Carol nghe thấy Asisư nói thì bỗng lo lắng, xầm mặt lại. Đúng là cô vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, nó quá sức với cô. Carol bỗng cảm thấy hoang mang, không biết liệu mình có thể làm được hay không!
Ta thấy Carol mặt nhăn mày nhó, có lẽ là đang rất đau đầu trước những gì ta nói. Ta cũng nhanh chóng về lại tẩm cung của mình nghỉ ngơi, thật sự giờ ta chỉ muốn nằm xuống đánh một giấc. Nhưng ta vừa mới về được tẩm cung chưa bao lâu thì Menfuisu đã nhanh hung hăng xông vào khiến ta giật mình.
" Chị đã làm gì Carol để cô ấy hoãn lại hôn sự hả? Chị nói nhanh coi! Là uy hiếp hay sao? Tôi nói cho chị biết, chị mà dám động đến Carol liệu hồn với tôi!"
Menfuisu vừa vào đã một mạch chỉ thẳng tay vào ta mà chửi. Ta chưa hết bàng hoàng thì sau đó con nhỏ nô lệ cũng hớt hải chạy vào. Hoãn hôn sự? Ta có nghe lầm không? Là con nhỏ đó đã hoãn hôn sự với em ta dù ngày cưới đã gần kề? Là vì lời nói hôm nay của ta, là vì con nhỏ nô lệ này trốn tránh trách nhiệm của mình.
" Carol! Ta có làm gì cô không?!"
Ta cố giữ lấy bình tĩnh quay sang hỏi, nhưng vừa dứt lời thì đã bị Menfuisu đẩy ngã, vô ý ngã ra đằng sau. Ta có cảm giác rất đau, ta có cảm giác đã ngã xuống thứ gì đó rất nhọn. Ta bắt đầu mất ý thức, mọi thứ thật hỗn độn trước mặt ta.
Nữ hoàng! Người mau tỉnh lại đi!
Nữ nhân kia! Chỉ cần ngươi tỉnh lại ta sẽ cho ngươi béo má ta. Mau tỉnh dậy đi! Chị Asisư! Chị Asisư!Tỷ tỷ, là em có lỗi. Em không cố ý, tỷ tỉnh lại đi!Hàng loạt tiếng gọi vang đến trong tai ta, nhưng thật sự ta không muốn nghe gì cả. Ta muốn ai đó gọi ta bằng cái tên Nhược lan, trách móc ta, gọi ta xuống ăn cơm vào mỗi tối! Nhưng tại sao không ai gọi ta là Nhược Lan! Ta ghét cái tên Asisư này, làm ơn đừng gọi nữa!
Ta bất chợt mở mắt, hai hàng lệ dài đã chảy qua cả cằm ta, từ từ rơi xuống cổ. Ari và Kali ở bên cạnh ta đều đang ngạc nhiên, bỗng chốc ôm chầm lấy ta òa khóc!
" Ta vừa bị gì?"
Chạm tay lên trán, ta thấy một vòng băng quanh đầu thì thắc mắc. Hóa ra trong lúc tức giận Menfuisu đã lỡ tay đẩy ngã ta, khiến ta đập đầu vào cạnh bàn. Lúc đó họ còn thấy ta chảy máu, quả thực rất sợ. Sau đó Carol vội vã phân trần, thêm các thị nữ cùng Unasu làm chứng rằng ta không hề làm gì người hắn yêu. Lúc này hắn mới hối hận, mới lo lắng cho ta!
" Tỷ tỉnh rồi?!"
Menfuisu khi nghe tin ta tỉnh thì nhanh chóng chạy đến, nhìn ta vui mừng nói. Khi hắn đả thương Carol hắn cảm thấy mình có lỗi, cảm thấy mình không đáng để đối diện trước mặt con nhóc đó. Nhưng với ta lại hoàn toàn vô tư, phải chăng vì ta không đủ quan trọng với hắn.
" Chuyện hôn sự giờ ra sao?"
Ta không thèm liếc đến hắn, thanh âm không nóng không lạnh hỏi. Hắn cũng chỉ im lặng, chỉ nhiêu đó đã đủ để trả lời rồi!
" Ta mệt rồi! "
Ta nói xong nhanh chóng đắp chăn lên mình, nằm xoay người về hướng cửa sổ. Hắn cũng biết điều lui ra, không quên căn dặn ta nghỉ ngơi tốt. Ta cũng không quan tâm nhiều nữa, mắt hướng về phía Hạ Ai Cập luyến tiếc. Ta muốn về lại đó, ở đây thật sự không hợp với ta. Ở đây ta thật sự rất mệt.
Ta muốn nghỉ ngơi, muốn tránh xa mọi thứ nhưng dường như ông trời không lúc nào muốn theo ý ta. Vì trong lúc ta hôn mê, tể tưởng Imhoptep vì quá kích động đã nói cho Menfuisu biết là ta đã lo cho hắn ổn thỏa mọi việc khi hắn cứu người vợ yêu của hắn, là ta đã sắp xếp nghi thức gọn gàng khi hắn trở về, là ta đã ra lệnh lấy nước của sông Nin cho vợ yêu hắn uống. Tất cả những việc ta làm, ta lại giấu tất cả. Vốn Menfuisu đã có lỗi khi đẩy ngã ta, giờ đây biết những việc này thì hiềm khích trong hắn cũng dần dần mà tiêu tan.
