Liệp Giả Thiên Hạ

Quyển 4 - Chương 47: Giết đại gia

Edit: An Hạ

Nguồn: banlong.us

Diệp Từ rời khỏi Kim Lữ Quán, đứng trước cửa quán vươn vai cho đỡ mỏi. Sau đó, cô quay người nhìn lại cổng vào. Chỉ thấy Áp Sa Long và Thiển Xướng Đê Ngâm cũng đang đứng trước cổng nhíu mi nhìn cô. Tuy rằng trong lòng cô biết hai người chắc chắn đang mắng chửi mình trong lòng, nhưng cô cô vẫn giả vờ như cái gì cũng không biết. Còn nhìn lại hai người nở nụ cười thật tươi. Áp Sa Long thật sự là cười không nổi, đứng cạnh Thiển Xướng Đê Ngâm gượng cười… Khóe miệng anh cong lên, bộ dáng như đang vui vẻ lắm. Nhưng bị Thiển Xướng Đê Ngâm lập tức phản đối.

“Tôi nói này, cậu làm ơn đừng có trưng vẻ mặt như sắp chết đến nơi vậy được không? Cười một cái thì chết à?”

Áp Sa Long cố gắng cười tươi, đến mức lộ cả hàm răng đang nghiến răng nghiến lợi. Vì vậy liếc nhìn Thiển Xướng Đê Ngâm.

“Cười một cái không chết, nhưng tôi cứ cảm thấy cười với cô ấy, nhất định sẽ chết chắc”

“Vậy đợi lát nữa về rồi chết, chẳng lẽ muốn để cô ấy chém thêm vài phát nữa”

Áp Sa Long không muốn, nghĩ cũng không muốn, vì vậy anh liều mạng cười điên cuồng với Diệp Từ. Tuy rằng, nụ cười này nhìn kiểu nào cũng khó coi.

“Công Tử, như chúng ta đã bàn bạc. Lúc công hội tôi bắt đầu xây thành thì cô tới Tây Bộ Đại Lục. Công hội Sáng Thế Kỉ nhất định đảm bảo cô an toàn”

“Đương nhiên rồi, chỉ cần anh đưa ba ngàn người chơi thuộc đoàn tinh anh bên anh sang Đông Bộ Đại Lục, gia nhập Thiên Thiên Hướng Thượng. Tôi lập tức đến”

Trong lúc đang nói những lời này, Diệp Từ đang cầm trong tay một cuộn giấy da dê gì đó. Có thể là hợp đồng hệ thống thực thể hóa ra. Cũng là phần hợp đồng nảy giờ ba người bàn bạc và kí kết trong Lữ Kim Quán. Diệp Từ lúc này mới lộ ra nụ cười có phần kì lạ.

“Nhưng mà, hội trưởng Áp Sa Long này. Ba ngàn người này không nên nghe lời anh nhé. Ba ngàn người, cũng không phải một người như tôi… Nói một là một, hai là hai…”

“Tôi biết rồi, nếu ba ngàn người này trong lòng có bất kì tư tưởng không tốt nào. Cô lúc nào cũng có thể hủy hợp đồng”

Áp Sa Long trừng mắt nhìn da dê trong tay Diệp Từ. Có thể nghe được, trong giọng nói của anh có chút oán khí. Bản hợp đồng này, không cần đọc cũng đoán được bên trong không phải là hợp đồng công bằng gì. Ít nhất đối với Áp Sa Long mà nói, không hề. Diệp Từ cầm cuốn da dê trong tay, ném lên ném xuống trong tay mình. Da dê tung lên rồi rất xuống ngay lòng bàn tay cô, có thể thấy tâm trạng của cô đang rất vui vẻ. Diệp Từ dường như nhớ ra chuyện gì đó, quay lại:

“Đúng rồi, trong ba ngàn người. Nhất định phải có Thương Lang”

Áp Sa Long nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn cắn nát hàm răng ra, anh cảm thấy lòng anh đang nhỏ máu. Trong lòng ai oán nhìn phía sau Diệp Tử. Anh quay đầu đi, cố gắng để mình không xúc động mà xông lên đập cô gái không biết tốt xấu này. Tất nhiên, cũng là tránh cho chính mình không ức chế xông lên, cuối cùng không đánh được đối phương còn bị dập cho tơi tả.

