Linh Môi Trinh Thám Xã

Chương 54: - chương 56

Chương 54

"Anh biết hung thủ là ai?" Mộc Á Tùy quên cả giãy dụa, nhịn không được kinh hô một tiếng, những người khác ở bên cạnh cũng bị lời nói của cậu hấp dẫn nhìn sang, nhất thời cả căn phòng yên tĩnh không một tiếng động

Tử Tiêu gật đầu, hắn còn chưa có mở miệng thì Lâm Thần Cương bước lên trước một bước, muốn sang bên chỗ hai người Tử Tiêu, nhưng lại bị Giản Hoa ngăn lại, nháy mắt ra hiệu cho hắn đừng động. Hiển nhiên lửa giận trong lòng hắn còn chưa có tiêu, nhưng ý tứ trong mắt Giản Hoa rất rõ ràng, quả thật là cũng có chút đạo lý

Hắn đè ép âm thanh xuống cuống họng đồng thời cũng cố gắng đem lửa giận đè xuống "Ngươi là nói biết hung thủ là ai?"

Mộc Á Tùy theo Tử Tiêu đứng lên, trái tim cậu như treo lên một bên. Tử Tiêu nói như vậy, chẳng lẽ hung thủ thật sự là một trong số những người ở trong căn phòng này?

Cậu không dám nghĩ tiếp nữa, yên lặng chờ Tử Tiêu vạch trần bí ẩn

Tử Tiêu cũng không có thừa nước đục thả câu, đưa tay cầm bộ bài buổi tối bọn họ mới chơi qua "Hung thủ lưu lại chứng cứ ở trong những quân bài này"

Lời này vừa thốt ra, lập tức sắc mặt của những người chơi bài ngày tối hôm qua đều trở nên vô cùng khó coi

Lâm Thần Cương bán tín bán nghi tiếp nhận bộ bài, cẩn thận xem xét "...Bên trong có hơn con mười bích!" Lâm Thần Cương đem hai còn mười bích lấy ra, đảo qua đảo lại trước ánh mắt của Lớp Trưởng bọn họ vài cái, sau đó nhanh chóng đưa cho Tử Tiêu xem, cười nhạo nói "Đây mà là chứng cứ?"

Lớp Trưởng sửng sốt một lát, lập tức không thể tin nổi nhìn Vĩ Tử "Bộ bài này là cậu chuẩn bị, chẳng lẽ cậu..."

"Đừng có nói giỡn chứ Lớp Trưởng" Vĩ Tử mỉm cười "Chẳng phải tối hôm qua chúng ta cũng có chơi qua sao, cậu cũng là người phát bài, chắc cậu biết rõ, nếu như dư ra thêm một quân 10 bích, thì những người còn lại cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra là dư bài. Loại sự tình này, căn bản khi chia bài thì không thể nào lừa được người khác"

Tử Tiêu gật đầu "Đúng vậy, cho nên quân bày tẩy này, ngươi chỉ có thể sử dụng ở ván cuối cùng"

Ván cuối thì không sao cả, chơi xong cũng chẳng còn ai chơi tiếp để chia bài rồi bị phát hiện

Mộc Á Tùy nghĩ nghĩ, dùng sức gật đầu, nhưng lại lập tức khó hiểu nói "Thế nhưng làm sao để xác định ván nào là ván cuối? Khi đó chúng ta vẫn một mực chơi, cũng không biết định chơi đến khi nào, cho nên vô luận là thế nào, thì ván nào cũng có thể sẽ trở thành ván cuối cùng, nhưng cũng có khả năng là không phải. Đã không thể nắm chắc như thế, thì tại sao cậu ta lại biết ván nào là ván cuối để trộn vào?"

Tử Tiêu khen ngợi nhìn cậu, khiến cho Mộc Á Tùy không hiểu gì cả

Lớp Trưởng lại đột nhiên lên tiếng "Không phải là không có cách, chỉ cần để hắn thắng ở ván cuối cùng, lúc đó..." Hắn đem ánh mắt nhìn thẳng Vĩ Tử "Vào lúc đưa ra hình phạt, hắn có thể cho điều kiện thời gian thực hiện hình phạt trở nên dài hơn, lúc đó sẽ không có ai chú tâm vào những quân bài, hắn sẽ có thời gian để thu lại quân bài"

"Lúc ấy, người thắng cuối cùng chính là – Vĩ Tử"

