Liệu Có Hạnh Phúc

Chương 3: Xuất Viện

Sáng hôm sau,

"Tiểu Nguyệt dậy đi, mẹ đến rồi." Hàn Băng Băng soạn đồ xong đi đến chỗ giường bệnh lay người cô dậy.

Cô ngồi dậy dụi dụi mắt, mắt nhắm mắt mở nhìn.

"Vào vệ sinh cá nhân đi." Hàn Băng Băng nhìn cô dễ thương như vậy cười nhẹ nói.

Cô gật đầu đi vào vệ sinh.

- -----------

"Chào buổi sáng, mẹ." Cô bước ra, thay bộ đồ khác nhìn thấy Diệp Nhan Kỳ chào.

"Đi thôi, mẹ làm xong thủ tục xuất viện cho con xong rồi." Diệp Nhan Kỳ cười nhìn cô nói.

Ra đến khu vực để xe của bệnh viện, cô vào ghế sau ngồi cùng Diệp Nhan Kỳ còn Hàn Băng Băng ngồi ở ghế trước, còn tài xế bên cạnh.

Một giờ sau, cũng về Hàn gia.

Trước mắt cô hiện tại là cánh cổng lớn, 2 bên mở ra cho chiếc xe tiến vào, 2 bên đường vào là cây cối cùng cột đèn cao.

Đi vào sâu hơn có sân cỏ vô cùng rộng và có bảo vệ xung quanh.

Xuống xe vừa đi đến cửa có 2 vệ sĩ mở cửa cho 3 người bước vào

"CHÀO PHU NHÂN, ĐẠI TIỂU THƯ, TỨ TIỂU THƯ ĐÃ VỀ"

Hai hàng người làm đứng ngay ngắn chào 3 người.

"Cần hoành tráng đến vậy không?" Cô nhìn mà nói thầm trong lòng.

Đi vào trong lại có thêm một cái cửa nữa, Hàn Băng Băng đi trước mở cửa, ở ghế sofa người đàn ông mặc vest đang nhàn nhã đọc báo cùng uống trà.

"Về rồi sao, lại đây ba ba xem nào." Giọng nói mang chất sủng nịnh cùng sự ấm áp.

truyện kiếm hiệp hay

Cô nhìn, biết ông ấy là ai, Hàn Lâm Phong ba của nữ phụ, cô đi đến ôm Hàn Lâm Phong nói:

"Ba, con không sao."

"Con khỏe là tốt rồi." Hàn Lâm Phong xoa đầu cô.

"Ông thương con ông thế sao không đến thăm." Diệp Nhan Kỳ liếc Hàn Lâm Phong một cái ngồi xuống nói.

"Do anh bận mà sao đến thăm con bé được, hôm nay anh mới vừa làm xong." Hàn Lâm Phong.

"Tiểu Nguyệt, em lên tắm rửa đi." Hàn Băng Băng đi đến cạnh cô.

"Vâng, vậy con xin phép lên phòng trước." Cô định đi thì...

Từ từ khoan, phòng nữ phụ ở đâu.

Cô sậc nhớ ra liền đứng lại.

"Có chuyện gì sao?" Hàn Băng Băng từ đâu đằng sau lưng cô hỏi.

"Chị hai, chị nhớ phòng em ở đâu không?" Cô quay lại nhìn Hàn Băng Băng hỏi.

"Mới ở viện 2 ngày thôi đã quên phòng của mình rồi sao?" Hàn Băng Băng.

"Chắc do đầu óc của em dễ quên nên thế." Cô cười cười nói.

"Đi thôi." Hàn Băng Bămg không tra hỏi nữa kêu cô đi theo.

Cô được Hàn Băng Băng đưa về phòng liền cảm ơn rồi đi vào.

Cô nhìn xung quanh căn phòng.

Căn phòng lấy màu trắng làm chủ cùng những món đồ được xếp ngăn nắp đúng chỗ, rất vừa ý cô nên cô nghĩ không cần phải sửa lại gì hết.

Đến tủ quần áo, mở ra

"Toàn đồ gì đâu không vậy." Cô nhìn tủ quần áo toàn những đồ hở hang, định quyến rũ mấy thằng lưu manh chắc.

Với lại đống quần áo không phải gu cô.

"Cần sửa lại." Cô nhìn rồi nói.

Cô lấy tạm một bộ kín đáo cùng thoải mái rồi đi tắm.

