Linh Quan Dạ Hành

Chương 1

Tôi tên là Đồng Tử, năm nay tôi mười tám tuổi, là một thực tập lái xe.

Đêm nay tôi cùng sư phó lái xe tải đi vào thung lũng nhà Lý gia, ở giao lộ có cô gái mặc quần áo màu đỏ đón xe.

Tôi cảm giác rất kỳ quái, bởi vì đã 12giờ đêm rồi còn ai bắt xe nữa chứ.

Cái giờ này, còn có người đón xe? Tuy nói trong nội tâm tôi cảm thấy kỳ quái, nhưng có tiền không có đạo lý không kiếm được.

Tôi đang muốn đỗ xe, đang ngủ ở tay lái phụ sư phó đột nhiên tỉnh lại: “Đừng đừng có ngừng, hôm nay không sót khách. “

Trong nội tâm của tôi buồn bực, sư phó hôm nay là làm sao vậy, đổi tính sao?

Tôi không đỗ xe, nhưng đi qua vẫn nhìn nàng một cái.

Nàng rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, trên người toát ra được quý phái cổ điển quý hiếm.

Nàng đứng ở tại chỗ, ánh mắt nhìn chăm chú lên tôi, mắt của nàng con mắt rất đen, rất sáng, đồng tử lóng lánh.

Tôi cũng không không đỗ xe, nàng giật giật bờ môi, cuối cùng vẫn không mở miệng, nhưng trong mắt lại tràn đầy u oán, loại này ánh mắt này để cho tôi sinh lòng không đành lòng.

Tôi nhịn không được nói ra: “Sư phó, kéo lên nàng đi, có thể kiếm được một phần tiền xe đấy. “

Sư phó trừng mắt liếc tôi, dữ dằn mà nói: “Bảo ngươi không kéo là không kéo, nói lời vô dụng làm gì, nói nhảm nữa ngày mai ngươi không cần đến làm nữa. “

Làm sư phó nổi giận, tôi bị hù không dám nói thêm nữa, thành thành thật thật đi phía trước.

Nhưng trong lòng thủy chung vừa rồi nữ nhân áo đỏ kia ánh mắt u oán.

Theo bản năng tôi thông qua xem sau kính chiếu hậu,đây chỉ là theo bản năng thông thường, thật không nghĩ vẫn thấy được nữ nhân kia còn đứng ở đằng sau, tôi thấy nàng nhẹ nhàng cười cười, cười vô cùng rụt rè.

Tôi là đứa nhà quê, nhưng hết lần này tới lần khác ưa thích tiểu thư khuê các, khóe miệng tôi không kìm được đã hé mỉm cười.

Ồ, không sai aaaaa!

Tôi quan sát tốc độ của chiếc xe và đi lên sáu mươi thước, và đã đi qua thung lũng giao lộ. Tại sao nàng ấy vẫn ở phía sau??

Trong nháy mắt, da đầu tôi run lên, toàn thân lông tóc dựng đứng.

Không phải chứ!

Tôi bị hù hồn sợ hồn bay đi ra, lấy hết dũng khí lại nhìn chăm chú nhìn sau kính, phía sau một mảnh đen kịt.

Mấy phút, tôi lại quen thói nhìn xem sau kính.

Cái kia nữ nhân áo đỏ lại một lần nữa xuất hiện ở trong kính, nàng còn đứng ở ven đường si ngốc chờ, giống như một thê tử đang chờ đợi trượng phu trở về.

Cái nhìn này hoàn toàn làm tôi sợ hãi hét nên!!!

Sư phó đang ngủ bị tiếng của tôi kêu sợ hãi bừng tỉnh: “A Đồng Tử, làm sao vậy? “

Tôi cả khuôn mặt đều tái nhợt, run rẩy nói ra: “Tôi……Tôi, tôi lại trông thấy nữ nhân áo đỏ. “

Sư phó nghe xong mặt cũng đã biến sắc, cuống quít nói: ” không nên ngoảnh lại nhìn nữa, đi nhanh. “

Không phải tôi nhút nhát, hơn nữa đang ở đây dã ngoại nơi hoang vu lái xe lại gặp loại chuyện này.

Tôi rất nhanh vượt qua đường phía trước, sư phó luôn hối thúc tôi chạy chiếc xe đến cây thung lũng ở bên trong đi.

Tuy nhiên tôu không rõ sư phó vì cái gì để cho tôi đem xe lái vào ven đường thung lũng ở bên trong, nhưng tôi không cần nghĩ ngợi gì nhiều liền mở ra đi vào.

Sư phó mở ra tay lái phụ vị trí ngăn kéo, từ bên trong xuất ra hai cây sáp ong đèn cầy, dặn dò tôi nói: “Đứng ở trên xe, đừng nói chuyện, càng không thể lớn tiếng gọi. “

Tôi nhẹ gật đầu, tôi đã bị hù nên giờ vẫn mang nỗi lo sợ, sư phó nói cái gì thì nghe theo cái đó.

Sư phó cầm lấy hai cây ngọn nến xuống xe, hướng đường chính giữa đi đến.

Tôi ánh mắt nhìn chăm chú lên đến phương hướng, sợ nữ nhân kia lại đột nhiên xuất hiện, một lòng băng băng kinh hoàng không ngớt, khẩn trương đều nhanh hít thở không thông.

Sư phó đi đến đường cái chính giữa, cầm lấy ngọn nến khoa tay múa chân vài cái, giống như tại phân biệt phương hướng, sau đó ngồi xổm xuống đi.