“Tôi biết rồi”

“Vậy chúng ta sau này gặp lại”

Diệp Từ nói xong thì quay về phía hai người, đưa hai tay nắm thành quyền như trong phim võ thuật thời xưa. Bấy giờ mới gọi Lão Tứ ra, xoay người trèo lên. Rất nhanh đi xa dần. Đến khi Diệp Từ mất hút trong tầm mắt, Thiển Xướng Đê Ngâm mới đen mặt nhìn Áp Sa Long:

“Sao cậu không nói với tôi cô ấy ghê gớm như vậy?”

“Tôi làm sao biết được!”

Áp Sa Long bày ra gương mặt đau đớn.

“Tôi cũng mới gặp cô ấy một lần”

“Gặp cô ấy một lần đã bị cô ấy gài Lưu Niên bảo vệ cô ấy một tuần, chẳng lẽ như vậy chưa đủ lợi hại hả?”

Thiển Xướng Đê Ngâm thở dài một hơi, hôm nay là anh khinh thường đối phương. Đánh chết anh cũng không nghĩ rằng, Công Tử U không chỉ có thao tác lợi hại, trình độ gian trá cũng lợi hại không kém.

“Nói cho đàng hoàng nha, chuyện kia là Lưu Niên tự động muốn đi theo bảo vệ cô ấy có được không? Với cả đổi lại là cậu, có người đem nguyên mạch khoáng đến đổi, cậu còn không động tâm à?”

Áp Sa Long bị Thiển Xướng Đê Ngâm chỉ trích cũng không chịu thua. Anh hừ mũi, nói chuyện như thể đúng tình hợp lí lắm.

Thiển Xướng Đê Ngâm liếc mắt nhìn Áp Sa Long. Lại thở dài một hơi, Áp Sa Long nói vậy cũng không sai. Người nào biết chuyện về Bí Ngân, đều không thể chống lại được dụ hoặc này. Làm sao đảm bảo đầu óc bình tĩnh được. Huống hồ lúc ấy, Áp Sa Long vẫn còn giữ được bình tĩnh. Chuyện đến nước này anh cũng không còn gì để nói nữa, chỉ có thở dài ngao ngán mà thôi. Anh mở hợp đồng vừa kí kết ra, càng nhìn càng có cảm giác mụ mị làm sao.

“Chỉ hi vọng Thịnh Thế chịu ra sức một chút, đừng mặc kệ cho chúng ta khai thác mạch khoáng trong hòa bình. Nếu không, ba ngàn tinh anh này thật sự muốn hộc máu”

Thiên Xướng Đê Ngâm cúi đầu, thì thầm vài câu rồi mới hướng về Áp Sa Long tiếp tục:

“Nhưng mà cũng không ngờ, trong điều kiện của Công Tử U vậy mà không có yêu cầu Lưu Niên”

Áp Sa Long chậc chậc hừ mũi.

“Cái này còn phải nói à? Đây là giấu đầu hở đuôi!”

Diệp Từ vứt hợp đồng kí với Sáng Thế Kỉ vào túi, trong lòng rất vui vẻ. Lần này kí kết mới gọi là lời to này. Cô không nghĩ Thịnh Thế sẽ ngốc đến mức dùng người chơi công thành nữa. Như vậy, ba ngàn tinh anh này cô nắm chắc rồi. Nhưng mà cô cũng không phải là Thịnh Thế, cuối cùng thì cô vẫn không biết được rốt cuộc thì có công thành hay không. Lần đầu tư này có thể nói là hơi mạo hiểm.