Mọi người đem ánh mắt nhìn thẳng hắn

Vĩ Tử miễn cưỡng cười "Vậy thì cũng chỉ chứng minh là tớ chơi bài có gian lận, dối trá, chỉ vì tớ thấy thua quá nhiều lần, nên mới nghĩ cách thắng lại một phen mà thôi, không thể vì điều này coi tớ là hung thủ giết người được"

Tử Tiêu híp mắt nhìn hắn "Ngươi quả thật là rất muốn thắng một phen. Bởi vì ngươi cần một kẻ chết thay, kẻ không có chứng cứ ngoại phạm"

Thụ Minh khó có thể tin được nhìn về phía hắn "Cậu khiến tôi rời khỏi, chính là muốn cho tôi không có chứng cứ ngoại phạm, tiện đà làm con sơn dương chịu tội thay cậu?"

Vĩ Tử tránh đi ánh mắt của hắn, Tử Tiêu lại không có ý định buông tha hắn "Ngay từ đầu, người mà ngươi muốn làm kẻ chết thay chính là Á Tùy a? Chỉ có điều, bởi vì sự xuất hiện của tôi đã làm rối loạn kế hoạch của ngươi"

Sắc mặt Mộc Á Tùy lúc này rất khó coi, vẻ mặt càng ngày tái nhợt

Lâm Thần Cương như rơi vào trong sương mù, nhìn bọn hắn cãi nhau liền không chịu được ngắt lời, trong đầu hắn rất không bình tĩnh được "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Nói rõ hơn một chút"

Tử Tiêu nghiêng người liếc hắn một chút rồi chuyển lên người của Vĩ Tử "Đêm qua, ngươi nương theo vụ cá cược đi lên lầu hai, đem Mập Mạp đang ngủ say đánh thức. Cố ý chọc tức hắn, để cho tôi cùng tất cả mọi người xác nhận là hắn lúc đó còn sống, sau đó ngươi ra tay giết hắn. Ngươi cố ý chọc tức hắn như vậy, cũng là vì muốn cho tất cả mọi người không dám lên trên gác làm phiền tên đó thêm lần nữa, không làm cho kế hoạch của ngươi đổ vỡ"

"Sau đó, ngươi nhân cơ hội đi nấu đồ ăn khuya, mang giày của Thụ Minh đến cái sân đằng sau căn gác kia, ngụy tạo có dấu vết của người từ ngoài leo vào. Tiếp nữa chính là thắng thêm ván cuối, sai Thụ Minh đi ra ngoài, khiến cho hắn không có chứng cứ ngoại phạm"

Vĩ Từ cười có chút miễn cưỡng "Ngươi nói như vậy cũng rất có lý, nhưng để chiến thắng ở ván cuối cùng kia, thủ đoạn thắng cũng quá dễ dàng để mọi người phát hiện ra đi, nếu quả thật là tôi giết người, dùng thủ đoạn như vậy thì quá mạo hiểm"

"Đúng vậy" Tử Tiêu gật đầu "Cho nên vì để đảm bảo... ngươi đã cho những người ở đây ăn phải đồ ăn khuya có tẩm thuốc ngủ, lúc ấy tất cả mọi người đều trong tình trạng mơ màng, muốn qua mặt thì cũng không có việc gì khó"

Tử Tiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, cuối cùng nói thẳng, không cho hắn có ý định giảo biện "Nhưng điều ngươi không ngờ đến là, cả quá trình này lại xảy ra hai điều ngoài ý muốn. Động tác của Thụ Minh quá nhanh, ngươi vất vả đợi cho Lớp Trưởng ngủ say, muốn đi đến rút quân bài về, như lại thấy Thụ Minh hoàn thành xong hình phạt trở về, đó là điều thứ nhất"

"Mà thi thể của em họ Mộc Á Tùy bị phát hiện ở đầu thôn sáng nay, đó chính là điều thứ hai. Bởi vì nếu giả dụ như Thụ Minh bị hoài nghi giết người kia, thì căn cứ vào thời gian mà phân tích, hắn không thể nào có thời gian để giết chết Mập Mạp. Bởi vậy, khi ngươi tạo ra chứng cứ buộc tội hắn nhưng nó lại trở thành chứng cứ rửa sạch tội cho hắn"

Ánh mắt của Tử Tiêu dần trở nên lạnh như băng, dám tính toán lên người của hắn, hắn sẽ dùng mạng sống của kẻ đó phải trả giá

Vĩ Tử im lặng nhìn Tử Tiêu, đột nhiên cả người vô lực, đem chính mình ngã ngồi xuống cái ghế bên cạnh

"Thật là không may mắn a!" Hắn nhắm mắt lại, biểu lộ bộ dáng chấp nhận số mệnh

"Vì cái gì? Tại sao ngươi phải làm như thế?" Lớp Trưởng đè nén cơn giận, hốc mắt dần có chút đỏ lên "Một Vĩ Tử từng nhiệt huyết thiện lương đã chạy đi đâu rồi?"

