng xuống. “GM thì thế nào? Nếu như GM quá coi thường người khác, cũng sẽ bị diệt giống vậy đó.”

Ngay khi anh đang vèo vèo rơi xuống đất, Vọng Giang Nam vội vã nhập ngay mấy dữ liệu, nháy mắt sau đó, anh đã lại xuất hiện ngay trên lưng Lão Lục. Có điều Diệp Từ mắt đầy sát khí, đang giơ chân lên tiếp tục đá. Anh vội nằm nhoài trên lưng Lão Lục, nắm chặt lấy vảy Lão Lục không buông, kêu to. “Được rồi, được rồi, tôi không khua môi múa mép nữa. Tôi có việc mới tìm đến cô, tuyệt đối không liên quan gì đến chuyện cô mang hồng danh trên người, tôi trăm phần trăm không muốn bị đá xuống nữa, đầu chúc xuống đất cảm giác rất tồi tệ.”

Diệp Từ thấy Vọng Giang Nam chịu nói thật cũng không tiếp tục dằn vặt vị Thần trong tương lai này nữa, dù sao sau này mình cũng muốn kiếm sống dưới tay anh, phá hỏng đường lui của chính mình không phải là một chuyện sáng suốt. Cô liền ngồi xuống, nhìn Vọng Giang Nam nói. “Được rồi, nói nhanh một chút, tôi không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với anh.

Vọng Giang Nam bò lên, ngồi xếp bằng đối diện Diệp Từ, suy nghĩ một hồi, nói với Diệp Từ một loạt chuyện về nội bộ tập đoàn Vinh Quang cùng cảm giác mịt mờ của chính mình, dĩ nhiên trong quá trình nói chuyện, anh không đề cập bất cứ điều gì về tập đoàn Vinh Quang, chỉ nói đây là vấn đề mà bạn bè anh gặp phải, anh không quyết định chắc chắn được, lại không kiếm được người nào để hỏi, nên không thể làm gì khác hơn là kiếm Diệp Từ hỏi ý kiến.

Diệp Từ đương nhiên rõ ràng ý tứ của Vọng Giang Nam, cũng biết lý do của anh, càng rõ ràng hơn là tập đoàn Vinh Quang đang gặp vấn đề. Có điều, điều làm cô kì quái là đời trước Vọng Giang Nam cũng gặp phải chuyện này à? Chỉ là, bây giờ Vọng Giang Nam nghĩ đến việc hỏi ý kiến của mình, còn đời trước thì sao? Đời trước làm sao anh có thể quyết đoán được?

Diệp Từ suy nghĩ một hồi, sau đó mới nói. “Chuyện này liên quan gì đến tôi?”

“Đây là vì cô không liên quan đến chuyện tình bên trong, nên có thể dễ dàng phán đoán hơn.”

“Vậy chuyện này liên quan gì đến anh?” Diệp Từ trợn tròn mắt, nhân sinh là vậy, bị phí thời gian bởi những chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến mình. Nếu như người ta có thể mặc kệ “Liên quan gì đến tôi” và “Mắc mớ gì đến anh”, như vậy cuộc đời ít nhất có thể tiếp kiệm được tới 80% thời gian để làm chuyện của mình.

Vọng Giang Nam bị nhét vào một câu khiến nửa ngày cũng chưa kịp hoàn hồn lại.

Diệp Từ hừ hừ mũi, chỉ đứng lên, sau đó quay người đưa lưng lại cho Vọng Giang Nam, một hồi sau mới nói. “Bạn anh rất thiếu tiền sao?”

Vọng Giang Nam sững sờ, không hiểu ý tứ của những lời này, anh vừa định hỏi lại, bỗng dưng minh bạch lời Diệp Từ nói, trong lòng tựa như có một ánh sáng lóe lên, anh đứng lên, dùng hai tay chống trên đầu gối, cười nói. “Đúng vậy, chuyện đó ăn thua gì đến tôi.”

Dứt lời, anh đứng lên, nói với Diệp Từ. “Tôi nói này, hồng danh kia, có muốn tôi khai ân bất hợp pháp, cho cô thoát khỏi hồng danh này không?”

