Liệu Có Hạnh Phúc

Chương 13: Một Ngày Nghỉ

[Hôm nay cô định làm gì?]

"Đương nhiên là đi chơi rồi."

Hôm nay là ngày nghỉ nên cô gọi cho người đưa xe ô tô đến cô đi chơi một chút.

"Đến rồi." Cô dừng ở trước một quán cafe nhỏ

Keng. Chuông cửa quán vang lên, cô bước vào đi đến quầy

"Chào mừng quý....khách." Nữ nhân đang làm việc ngẩng đầu khuôn mặt bất ngờ nhìn cô

"Ồ, Uyển Dư em làm ở đây sao?" Cô cũng tỏ vẻ bất ngờ nhìn hỏi

"V-Vâng ạ."

"Chị uống gì ạ?" Lâm Uyển Dư lịch sự hỏi cô

"Ừm, cho chị một ly Espresso." Cô nhìn bảng menu nói

"Chị đợi một chút." Lâm Uyển Dư nói

"Ừ." Cô chọn một cái bàn gần cửa sổ rồi ngồi xuống

- --------------

10 phút sau,

"Của chị đây." Lâm Uyển Dư bê cốc cafe ra đặt xuống bàn

"Cảm ơn." Cô cười nhẹ nói

"Không có gì." Lâm Uyển Dư cười rồi đi làm việc

[Tưởng cô đi chơi thật ai ngờ cũng có mục đích.]

"Làm gì cũng phải có mục đích chứ."

Cô nâng cốc cafe lên nhấp một ngụm

"Ngon." Cô khen một tiếng

[Haizzz, nghĩ cũng tội cô, anh chị cô chưa kết hôn mà đã bắt cô làm việc tìm chồng rồi.]

"Ở đây có ai hợp gu tôi đâu."

[Lại bảo không, Lãnh Thanh Hàm kia thì sao.]

"Thì chị ấy là ngoại lệ."

[Mà tôi nói thật biết sao, ba mẹ cô bắt cô lấy chồng không?]

"Vì sao?"

[Cô đẹp thì đẹp thật nhưng là do tính cách của cô đó.]

"Tính cách tôi làm sao."

[Thứ nhất, cái tính lạnh như băng nghìn năm của cô làm cho nam nhân rén nữ nhân sợ.

Thứ hai là cái mức hoàn hoàn hảo của cô làm cho người đứng cạnh cô luôn bị lép vế.

Thì Ế là đúng.]

"Này nha đâu cần phải nhấn mạnh từ ế thế đâu."

[Có đó, còn nữa ba mẹ cô kể cho tôi mỗi lần cho cô đi xem mắt là mấy người kia không chạy thì khóc hỏi xem ba mẹ cô trả bó tay.]

"Sao tôi biết được, tôi có làm gì đâu."

[Cô thử nghĩ lại xem.]

- ------------

"Em tên gì vậy." Nam nhân ngồi đối diện cô hỏi

"Nói chuyện cho lịch sự, anh có bị mù không trong đó có ghi tên tôi rồi còn gì." Cô cầm điện thoại nói

"Với lại tôi đáng tuổi bà cố anh đó biến dùm." Cô mắt đỏ lườm tên nam nhân ngồi đối diện dứt khoát nói

Tên nam nhân kia hoảng sợ liền chạy đi

"Công việc?" Cô cầm tờ giấy hỏi

"À tôi làm ở một công ty khá lớn mức lương đủ để nuôi cho gia đình." Nam nhân ăn mặc lịch thiệp nói

"Bao tuổi?"

"27 tuổi." Nam nhân nói

"Chúc mừng anh.....không đạt tiêu chuẩn." Cô cười nói

"S-Sao cơ?" Nam nhân bất ngờ

"Thứ nhất, công việc của anh chỉ nuôi sống đủ cho anh thôi, với lại tôi không cần anh nuôi tôi, tưởng lừa được tôi chắc.

Thứ hai anh đang có vị hôn phu, anh muốn tôi làm trà xanh chắc.

Thứ ba cách ăn mặc của anh không đạt tiêu chuẩn, anh nhìn đi đến cái áo còn chưa được ủi kĩ.

Hay là anh lớn rồi cần mẹ ủi cho." Cô nhìn qua anh ta nói một lượt

"C-Cô t-tôi mách mẹ." Nam nhân khóc bỏ chạy đi

"Ultr, biết ngay mà, tên bám váy mẹ." Cô nhìn chợn mắt nhìn tên nam nhân đã chạy mất dép từ lúc nào.