Vĩ Tử vẫn không nhúc nhích, giống như hắn không có nghe được câu hỏi đó. Mộc Á Tùy nhìn thấy rõ ràng bàn tay của hắn đang dần nắm chặt, trong đầu cậu phức tạp không chịu nổi

Lâm Thần Cương ra hiệu cho cảnh sát mang người đi "Mang đi, những người khác đi trở về lấy lời khai..."

"Chờ một chút!" Mộc Á Tùy khẩn cầu nhìn hắn "Cho chúng tôi vài phút có được không?"

Vài phút đồng hồ này, có lẽ chính là vài phút cuối cùng của cuộc đời Vĩ Tử

Giản Hoa hiểu rõ gật đầu, kéo Lâm Thần Cương đang căm giận ra ngoài, cũng mang theo những cảnh sát khác ra ngoài cửa trông coi. Tử Tiêu sờ lên đầu của Mộc Á Tùy, hắn cũng đứng dậy đi theo ra ngoài

Trong phòng chỉ còn lại bốn người bạn học cũ ngày xưa, nhất thời không một tiếng động

Lớp Trưởng mở lời trước "Vĩ Tử, cậu là bởi vì – chuyện của Kim Thủy?"

Mộc Á Tùy khiếp sợ nhìn bọn họ, Lớp Trưởng giống như bị ma chướng thì thào tự hỏi

"Đó hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn... Lúc ấy nước chảy quá siết, nếu chúng ta đi tới cứu cô ấy, chỉ sợ lúc đó chúng ta cũng sẽ bị chết đuối. Hơn nữa, hằng năm chúng ta đều trở về đây tế bái cô ấy, mong muốn cô ấy được siêu thoát. Cậu cần gì phải..."

"Thì ra là cô ấy chết như vậy" Vĩ Tử mở to mắt cười nhạo một tiếng "Bản thân tôi còn không biết có một đoạn như vậy nữa, nếu vậy thì, hai người kia chết cũng không có oan"

"Mày nói gì chứ!" Thụ Minh nắm lấy cổ áo của hắn kéo lên "Đến tột cùng, mày có còn là người hay không..."

Mộc Á Tùy giữ chặt lấy cậu ta "Chờ cậu ấy nói xong đã!"

Thụ Minh không cam lòng buông tay ra, Vĩ Tử thoáng cái ngã xuống ghế, khiến cái ghế lung lay vài cái. Mộc Á Tùy đè cái ghế lại

"Cậu nói đi, tuy bọn mình không có cách nào đồng tình được với cách làm của cậu, nhưng bọn tớ có thể thử hiểu được nỗi khổ tâm của cậu"

Vĩ Tử cúi đầu xuống, khóe mắt dần trở nên ươn ướt

"Phong thư mà mọi người nhận được, chính là do tôi gửi đi, thực tế là hơn một tháng trước, tôi là người duy nhất nhận được bức thư đó, nhìn thấy nội dung trên thư, tôi đã động tâm. Tôi cùng Lý Kiều và Mập Mạp còn giữ liên lạc với nhau, có một lần nói chuyện, tôi lỡ miệng nói ra chuyện đó, vì vậy ba người chúng tôi cùng nhau hợp tác, cùng với vợ của tôi là tiểu Mai, bốn người chúng tôi chuẩn bị đi trộm lấy viên 'Tinh Lệ'"

"Nhưng nằm ngoài tầm dự đoán của chúng tôi, mộ của Kim Thủy đã được tu sửa qua, vốn chỉ là một nắm đất xây lên, nay lại được đắp thêm gạch đá xây thành một tòa núi nhỏ, chắc là do người nhà của cô ấy thuê người tới tu sửa. Tôi cùng tiểu Mai vốn có tặc tâm, nhưng lại không có can đảm để làm, nên lập tức rút lui"

"Hai người chúng tôi tuy đã hứa hẹn không tố giác bọn chúng, nhưng Mập Mạp cùng Lý Kiều vẫn mang trong lòng hoài nghi. Lúc ấy nổi lên tranh chấp, Lý Kiều cùng Mập Mạp nắm chặt chúng tôi không tha, tiểu Mai... tiểu Mai.... giãy người muốn thoát, lại trượt chân đụng vào bia mộ, hôn mê. Ấy vậy, Mập Mạp cùng Lý Kiều lại chạy trước!"

