Linh Kiếm Tôn

Chương 63: Hoàn thành cửu chuyển

Trở lại Sở trấn, Sở Hành Vân liền vội vàng đi gặp Thủy Lưu Hương.

Dù chỉ bế quan trong vòng 10 ngày nhưng trong lòng hắn vẫn rất lo lắng về Thủy Lưu Hương, rất sợ Bách Dương Đan đột nhiên mất tác dụng không cách nào áp chế được hàn khí Cửu Hành Tuyệt Mạch, dẫn đến bộc phát hàn khí gây ra tai họa.

May mắn là lo lắng của Sở Hành Vân là dư thừa.

Mới vừa bước vào đình viện, hắn liền thấy Thủy Lưu Hương ngồi xếp bằng, yên lặng thổ nạp, trên người không chỉ có không có chút hàn khí nào tỏa ra ngoài mà trái lại còn có cảm giác tinh thần cực kỳ khỏe khoắn.

“Lưu Hương, trong khoảng thời gian này ngươi có cảm giác như thế nào?” Sở Hành Vân tiến lên đặt câu hỏi.

Thủy Lưu Hương cười nhạt nói: “Sau khi nuốt Bách Dương Đan thì hàn khí trong cơ thể tiêu tán đi rất nhiều. Chỉ có vào ban đêm, ta có cảm giác hơi mãnh liệt một chút nhưng cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.”

“Vậy là tốt rồi.” Sở Hành Vân rốt cục yên tâm thả xuống tảng đá lớn trong lòng.

Buổi tối chính là lúc âm khí tụ tập, mà hàn khí của Cửu Hành Tuyệt Mạch vừa chí âm chí hàn, Thủy Lưu Hương cảm thấy có một chút mãnh liệt cũng là hiện tượng bình thường.

Đối với Cửu Hành Tuyệt Mạch, Sở Hành Vân đã có kế hoạch đối phó.

Trong khoảng thời gian này, trước tiên dùng bách dương đan đem hàn khí áp chế xuống. Đợi tham gia Vũ Phủ khảo hạch xong, hắn sẽ mang theo Thủy Lưu Hương đi Hoàng Thành.

Đến lúc đó, hắn có thể chân chính đại triển quyền cước, lợi dụng tri thức rộng rãi đời trước của mình giúp Thủy Lưu Hương nắm trong tay Cửu Hành Tuyệt Mạch, chân chính có được lực lượng huyết mạch của Cửu Hành Tuyệt Mạch.

Cái quá trình này mặc dù có trắc trở nhưng đối với Sở Hành Vân mà nói thì hắn tràn đầy tự tin nắm chặt mười thành, bằng không thì hắn cũng sẽ không hoàn toàn cự tuyệt Cửu Hàn Cung như vậy.

“Trong khoảng thời gian này, nếu như ngươi cảm thấy không khỏe thì lập tức nuốt Bách Dương Đan vào. Chờ sau khi đi tới Hoàng Thành, ta sẽ giúp ngươi hoàn toàn loại bỏ tận gốc hàn khí.” Sở Hành Vân xoa xoa cái mũi xinh đẹp Thủy Lưu Hương, trong giọng nói của hắn tràn đầy yêu thương.

Quay trở về phòng, Sở Hành Vân ngay lập tức tiến nhập không gian trong Luân Hồi Thạch.

“12 ngày sau là thời điểm Vũ Phủ khảo hạch bắt đầu diễn ra, ta cần phải trong 12 ngày này cố gắng hoàn toàn áp súc linh hải, nâng cao thực lực thêm một bước.”

Lấy thực lực bây giờ Sở Hành Vân, vượt qua Vũ Phủ khảo hạch cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nhưng hắn cũng không vì vậy mà lơ là khinh thường, sư tử vồ thỏ còn phải dùng toàn lực mà. Nếu muốn tranh đoạt vị trí quán quân, hắn nhất định phải dùng toàn lực ứng phó.

Hơn nữa, trải qua thời gian phát sinh nhiều sự việc với Sở gia như vậy, Thủy Thiên Nguyệt nhất định là tràn đầy oán khí đối với hắn, rất có khả năng sẽ ra tay với hắn trong lần Vũ Phủ khảo hạch này.