Từ lúc ta tỉnh dậy, hắn cũng lâu lâu chịu khó qua thăm ta. Nhưng đó chỉ là cái cớ, mỗi lần đến hắn thể nào cũng mang một đống tấu sớ nhờ ta cho hắn gợi ý. Ta là muốn hắn tự lập, đến lúc ta về lại Hạ Ai Cập thì vẫn còn có thể tự mình trị vị đất nước. Nhưng sao thằng nhóc này lại dễ khiến ta mềm lòng vậy? Thật không công bằng, hắn chỉ bằng một nụ cười đã khiến ta mềm lòng.
" Tỷ tỷ! Tỷ nghĩ bao giờ Carol mới chịu cưới đệ đây?"
Như thường lệ, hắn bò lên tràng kỉ ngồi trung với ta để xem tấu sớ. Tiện miệng hỏi ta về Carol, mỗi ngày đều vậy. Ta chứ có phải con bé nô lệ đó đâu mà ngày nào cũng hỏi ta?!
" Chắc em ấy vẫn còn chút lo ngại với các nghi thức rườm rà. Em cứ từ từ để em ấy học xong mọi thứ, lúc đó đâu có muộn. Vả lại em cũng nên lo cho triều cương đi, đừng cứ suốt ngày bám con bé!"
Ta tiện tay cốc đầu hắn một cái rồi chỉ vào tấu sớ nói, hắn cũng chỉ ôm đầu phụng phịu. Lâu lâu hắn lại thật giống tiểu Kali, rất trẻ con nha! Và sau một hồi chấp nhận sự thật, dường như trái tim ta cũng đã bình tâm lại. Ta nghĩ từ giờ ta có thể bình thản đối mặt với nó rồi.
Mà Carol tự nhiên hủy hôn, lúc này có một số chuyện đã biến mất không còn như quá khứ. Như là Carol bị sư tử tấn công rồi bị bắt cóc gì đó. Ta không biết nó là phúc hay họa nữa. Nhưng gần đây mọi chuyện ở Ai Cập khá yên ổn, vậy là được.
" Tỷ tỷ! Em thấy hình như Carol đang trốn em, mấy ngày nay thấy em là cô ấy chạy à!"
Menfuisu lại tiếp tục lên tiếng, lập tức quăng tấu sớ ra luôn mà nằm ườn ra. Ta cũng chỉ lắc đầu, quả nhiên khi yêu thì người ta chả còn có thể tập trung vào việc gì cả.
" Em đừng lo, chắc vì tự nhiên hủy hôn nên con bé thấy có lỗi với em thôi! Em muốn làm hòa không? Chị chỉ cho một cách này!"
Ta xoa đầu nó, lém lỉnh nói. Hình như nó chưa thấy vẻ mặt này của ta nên hơi ngơ người ra. Nhưng khi nghe thấy chữ làm hòa thì bật dâỵ, háo hức nhìn ta. Có vẻ từ sau vụ đó thằng nhóc này thật sự tin ta tự nguyện chúc phúc cho nó. Vì vậy nó cũng bắt đầu tin ta vô điều kiện.
Ta ghé vô tai nó nói nhỏ. Mặt nó từ háo hức lại đến ngượng ngùng, xấu hổ. Lúc nóng lúc lạnh, lúc xanh lúc đỏ. Thật giống tắc kè bông, ta suýt nhịn cười đến tổn thương cả nội tạng. Nhưng giờ mà công khai cười thể nào nó cũng tự ái, không làm cho coi.
" Em....em phải làm vậy trước mặt bàn dân thiên hạ thật sao?"
Menfuisu ấp úng, lắp bắp hỏi ta với gương mặt đỏ hơn cả cà chua chín. Ta nhịn cười xuống, gật đầu lia lịa, ánh mắt cương quyến nhìn hắn. Quả thật cách ta chỉ nó có hơi sến quá, ở hiện đại dùng rất bất tiện. Nhưng ở cổ đại chắc không sao, ta chỉ sợ nó lại thành phong trào thì nguy to! Vả lại con nhỏ nô lệ đó là người mơ mộng, lại muốn được nuông chiều, nâng niu. Ta nghĩ cách cổ lỗ sĩ đó chắc chắn sẽ hiệu quả cao. Hơn nữa một vị vua hạ mình làm vậy vì nó, nó không đổ ta không làm người.
" Chị sẽ đưa bản vẽ cho thợ sắt làm, chắc chắn tối mai sẽ có cho em!"
Ta đập vai nó cười, nó vẫn đang còn ngượng chín mặt gật gật đầu. Nhưng ta vẫn nhanh chóng ném cho hắn lại đống tấu sớ. Hắn thấy tấu sớ lập tức bị truyền hết vô tay, nhất thời thấy nặng mà hoàn hồn.
" Nhưng bù lại em phải hứa với chị một việc!"
" Dạ......việc gì chị?!"
" Từ nay tự mà giải quyết tấu sớ một mình, không có gì nghiêm trọng đừng tìm tỷ. Em phải học cách tự lập đi!"
" HẢ?!!!!!!"