Nói đến đây, trong mắt Vĩ Tử tràn đầy lửa giận

"Nếu như bọn họ lúc ấy giúp tôi đem tiểu Mai đi bệnh viện, cô ấy cũng sẽ không... sẽ không..."

Mộc Á Tùy cầm tờ khăn giấy đưa qua "Chị dâu... cô ấy đã..."

Lớp Trưởng cùng Thụ Minh khiếp sợ nhìn hắn, Vĩ Tử đem mặt lau, yên lặng gật đầu

"Lúc tiểu Mai mất không được bao lâu, chưa tới vài ngày thì Lý Kiều gọi điện đến, cô ta vậy mà không có một chút gì ăn năn, miệng đầy lúc nào cũng nhắc đến 'Tinh Lệ'! Ngay lúc đó, tôi mới quyết định trả thù bọn họ"

"Tôi còn chưa nói cho bọn họ biết tiểu Mai đã mất, chỉ nói cô ấy bị chút thương nhỏ. Đồng thời, tôi cũng đem bức thư sao thành vài bản, gửi cho mọi người, hai người bọn họ chỉ cho rằng là do tôi tức bọn họ nên mới công khai bí mật, hoàn toàn không hề đề phòng tôi. Những chuyện sau đó, mọi người đều đã biết"

"Vậy thì viên 'Tinh Lệ' đâu?"

"Tôi đã mang trả lại trong mộ của Kim Thủy. Tôi nghĩ, có lẽ cái chết của tiểu Mai, chính là sự trả thù của Kim Thủy dành cho tôi" Vĩ Tử tuyệt vọng nhắm mắt lại

Những chuyện sau đó, Mộc Á Tùy cũng không còn tâm tư để quan tâm. Bạn bè tốt khi còn bé thoáng cái đã mất đi ba người, loại cảm giác trầm trọng này khiến cho tâm tình của cậu đặc biệt mệt mỏi

Vĩ Tử bị mang đi, Lớp Trưởng cùng Thụ Minh cũng thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi

Một đêm này, phía dưới cây hạnh ở đầu thôn, có hai cái bóng đen đang đứng thẳng

"Cho nên, ngươi đã thoát khỏi sự hiềm nghi?" Thanh âm trầm thấp lại khàn khàn, vang lên ở trong bóng đêm phá lệ đem đến cảm giác dài vô tận. Trên mặt của người nói chuyện có đeo mặt nạ, không nhìn thấy rõ dung mạo

Người bên cạnh cung kính gật đầu "Đúng vậy, Mộc Á Kiệt chết là do bị bọn côn đồ cướp của bất thành nên gia tay giết người. Không biết ngài còn có chuyện gì muốn giao phó?"

"Làm tốt lắm" Thanh âm khàn khàn không thể nhận ra bất luận cảm xúc gì trong đó "Tiếp theo, ngươi tìm cơ hội tiếp cận hắn, nghĩ biện pháp giết chết kẻ ở bên cạnh hắn"

Người bên cạnh hít vào một ngụm khí, thật lâu không có trả lời

"Thế nào? Ngươi muốn kháng lệnh?"

"...Tôi đã biết" Hắn gật đầu, thoạt nhìn giống như một cái bóng, ở trong bóng đêm phá lệ toát lên vẻ vô cùng cô đơn

Chương 55

Sau khi Mộc Á Tùy cùng Tử Tiêu rời khỏi cục cảnh sát, hai người nhìn thấy bên kia đường có một chiếc xe màu đen hiệu Santana, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy tới

"Xe mới của tớ đấy, cậu thấy thế nào?" Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt đắc chí của Thụ Minh hiện ra

Mộc Á Tùy kinh hỉ nhìn hắn "Cậu sống ở thành phố A?"

Thụ Minh sờ sờ cái mũi "Tớ tiếp nhận được một vụ án tử đặc biệt, nên muốn ở lại thành phố A sống một thời gian ngắn. Cậu đi đâu? Tớ có thể cho hai người quá giang một đoạn"

Mộc Á Tùy ngẩn người quay đầu nhìn Tử Tiêu

Tử Tiêu gõ gõ cửa sổ xe "Ngươi là cố tình" Sau đó quay đầu gõ lên đầu Mộc Á Tùy "Đã có xe miễn phí để đi, cớ sao lại không nhận?"