Mua đồ tiếp tế trong thành xong, Diệp Từ liền ra khỏi thành. Với tình huống của cô hiện tại, tốt nhất không nên đến nơi có nhiều người thì hơn. Dù sao nếu biết người ta quần công, người chịu thiệt thòi nhất định là cô mà thôi. Cô vẫn chưa quên, đời trước dù có là pháp sư đệ nhất, vẫn bị người ta truy đuổi trốn chạy chật vật. Khi đó, cô còn không phải tên đỏ nữa cơ. Hiện tại, tên của cô hoàn toàn đỏ thẫm luôn rồi, đối địch dĩ nhiên sẽ giết không tha. Đại lục liên minh giết cô thì danh vọng ở đại lục sẽ lên cao, đây mới gọi là tội ác tày trời này. Nếu như gặp tình huống như cô, cách tốt nhất là tìm một bản đồ không có người rồi ở luôn đó. Đợi đến khi phong ba bão táp qua rồi mới ló mặt ra mới tốt. Nếu không, cô giống như là một máy hút cừu hận vậy. Đi đâu, làm gì cũng hấp dẫn người tới truy sát, thật sự không cần đâu!

Diệp Từ kéo áo choàng ẩn danh che phủ bản thân, khiến cho gương mặt của bản thân che giấu sau áo choàng không còn chỗ hở. Tuy rằng, áo choàng này thật sự có thể che dấu mình đang là tên đỏ, nhưng chỉ cần cô gọi Lão Lục ra, thì thân phận sẽ bạo lộ ngay. Người chơi cũng đâu có ngu, sau khi biết được Lão Lục là sủng vật của người chơi xong, có thể đoán được chủ nhân của Lão Lục nhất định tên đã đỏ thẫm rồi. Ai thấy đều phải xông lên giết chết mới đúng.

Cho nên, Diệp Từ không dám cả cưỡi Lão Tứ. Cô lôi ra một con Tiểu Mã bình thường, chạy nhanh rời khỏi anh hùng thành. Tuy rằng, không biết được là có ai biết được thân phận mình hay không. Giống như Thương Lang, cho dù cô dùng áo choàng vẫn có thể nhận ra để đi theo cô. Nhưng hiện tại, cô chạy một đoạn rồi mà mọi sự vẫn còn rất bình thường.

Nhưng mà cô hơi lạc quan rồi thì phải.

Lúc Diệp Từ cưỡi Tiểu Mã chạy đến cổng anh hùng thành. Cô nhìn thấy bên cạnh cổng thành có rất nhiều người chơi, họ chia thành hai bên, nhìn đối phương như hổ rình mồi. Điều này cũng không khác lắm lúc cô mới vào thành, nhưng chẳng hiểu sao lúc này, Diệp Từ lại cảm thấy có gì đó sai sai.

Cho nên, lúc Tiểu Mã đang chuẩn bị phi ra khỏi anh hùng thành, cô giật mạnh dây cương. Đứng ở bên trong thành không ra.

Anh hùng thành tuy rằng thiết lập là thành thị trung lập, nhưng vệ binh cũng không phải trang trí cho có. Tuy rằng họ với những người ngoài thành đều tỏ vẻ thờ ơ, nhưng chỉ cần có người muốn công kích người chơi đứng trong thành. Vậy thì chờ chết đi.

Cũng vậy, có rất nhiều người đánh không lại là chạy vào thành. Khiến cho những người chơi khác vô cùng khinh thường. Nhưng mà muốn chạy vào anh thành cũng có nhiều cách ngăn cản. Ví dụ như chỉ cần để Du Hiệp đặt sẵn bẫy bụi gai. Chỉ cần muốn chạy trốn, bụi gai sẽ quấn lấy, rồi sau đó giết chết là được.