Đối với hai việc này, Sở Hành Vân hiểu rõ biện pháp tốt nhất để đối phó là không ngừng trở nên mạnh mẽ. Chỉ cần thực đủ sức để nghiền ép tất cả thì bất kỳ âm mưu quỷ kế nào đều trở nên không còn tác dụng.

Đem ba quả linh hạch đặt ở trước mặt, Sở Hành Vân bắt đầu vận chuyển pháp môn Cửu Chuyển Tụ Linh.

Cửu Chuyển Tụ Linh là pháp môn đem linh hải áp súc chín lần, mỗi một lần áp súc, độ khó đều tăng gấp đôi.

Hiện tại, Sở Hành Vân đã thành công áp súc sáu lần, còn lại ba lần áp sức mà mỗi một lần áp súc thì độ khó đều tăng gấp đôi, độ khó của lần áp súc cuối – đệ cửu chuyển thậm chí muốn cao hơn cả nhất chuyển đến bát chuyển cộng lại.

Nhưng một khi tu luyện thành công Cửu Chuyển Tụ Linh thì thực lực của Sở Hành Vân cũng sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần, chỉ tính độ tinh thuần của linh lực thì chắc chắn không ai sánh bằng.

Thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác lại qua đi mười ngày.

Hôm nay, Sở Hành Vân đứng ở trong đình viện dang hai tay ra. Lấy thân thể hắn làm trung tâm, linh lực tinh thuần chậm rãi lan tràn ra, tựa như là hương hoa vậy vậy, bao trùm pham vi không gian ba thước.

Hắn khẽ búng ngón thì lập tức linh lực tựa như là có trí tuệ, không ngừng lượn lờ xung quanh thân thể, rất nhịp nhàng uyển chuyển, hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của hắn.

Lúc này, một con côn trùng vẫy hai cánh hướng về phía Sở Hành Vân bay tới.

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn thấy, ý niệm trong đầu trong đầu lóe lên.

Ba!

Một đạo linh lực ở trên hư không trung dần được ngưng tụ ra, từ một hóa thành hai, tựa như là lưỡi dao vô hình sắc bén chém vào trên lưng của côn trùng chặt đứt hai cánh của nó nhưng lại không có gây hại cho tính mạng của nó.

“Không nghĩ tới sau khi hoàn thành áp súc đệ cửu chuyển, linh lực không chỉ trở nên tinh thuần không gì sánh được mà ngay cả việc khống chế linh lực cũng tăng lên rất nhiều. Lấy khả năng khống chế linh lực hiện tại của ta thì sợ rằng ngay cả Tụ Linh Cảnh cửu trọng thiên đều khó mà mlàm được làm được.”

Sở Hành Vân nhìn linh lực ở khắp bốn phía, từ đáy lòng hắn phát ra một tiếng cảm thán.

Hiện tại, hắn đột nhiên hiểu được vì sao Hỗn Nguyên Võ Hoàng ở các phương diện khác đều không xuất sắc nhưng thực lực lại nằm trong mười Võ Hoàng đứng đầu.

Bộ pháp môn Cửu Chuyển Tụ Linh này thật sự là quá nghịch thiên. Áp súc linh hải không chỉ giúp tăng độ tinh thuần của linh lực mà còn tăng khả năng khống chế linh lực. Quả thực có thể nói là tăng toàn bộ phương diện, thậm chí có thể gọi là lột xác.

“Hiện tại, ta đã tu luyện xong pháp môn Cửu Chuyển Tụ Linh, linh hải còn chưa ngưng tụ, tùy thời cũng có thể có thể bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh.”

Sở Hành Vân cũng không muốn rèn sắt khi còn nóng, ngay hôm nay bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh mà bắt đầu dò xét trong người..

Nước nhỏ giọt thì cũng sẽ có ngày đầy bể, tự mình hấp thu đầy đủ thiên địa linh lực thì tự nhiên sẽ ngưng tụ ra linh hải, mà loại trạng thái tự nhiên này vừa vặn là thứ mà Sở Hành Vân mong muốn.

Đi ra đình viện, Sở Hành Vân triệu tập bọn người Sở Hổ lại.