Nói rồi hắn mở cửa xe, kéo Mộc Á Tùy theo vào

"Đi thẳng về phía trước, đến giao lộ thứ 3 thì rẽ trái..." Mộc Á Tùy hàm hồ chỉ đường, Thụ Minh gật đầu, vững vàng khởi động máy

"À đúng rồi, cậu luôn sống ở thành phố A này sao? Vì những mối làm ăn trước, tớ có đến thành phố A vài lần, nhưng vẫn không có gặp cậu" Trong lời nói của hắn đầy vẻ tiếc nuối

Mộc Á Tùy tức cười – Sau khi đến ngôi nhà cổ làm việc liền biến thành một trạch nam, số lần ra ngoài thật sự quá ít, cũng khó trách không có gặp gỡ

"Đúng rồi, hiện tại cậu đang ở đâu vậy?"

"A, vẫn là giống như những lần trước, đều trú ở khách sạn là tốt rồi" Thụ Minh không để ý lắm nói, Tử Tiêu bên cạnh lại bất thình lình mở miệng

"Nếu không chê thì ngươi có thể đến nhà cũ của chúng tôi ở qua mấy đêm"

"A?" Mộc Á Tùy kinh ngạc quay đầu, từ trước đến nay, Tử Tiêu luôn cấp cho Thụ Minh sắc mặt không bao giờ tốt, nhưng hôm nay lại vì cái gì... Tuy trong lòng đầy hoài nghi, nhung ngoài miệng cậu cũng lập tức phụ họa

"Đúng a, cậu ở chung với chúng tớ đi, bao ăn bao ở"

Thụ Minh đưa mắt nhìn Tử Tiêu một cái, suy tư một lát rồi mới nói

"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh"

Xe hơi rất nhanh đã chạy vào trong ngõ nhỏ

"Trong này âm khí thật nặng a!"

Thụ Minh đậu xe tốt rồi, vô thức nhìn quanh một lần. Mộc Á Tùy thoáng nở nụ cười

"Ha ha, chắc vì chỗ này người ở thưa thớt nên mới như thế đi, chúng ta đi vào trong thôi, tớ giới thiệu cho cậu biết mọi người"

"Đã quay về..." Thanh Hiện đứng bên cạnh cánh cửa mỉm cười nhịn bọn họ. Bạch Diễn từ phía sau hắn nhảy ra, chạy về phía Mộc Á Tùy

"Hoan nghênh trở về!"

Hai người liền dính cùng một chỗ ôm chặt lấy nhau

Nhìn hai người chậm chạp không có tách ra, Tử Tiêu đi tới xách cổ áo của Bạch Diễn kéo ra. Mộc Á Tùy nhìn Bạch Diễn từ trong lòng ngực mình bị xách ra, sau đó quay sang nhìn Thụ Minh đang bị cậu bỏ qua thật lâu, vội vàng gãi đầu nói

"Tôi giới thiệu một chút, đây là Thụ Minh, bạn học cũ hồi tiểu học của tôi"

Mọi người hướng hắn gật gật đầu "Tốt, lại đây cùng nhau nói chuyện đi a, Á Tùy, đồ ăn đêm nay liền giao cho ngươi. Thật may là ngươi trở lại, bằng không chúng tôi lại phải ăn đồ ăn do A Liêu nấu, kẻ mà cả nửa đời người chưa bao giờ làm cơm, đồ ăn làm ra thật khó ăn"

Bạch Diễn khoa trương vừa nói vừa làm mặt quỷ, Hắc Liêu bên cạnh chỉ biết đầu đầy hắn tuyến

Mộc Á Tùy nhận mệnh, rất vui vẻ mà đi làm công việc của cậu. Tử Tiêu trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại Thụ Minh cùng những người hắn không quen lắm... mắt to mắt nhỏ trừng nhau

Thanh Hiện cười mở miệng trước "Ngươi cứ coi như đây là nhà của mình là được, đừng quá khách khí. A, đúng rồi, mấy ngày này, ngươi cứ ở trong căn phòng trước kia của Mộc Á Tùy a, dù sao đi nữa, cậu ta cũng đã rất lâu không có quay lại đó ngủ rồi"

"A, cảm ơn" Thụ Minh giật giật khóe môi mỉm cười "Á Tùy, cậu ấy..."