Mà lúc này, Diệp Từ đang ở trong thành. Chỉ cần cô bước thêm mấy bước nữa là rời khỏi phạm vi bảo vệ của vệ binh. Nếu bên ngoài là những người muốn bắt cô, như vậy khi thấy cô sẽ ùa đến, cô nhất định sẽ trở thành người bị mắng chửi.

Điều quan trọng bây giờ là, liệu những người kia có phải người muốn giết mình hay không?

Diệp Từ nhìn người chơi đứng ở hai bên cửa, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Cô quan sát bên ngoài, thì có vẻ như hai bên vừa đánh nhau xong, đang nghỉ ngơi hồi sức.

Nhưng sao trong lòng cô vẫn có cảm giác lo lắng là sao nhỉ? Cô đứng trong thành, nheo mắt quan sát hai bên người chơi. Đợi đến khi hai bên đứng dậy, lao vào nhau tiếp tục hỗn chiến, như thể không quan tâm đến một người Diệp Từ đang mặc áo choàng, như muốn đem cả người giấu luôn trong áo choàng là ai cả.

Lúc này, Diệp Từ mới dần dần ra khỏi cổng. Nhưng mà cô vẫn không dám thả lỏng khi nhìn thấy hai bên đánh nhau. Nếu có gì khác thường sẽ gọi Lão Lục ngay. Dù sao Lão Lục bây giờ nổi tiếng rồi, cô muốn giấu cũng giấu không được. Chi bằng cứ thoải mái mà xài đi.

Diệp Từ đi ra từ cổng chính, thoạt nhìn không có gì nguy hiểm. Vì vậy cô cưỡi ngựa vòng qua đám người, dự định ra sau đám người này chạy đi. Chỉ là, ngay lúc cô nghĩ tất cả an toàn, thì có một quả cầu lửa nổ tung ngay bên người!

Cũng chính lúc đó, hệ thống bắt đầu thông báo:

“Bạn bị người chơi Bắc Bộ Đại Lục ‘Yêu em lần cuối’ công kích. Bởi vì giá trị tội ác của bạn quá cao, nên phải nhận sự trừng phạt, không được hưởng thời cơ phản kích. Mời chuẩn bị sẵn sàng khiêu chiến”

Đánh hụt? Diệp Từ nhìn về hướng quả cầu lửa bay ra, chỉ thấy pháp sư đang cầm một cái pháp trượng ngâm xướng pháp thuật. Theo như vị trí đi vị, không giống như là đánh hụt, càng giống như mục tiêu của người đó là cô. Lúc Diệp Từ đang chuẩn bị xuống ngựa đánh nhau, cô lại nghe thêm vài thông báo nữa.

“Bạn bị người chơi Bắc Bộ Đại Lục ‘Cục Cưng Bảo Bảo’ công kích. Bởi vì giá trị tội ác của bạn quá cao, nên phải nhận sự trừng phạt, không được hưởng thời cơ phản kích. Mời chuẩn bị sẵn sàng khiêu chiến”

“Bạn bị người chơi Bắc Bộ Đại Lục ‘Đoản Nhĩ Miêu Mễ’ công kích. Bởi vì giá trị tội ác của bạn quá cao, nên phải nhận sự trừng phạt, không được hưởng thời cơ phản kích. Mời chuẩn bị sẵn sàng khiêu chiến”

“Bạn bị người chơi Tây Bộ Đại Lục ‘Vẻ Mặt Mỹ Nhân Chí’ công kích. Bởi vì giá trị tội ác của bạn quá cao, nên phải nhận sự trừng phạt, không được hưởng thời cơ phản kích. Mời chuẩn bị sẵn sàng khiêu chiến”

….

