Liệu Ta Có Thể Làm Lại Từ Đầu?

Chương 42: [ Ngoại truyện 2] Hạnh phúc

Nhược Lan ngồi thẫn thờ trên một ghế đá ở công viên, hai mắt chán chường nhắm lại. Chợt một luồng mát chạm vào má khiến cô giật mình. Mở mắt, là Chính Thiên!

" Anh! Cho tôi leo cây bao lâu rồi!!!!"

Cô hét lên, giật ngay lon nước trong tay hắn khiến hắn có chút bỡ ngỡ. Phải nói từ lúc cô tỉnh dậy, cô hoàn toàn khác trước. Năng động hơn, hoạt bát hơn.....và còn biết chửi hắn nữa!

" Xin lỗi mà! Tại công việc!"

Hắn nói, hai tay chấp lại nhìn cô vô cùng khẩn thiết, mất hết dáng vẻ quý tử kiếp trước. Cô có ngạc nhiên, nhưng giờ đã quen rồi, và còn biết đây chính là một trong những chiêu hắn giả vờ làm mềm lòng cô.

Hừ một tiếng, cô dắt tay hắn chỉ lên chỗ tàu lượn siêu tốc. Từ lúc cô đến đã nghía nó mãi, hắn cũng gật đầu rồi lôi cô đi mua vé.

Tại sao? Tại sao? Cô lúc trước chơi rất tốt mà, tại sao lúc này trò chơi này lại đáng sợ như vậy? Còn hắn! Hắn thì rất bình thường, lại còn cười rất vui~

Kết thúc trò chơi, cô phải quay lại nằm dài trên chiếc ghế đá. Còn hắn thì ôm bụng cười lớn khiến cô thắc mắc.

" Cười! Cười cái gì chứ!"

" Haha! Ta không ngờ em lại sợ mấy thứ này! Nữ hoàng vĩ đại khi xưa đây sao?!"

" Im đi! Ai quy định nữ hoàng không được sợ!"

Cô đỏ mặt cãi, nghiên răng để hắn chọn trò chơi kế. Cứ thế, cô chơi rất vui cho đến tận tối. Hắn cũng vui đùa với cô, cuối cùng cả hai rủ nhau đi ăn tối xong đi dạo.

" A! Chết rồi, anh quên!"

Hắn chợt hét lên khi cả hai đang đi, nụ cười của cô cũng chợt tắt đi. Chưa kịp nói gì, hắn đã chạy mắt khiến cô có chút bất ngờ. Hắn là bác sĩ, đã bao lần hắn cũng như vậy. Đang chơi vui hắn cũng có thể biến mất nửa chừng vì công việc, thậm chí cả những ngày quan trọng có khi hắn còn không đến. Cô biết là do công việc, nhưng những lúc như thế cô thật sự rất mất hứng.

" Ngu ngốc! Vô duyên! Ngu ngốc!"

Cô chợt hét lên, từ trong tay ném đi một đôi nhẫn. Hắn đấy! Mãi không hiểu ý cô, để cả con gái như cô phải tự mình đi mua nhẫn. Hắn đấy! Hôm nay cô tính tặng mà hắn cũng biến mất.

" Tên ngu ngốc! Bận rộn, suốt ngày bận rộn. Ngươi bận chết đi, đừng có xuất hiện nữa!"

Cô hét lên, dậm chân mạnh mà nguyền rủa, lấy tay quẹt mạnh qua mắt. Hừ hừ được một lúc, cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Chợt quay lưng lại, cô chợt hét lớn.

" Anh.....sao...sao lại ở đây?"

Hắn đứng ngay sau lưng cô, tay cầm hay cậy kem thật to. Cô giờ này mặt đỏ lên hết, chỉ mong hắn chưa nghe thấy gì.

" Không phải có công việc sao? Sao lại ở đây!"

Cô ho nhẹ, cố bình tĩnh nói. Hắn dí cây kem vào mặt cô, cười nói.

" Lộn thôi, nên mới quay lại mua kem xin lỗi này!"

" Thật chứ! Anh.....vừa mới đến thôi đúng không?"