Lần Vũ Phủ khảo hạch này, địa điểm tổ chức là ở Hắc Thủy Thành. Để không làm lỡ thời gian, Sở Hành Vân sẽ phải khởi hành ngày mai.

Chuyến đi này, hắn quyết định mang Thủy Lưu Hương cùng Diêm Độc đi trước.

Thủy Lưu Hương là người sỡ hữu Cửu Hành Tuyệt Mạch. Tuy là dựa vào Bách Dương Đan tạm thời áp chế hàn khí nhưng để cho nàng một mình ở Sở trấn lâu như vậy, Sở Hành Vân vẫn có chút bận tâm nên liền mang theo bên người, tùy thời chiếu cố nàng.

Về phần Diêm Độc, từ sau khi hắn bước vào cảnh giới Địa Linh Cảnh, thực lực bay vọt về chất. Để hắn đi theo bảo hộ, Sở Hành Vân cùng Thủy Lưu Hương có thể nói là cực kỳ yên tâm.

“Thiếu gia, lần Vũ Phủ khảo hạch này ta sẽ không đi.” Sở Hành Vân đang muốn kêu Sở Hổ thì Sở Hổ liền mạnh mẽ nói khiến hắn hơi sửng sốt một chút.

“Vũ Phủ khảo hạch đương nhiên là vạn người mong đợi nhưng với thực lực của ta bây giờ thì cũng chỉ là đi xem, khó có thể đạt được thành tựu gì, còn không bằng ở lại Sở trấn. Thứ nhất là có thể hảo hảo tu luyện, thứ hai là có thể chủ trì đại cục.” Sở Hổ hậm hực nói.

Sở Hành Vân gật đầu một cái thật sâu, trong ánh mắt có một tia vui mừng. Sở Hổ có thể nghĩ tới hai việc này đã nói lên hắn có thể xem xét thời thế, độc lập làm ra phán đoán của mình.

Như vậy, cho dù Sở Hành Vân có rời khỏi Tây Phong Thành thì hắn cũng có thể cực kỳ yên tâm đem Sở trấn giao cho Sở Hổ quản lý.

Ngày thứ hai, sắc trời hơi mờ mịt.

Sở Hành Vân mới vừa đi ra đình viện thì thấy ngoài của có một đội ngũ ăn mặc chỉnh tề đang đứng đợi.

Cố Thanh Sơn đứng ở vị trí đầu của đội ngũ. Vừa nhìn thấy Sở Hành Vân xuất hiện, hắn liền vội vàng tiến lên, cười nói: “Sở gia chủ, Vũ Phủ khảo hạch không phải chuyện đùa nên ta quyết định tự mình dẫn binh đi trước dò đường. Dọc theo con đường này, ngươi có việc gì cần xin cứ việc phân phó, chỉ cần là ta đủ khả năng việc thì nhất định cố gắng làm ổn thỏa.”

Vừa nói xong, Cố Thanh Sơn liền đi tới trước mặt của Sở Hành Vân. Đầu tiên, hắn ôm hai tay hành lễ, sau đó dùng tay làm dấu mời ý bảo Sở Hành Vân đi vào bên trong xe kiệu nghỉ ngơi.

Cái xe kiệu này cực kỳ xa hoa, vốn là của riêng của nhân vật thành chủ như hắn, nhưng để lấy lòng Sở Hành Vân thì Cố Thanh Sơn cũng không thèm để ý, hơn nữa còn biểu hiện vẻ rất là cung kính.

Sở Hành Vân liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn, ánh mắt đảo đi, liếc mắt nhìn xe kiệu, cuối cùng nói: “Có lòng.”

“Không có gì! Tuy ta là thành chủ Tây Phong Thành nhưng đồng thời cũng là khách khanh Sở gia, là quân bài giải nạn của Sở gia chủ chính là vinh hạnh của ta.” Khuôn mặt của Cố Thanh Sơn hiện lên vẻ cười, tự mình đem xe kiệu hạ xuống, muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính.

Sau đó, dưới sự hộ tống của Cố Thanh Sơn cùng gần trăm vị binh sĩ, chiếc xe ngựa chậm rãi ly khai Sở trấn, hướng phía Hắc Thủy Thành đi tới.

Dịch giả: lushi

Biên: Mei_hnmn

Nguồn: http://truyenfull.vn