Trong khoảng thời gian ngắn, bên tai cô kêu vang không ngừng âm báo thông báo. Mà máu của cô cũng không ngừng hạ xuống, dĩ nhiên đây còn chưa phải xúi quẩy nhất. Xui xẻo nhất là nào là mê muội, nào là đông cứng, nào là triền thân… debuff trúng liên tiếp không ngừng. Tóm lại, cô bị vây tại chỗ không thể nhúc nhích.

Diệp Từ nhịn không được mắng thầm một câu. Đờ mờ, mình đúng là ngu như heo! Quả nhiên là từng bị đuổi giết, nghĩ rằng mình sẽ nhạy cảm với những loại cạm bẫy. Nếu ban đầu thấy không ổn, tại sao không chịu làm ra phòng chống chứ? Còn nghĩ là may mắn thoát sao? Hiện tại tên cô biến thành màu đỏ rồi, làm gì có chuyện may mắn gì nữa.

Lúc trên người cô hiện ra kĩ năng khống chế thứ nhất. Diệp Từ đã mở kĩ năng Xua Tan Hắc Ám, giải trừ toàn bộ debuff trên người mình. Ngay lập tức triệu hồi Lão Lục, leo lên lưng nó rồi lập tức bay đi.

Diệp Từ thật sự muốn cám ơn đời trước mình từng bị đuổi giết thành quen, nên có được không ít kinh nghiệm. Chứ nếu không, lúc nảy cô cũng không có cách nào dưới mưa bom bão đạn như vậy chắc chắn đã nằm thi, làm gì mà còn bình tĩnh mở kĩ năng, triệu hồi thú cưng mà chạy trốn nhanh như vậy được!

Lúc đang ở trên người Lão Lục, Diệp Từ lôi từ trong túi ra một lọ hồi máu cấp cao không do dự uống vào. Làm cho máu đang cạn đáy của mình dần dần tăng lên. Thế nhưng, bởi vì cô còn đang dính trạng thái liên tục mất máu của Druid, nên uống xong một lọ máu vẫn không ngừng giảm xuống. Cô đành lấy ra thêm một bình nữa, đợi cho hai mươi giây qua đi, trạng thái trúng độc từ từ biến mất, lúc này máu cô mới không hạ xuống nữa.

Độc của Druid thật ghê gớm. Diệp Từ thở dài một hơi, may cô cô mang theo dược nhiều, nếu không cho dù thoát được bị hội đồng, cũng sẽ bị trúng độc mà chết.

Lão Lục bay một đoạn đã rời xa anh hùng thành, Diệp Từ liền như vậy rời đi luôn? Không, tuyệt đối không. Diệp Từ cho đến giờ đều là một người có thù tất báo, bị nhiều người hội đồng như vậy liền cúp đuôi chạy trốn không phải phong cách của cô. Cho nên, đợi đến khi máu của cô dần dần hồi lại, chuyện đầu tiên Diệp Từ làm là thay đổi hướng bay của Lão Lục. Hướng đến cổng anh hùng thành bay về. Những người chơi vừa đánh Diệp Từ, những người chơi viễn trình đã đuổi kịp. Người chơi cận chiến thì không có cách nào đánh được người chơi phi hành. Vì vậy đành trơ mắt nhìn Diệp Từ. Một lúc sau, trên kênh bản đồ không ngừng có những dòng tin kiểu:

“Người chơi có rồng đã xuất hiện! Mọi người mau đến xem đi!”

“Hồng danh xuất hiện rồi, mọi người mau tới giết đại gia đi”

Nhờ vào tin tức trên bản đồ, càng lúc càng có nhiều người chơi vọt đến cửa anh hùng thành.

Diệp Từ bay ngược trở về, trong lòng nghĩ rằng những người đánh mình chắc đã giải tán rồi. Nhưng không ngờ rằng, không những không giải tán mà còn có xu hướng tăng nhanh. Cô không suy nghĩ nhiều, ở trên không trung điều khiển. Vừa tránh né công kích của viễn trình, vừa bảo Lão Lục phun lửa lên người chơi ở phía cổng thành.