" Ừ, có chuyện gì sao?"

" Không....không có gì! Hahaha!"

Cô cười lớn, cầm vội lấy cây kem. Hai mắt trùng xuồng không dám ngẩng lên. Chợt cô cảm thấy có cái gì cứng trong miệng cô,khẽ gỡ ra là một chiếc nhẫn. Cô lặng người nhìn chiếc nhẫn, lúc này để ý trong tay hắn đã đeo một chiếc y hệt vậy.

" Cưới.....cưới....cưới anh nhé!"

Hắn chợt nói khiến mặt cô đỏ ửng, tay run lên cầm chiếc nhẫn. Mất một hồi lâu, cô mới định hồn được. Chợt hắn cầm lấy tay cô, nhanh chóng đeo nhẫn cho cô khiến cô ngạc nhiên.

" Khoan! Tôi đã nói đồng ý đâu!"

Cô bất giác nói, lại phát hiện mình nói sai. Nhanh chóng hoảng lên, chợt hắn chụp lấy đôi môi cô. Nhẹ nhàng phớt qua thôi nhưng khiến cô giật mình, mặt đỏ tấy đến mang tai.

" Không đồng ý cũng phải cưới!"

Hắn nói, tay che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình. Nhìn mặt hắn đỏ lên, ra chợt buồn cười mà cười vang. Ngắm chiếc nhẫn trong tay mình, một nụ cười bất giác hiện ra. Hắn thấy nụ cười kia, mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.

" Đẹp quá!"

Cô nói, cười tươi nhìn hắn khiến tim hắn đạp loạn. Chợt ho vài tiếng, hắn nhất định phải lấy lại thể diện!

" Không đẹp bằng của ai kia!"

Hắn nói, trong tay mở ra là cặp nhẫn khác, chính là cặp nhẫn cô vừa vứt đi. Thấy đôi nhẫn đó, cô chợt lặng người, mặt đỏ tía đến nỗi đỏ âu. Thấy vậy, hắn chợt cười lớn.

" Không.....không phải như vậy! Cái này.. người ta nhờ mua hộ! Đúng rồi, mua hộ!"

Cô vội nói, xong quay đi chạy mất dạng để mình hắn đứng đó cười lớn. Cầm trong tay cặp nhẫn, hắn chợt bỏ đôi nhẫn xuyên qua vòng cổ của mình rồi đeo vô. Hai chân nhanh chóng chạy đi tìm cô.

" Ngu ngốc! Ai lại nhờ đi mua nhẫn cưới bao giờ!"

_________________

Mười năm sau

Có một con mèo lười đang nằm yên, trong tay ôm là một thiên thần nhỏ. Đó chẳng ai khác chính là Nhược Lan và con trai cô, Hiểu Phàm. Khuôn mặt trắng muốt, mang theo vẻ điển trai y như ba cậu cùng sự thông minh. Mấy ai biết, đó chính là một ông cụ non trong vỏ bọc thiên thần bé. Còn người ngồi trên ghế, khuôn mặt trung niên vẫn mang vẻ phong lãng chính là Chính Thiên. Ai nhìn vào cũng thấy đó là một gia đình hoà thuận, hạnh phúc.

Nhưng nếu nhìn rõ, sẽ thấy khuôn mặt đen lại của Chính Thiên đang bực muốn điên nhìn vào cảnh kia.Còn cậu bé Hiểu Phàm lâu lâu lại mở mắt, lè lưỡi với ba mình sau đó ôm chặt Nhược Lan ngủ tiếp. Như vậy, Chính Thiên càng điên hơn mà không làm được gì. Chỉ có con mèo nhỏ kia là vẫn ngủ ngon lành, mặc cho hai người kia đang nẩy lửa nhìn nhau.

Tên nhóc chết tiệt! Mai chắc chắn phải đưa nó ra ngủ riêng!_Chính Thiên nghĩ

Hắc hắc, chọc ba vui quá! Ngày mai thể nào cũng có phòng riêng rồi. Dễ như bỡn ~_ Hiểu Phàm nghĩ

Ấm quá~_ Nhược Lan nghĩ