-----------------

"Tôi thấy nhẹ mà." Cô suy nghĩ lại

[Nhẹ hả, cô làm như vậy là đang phá lòng tự trọng, sỉ nhục người khác đó.]

"Tôi cũng trả thích đi xem mắt."

[Đó còn nhẹ đó, tôi nhớ có lần mẹ cô kể cho tôi chỉ vì tên xem mắt của cô là lính cứu hỏa cô cầm ngay bật lửa ném vào người hắn, tôi hỏi cô, cô có bị điên không hả?!!]

"Ai bảo hắn nói tôi làm thử nên tôi làm thôi."

[Còn chưa xong, có tên là cảnh sát, cô liền gọi tên đàn em cô đến ngồi nói chuyện giúp, rồi ai ngờ cho hắn lấy chồng luôn, tôi lạy cô.]

"Nhanh gọn thế còn gì."

[Haizzz, nói chuyện với cô chắc tôi đi thần kinh sớm.]

"Chị tính tiền." Cô đứng dậy đi đến quầy đưa thẻ nói.

"Xong rồi ạ." Lâm Uyển Dư quẹt thẻ xong đưa cô.

"Chiều khi nào em tan làm?" Cô nhìn Lâm Uyển Dư hỏi

"Tầm 18h ạ." Lâm Uyển Dư nhìn đồng hồ rồi quay sang cô nói

"Ừ, vậy chiều chị đón em."

"Không cần đâu." Lâm Uyển Dư nghe cô nói thế liền từ chối

"Để chiều chị đón em không nhưng nhị gì hết, nghe chưa." Cô nghiêm giọng nói

"Vâng." Lâm Uyển Dư thấy cô như vậy không dám trái lời

"Chị đùa thôi, chiều chị đón em, bye." Cô cười nhẹ vẫy tay chào rồi đi ra xe.

- --------------

Reng....Reng

Cô đang lái xe thì máy có người gọi, cầm lên, cái tên hiện ngay ra trước màn hình là Hàn Tuyết Nhi cô liền nhấc máy

"Alo."

"Tiểu Nguyệt hả, tối nay em về nhà được không?"

"Sao ạ?"

"Tối nay ba mẹ kêu em về nhà một chuyến đó."

"Vâng ạ, vậy tối em về." Cô nói

"Vậy tối gặp em."

"Bye."

"Bye."

Tút...Tút."

Cô tắt máy để sang bên cạnh.

Cô liền lái xe đi ăn.

- -------------

18h tối,

Cô ngồi trong xe đợi Lâm Uyển Dư.

"Ra rồi." Cô nhìn thấy Lâm Uyển Dư từ trong quán đi ra thì ngồi thẳng dậy.

"Nguyệt tỷ, chị đợi có lâu không?" Lâm Uyển Dư mở cửa xe ngồi vào hỏi

"Chị cũng vừa mới đến, em ăn gì chưa?" Cô nhìn hỏi

"Em vừa ăn cơm rồi." Lâm Uyển Dư đáp

"Vậy chị đưa em về kí túc xá." Cô khởi động xe lái đi

- --------------

"Em làm ở đó có tốt không?" Đang lái xe thì cô hỏi

"Em làm cũng ổn mức lương ổn định." Lâm Uyển Dư cười nói

"Em cần gì cứ bảo chị, chị sẽ giúp em."

"Cảm ơn chị." Lâm Uyển Dư cưòi tươi hơn

"Chị cho em số được không ạ?" Lâm Uyển Dư ngại ngùng hỏi

"Được chứ." Cop đưa máy mình cho Lâm Uyển Dư.

"Cảm ơn chị." Lâm Uyển Dư nói

"Ừ."

"Đến nơi rồi em vào đi." Đến nơi cô dừng xe nói

"Chị không vào sao?" Lâm Uyển Dư nhìn sang cô

"Hôm nay ba mẹ chị kêu chị về một hôm, nên hôm nay chị không ở kí túc xá."

"Vậy sao." Lâm Uyển Dư có chút buồn nói

"Sao vậy?" Cô nhìn Lâm Uyển Dư hỏi

"Không có gì đâu chào chị." Lâm Uyển Dư lắc đầu cười nhẹ rồi xuống xe.

"Ngủ ngon nha." Cô hạ kính xe xuống cười nói

"Chị cũng vậy." Lâm Uyển Dư quay lại cười nói

Cô nhìn Lâm Uyển Dư vào đến cổng rồi mới lái xe rời đi.

*********

End Chương 13

-9/12/2021

-Mọi người vote cho mình nha

-Thank you.