- -----------

Tắm xong cô lau lau mái tóc đỏ của mình, đi ra liền nhìn thấy Hàn Băng Băng đang ngồi ở cạnh giường cô đọc sách.

"Chị hai, sao chị ở đây?" Cô nhìn thấy khá bất ngờ.

"Chị không được vào đây sao?" Hàn Băng Băng mắt vẫn nhìn sách hỏi ngược lại cô.

"Không phải, chỉ là thấy khá bất ngờ thôi." Cô nói rồi đi đến bàn trang điểm lấy máy sấy ra định sấy thì Hàn Băng Băng đi đến chỗ cô lên tiếng:

"Đưa chị sấy cho."

Cô nghe lời đưa máy sấy cho Hàn Băng Băng, cầm lấy máy sấy bật lên sấy tóc cho cô.

Từng ngón tay, đan xen vào lọn tóc cô làm cô cảm giác dễ chịu.

"Xong rồi." Sấy xong, Hàn Băng Băng cất máy sấy đi, cầm lược chải tóc cho cô.

"Một lúc nữa em xuống ăn cơm đi." Hàn Băng Băng chải tóc cho cô xong, để lược lên bàn nói rồi rời đi.

Cánh cửa đóng lại,

"Mệt chết được mà." Cô thả lỏng người nói.

Giờ cô phải nhớ lại cốt truyện xem xem.

Lúc này là nữ phụ mới về nước được 1 năm, lúc này nữ phụ mới gặp được vài nữ chính chứ chưa gặp hết.

Suốt 1 năm nay nữ phụ vì tên nam chính kia mà thay đổi, chơi bời các thứ.

Nói về việc học thì nữ phụ không cần học cũng được vì cũng đã học hết rồi.

Nhớ thêm 1 việc nữa, nữ phụ cố tình khi kiểm tra đã cố tình làm sai để được học với nam chính ở lớp F là lớp thấp nhất ở trường nữa chứ.

Đúng là ngu ngốc thật mà, giỏi mà không ló cái khôn.

Cô thở dài một hơi.

"Hiện tại cần làm gì trước nhỉ?" Cô suy nghĩ nói một câu.

[Hiện tại kí chủ cần thay đổi lại hết cốt truyện.]

Từ đâu có giọng nói vang lên làm cô bất ngờ.

[Kí chủ, xin giới thiệu tôi là Tô Hiểu Du, được ba mẹ cô gửi đến để giúp cô trong mọi việc.]

Họ nhờ ngươi sao?

[Đúng]

Thế cũng tốt, coi như tôi còn có người để trò chuyện.

Cô đứng dậy đi xuống nhà,

"Tiểu Nguyệt, xuống rồi lại đây ăn cơm." Hàn Lâm Phong nhìn thấy cô xuống nói.

Cô nhìn ở bàn ăn không chỉ có ba mẹ và Hàn Băng Băng, còn có cả một ngưòi nữa.

Cô nhìn suy nghĩ, người kia là ai.

Cô nhớ ra rồi, Hàn Uyển Đình chị tư của nữ phụ.

Hàn Uyển Đình có mái tóc xanh rêu, đôi mắt đen, thẳng, nhìn qua có thể biết là một người khó gần, vô cùng bí ẩn.

"Chị tư." Cô đi lại chào hỏi rồi ngồi vào chỗ.

"Ừ." Hàn Uyển Đình chỉ đáp vỏn vẹn một tiếng.

- ------------

Ăn xong, cô xin phép lên phòng nghỉ ngơi.

[Kí chủ, nhiệm vụ đầu của cô là tách nam chính ra khỏi các nữ chính.]

Làm thế để làm gì đằng nào họ trả phải gặp nhau

[Nhưng ít ra cũng có thể thay đổi được cốt truyện mà.]

Coi là vậy đi

[Sao tôi cảm thấy cô khác với tính cách mà ba mẹ cô nói cho tôi vậy?]

Khác gì.

[Ba mẹ cô nói cô là người lạnh lùng mà sao tôi thấy khác một trời một vực vậy?]

Muốn đạt được mục đích phải thay đổi.

[À tôi quên, cô là điệp viên.]

Thôi đi ngủ đây.

Cô vệ sinh cá nhân, xong rồi leo lên giường ngủ.

**********

End chương 3

-19/11/2021

-Mọi người thấy hay vote cho mình nha.

-Thank you..