Diệp Từ nghiêng mắt liếc anh, đánh giá từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng xác định vị Thần tương lai này không để bụng chuyện mình nói năng lỗ mãng đắc tội hồi nãy, lại càng thêm kiêu ngạo nói. “Bà đây mang hồng anh mắc mớ gì đến anh!”

Vọng Giang Nam bắt đầu cười ha hả, vỗ vỗ vai Diệp Từ, hít một hơi thật sau, sau một hồi nói. “Tôi đi đây.”

“Không tiễn.” Diệp Từ cũng không quay đầu lại.

Vọng Giang Nam buông tay xuống, mở ra giao diện, gõ vào một chuỗi lệnh rời đi. Trước khi xác nhận, anh quay đầu nhìn bóng lưng Diệp Từ, khéo môi nở một nụ cười nhẹ, sau đó qua một lâu mới dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói. “Cảm tạ.” Dứt lời, không chờ Diệp Từ có bất kì phản ứng gì, nhấn nút xác nhận. Cả người lập tức biến thành một luồng sáng trắng biến mất, giống như trước kia anh bỗng dưng xuất hiện, thì lần cũng bỗng dưng biến mất.

Diệp Từ cũng không quay đầu lại, lẳng lặng nhìn phía trước, tiếp tục chỉ huy Lão Lục tiến về phía Anh Hùng Thành Trung Đại Lục bay tới. Sau một khoảng thời gian dài, cô cong cong khóe miệng, dùng âm thanh nho nhỏ thở dài. “Ngớ ngẩn. Vấn đề ngu ngốc như vậy cũng đến hỏi tôi, anh làm sao có thể thuyết phục người khác anh là thiên tài được chứ?”

Thở dài xong, cô mới ngẩng đầu nhìn trời xanh, mặt trời có chút chói mắt. Nguyên lai Thần cũng không phải tự dưng mà sinh ra, Thần vốn mạnh mẽ vang dội, hóa ra phía sau cũng có mặt yếu mềm, cũng có lung lay, có chần chừ muốn từ bỏ. Cũng vẫn còn tốt, ít nhất anh ta cũng không hề từ bỏ, nếu như không phải vậy….. Có lẽ sẽ không có Vận Mệnh ….

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người Diệp Từ, thật là thoải mái.

Một hồi sau, cô mở mắt, hướng Lão Lục bay lên cao hơn nữa. Còn trong lòng cô không nhịn được hò hét.

Cố lên Vọng Giang Nam! Vì giấc mộng của anh, vì Vận Mệnh của anh!

Vọng Giang Nam bước ra từ khoang trò chơi, ngồi lại chỗ làm việc, trong đầu đầy câu nói của Diệp Từ. “Bạn anh rất thiếu tiền sao?” “Liên quan gì đến anh!”

Rất lâu sau đó, anh cười không ra tiếng, may cho anh là văn phòng không phải làm bằng kiếng, nếu không nhân viên trực đã tưởng anh có vấn đề về thần kinh. Quả nhiên, người con gái đó nói sao không sai, chuyện của công ty là chuyện của công ty, người khác chuyển việc là chuyện của người khác, liên quan gì đến anh chứ. Anh tại sao phải vì những chuyện không phải của mình mà lo được lo mất? Tập đoàn Thiên Địa cho lương cao hơn thì như thế nào? Hiện tại lương của anh ở tập đoàn Vinh Quang đã đủ cao rồi, đủ cho anh chi trả cuộc sống của mình, anh thiếu tiền sao? Không, anh không hề thiếu tiền.

Đã như vậy, tại sao anh phải từ bỏ giấc mộng của chính mình? Mãi cho tới tận thời khắc này, anh mới tựa hồ nhớ lại ước nguyện ban đầu của mình, giấc mộng của chính mình, chính mình vì một cái góc nho nhỏ xuất hiện trên màn hình mà hưng phấn mơ mộng đến mấy ngày.

Giấc mộng của anh hoàn toàn không liên quan gì đến tiến bạc, nhưng giấc mộng của anh lại có quan hệ mất thiết đến cái game gọi là Vận Mệnh kia. Vậy thì, ngoài việc đó ra, những chuyện khác liên quan gì đến anh!