Hắn đem hai cây ngọn nến bầy đặt tại nhựa đường trên đường, móc ra diêm hộp rồi đốt.

Đêm khuya, hai cây ngọn nến chút tại đường cái chính giữa thoạt nhìn thật sự rất quỷ dị.

Sư phó đốt xog ngọn nến, liền chạy trở về.

Sư phó nói với tôi: “Nếu chuyến tàu đêm lái quá nhiều, chắc chắn chúng tôi sẽ gặp phải những điều kỳ lạ nhưng không phải sợ, họ không phạm chúng ta, chúng ta không phạm phải họ, họ nhìn thấy ngọn nến ta thắp đây được gọi là” ánh sáng dẫn đường ” Chúng ta chỉ đường cho họ, thẳng thừng, chỉ cho họ không sai đường. “

Tôi gật đầu trong bảng hoàng.

Sư phó giơ cổ tay lên nhìn thời gian, một phút đồng hồ: “Nàng lại ở chỗ này mười năm phút, nếu nhưkhông thấy sẽ bỏ đi. “

Tôi lại máy móc nhẹ gật đầu, tôi có chút sợ choáng váng.

Một phần tư của một giờ là mười năm phút, và mười lăm phút này chắc chắn dài hơn một năm.

Tôi cùng sư phó núp ở trong xe tải, vừa kinh vừa sợ, thỉnh thoảng nhìn vào cặp nến vẫn đang cháy.

Tuyệt đối không để gió thổi tắt.

Nếu như ngọn nến bị gió thổi tắt, hậu quả có thể nghĩ……

Có lẽ là tôi gặp may mắn, trong đêm bình thường gió đều rất lớn, nhưng tối nay không biết là làm sao vậy vô cùng oi bức, lại không ngọn gió nào.

Sư phó thỉnh thoảng nhìn thời gian.

Còn có 14 phút……

Mười phút……

Trong lúc này nữ nhân áo đỏ đều không có xuất hiện, hẳn là tìm không thấy chúng tôi.

Năm phút……

Một phút……

Rốt cục chịu đựng qua mười năm phút.

Tôi có thể rõ ràng nghe được sư phó hít mạnh một hơi, nỗi lo lắng của tôi cũng được để xuống, hẳn là tránh được một kiếp.

Sư phó hỏi tôi: “Sợ ư? “

Nói nhảm, không sợ mới là lạ!!!

Bất quá, tôi mặt đều bị hù trắng bệch, nhưng vẫn là lắc đầu: “Không sợ! “

Tôi tuổi tuy không lớn, nhưng tôi biết rõbmột khi tôi nói sợ, sư phó sẽ cảm thấy tôi ăn không hết chén cơm này, ngày mai sẽ sẽ đổi người.

Sư phó nhẹ nhàng cười: “Không tệ, lái xe. “

Tôi một lần nữa rời lái xe ra khỏi thung lũng.

Tuy nhiên sư phó nói chúng tôi đã bỏ rơi nàng ở đó, đối với tôi trong nội tâm nhưng vẫn là bất ổn sợ nàng lại đột nhiên xuất hiện, cả người vẫn là rất căng thẳng.

Sư phó nhìn tôi một cái nói ra: “Chén cơm này không dễ dàng ăn, có chút kiêng kị đồ vật nhất định phải biết rõ, một khi phạm sai lầm hối tiếc không kịp. Nhớ kỹ sư phó nói cho ngươi, không lái xe vào ngày 15, áo lạnh càng thêm không thể đi đường ban đêm, chứng kiến lẻ loi trơ trọi một người nửa đêm đón xe tuyệt đối không thể ngừng, aaaaa… đúng rồi nhớ kỹ đi chuyến tàu đêm thời điểm nhớ lấy không nên gọi tên của đối phương, nếu như bị nghe thấy……”

Tôi cả người vừa khẩn trương…Mà bắt đầu: “Bị nghe thấy sẽ như thế nào……”

Sư phó tức trắng mặt nhìn tôi liếc: “Ngươi nói cái gì? “

Trong nội tâm của tôi lộp bộp thoáng một phát, tôi nhớ được vừa rồi sư phó bị tôi làm tỉnh lại thời điểm kêu lên tên của tôi, tôi khổ khuôn mặt: “Sư phó, ngươi vừa rồi gọi tên tôi. “

Sư phó cười nhạo: “Làm sao có thể. “

Sư phó vừa rồi xác thực gọi tên tôi, sư phó sắc mặt thời gian dần trôi qua thay đổi.

Hắn nghe tôi vừa nói như vậy khả năng từ từ suy nghĩ đi lên a: “Nếu như, ta thật sự kêu tên của ngươi……”

Ngay lúc sư phó nói, nữ nhân áo đỏ lại xuất hiện ở phía trước giao lộ!

Nàng vẫn chờ đợi.

Sợ tới mức miệng tôi đều đã trương thành A, trên trán cũng không ngừng xuất hiện mồ hôi hột.

Sư phó kêu lên: “Đừng nhìn, đừng nhìn,nhìn thấy cái gì cũng coi như không trông thấy, lái qua đi, lái qua đi……”

Tôi cắn răng, dùng sức đạp xuống chân ga vọt tới!

Một hơi lại ra mấy dặm tôi sắp khóc nói: “Sư phó, làm sao bây giờ? “

Sư phó không có trả lời, sắc mặt của hắn cũng rất kém cỏi.

Hắn kéo ra ngăn kéo, bên trong lấy một gói thuốc lá.

Sư phó không hút thuốc lá, nhưng làm đêm lái xe đều chuẩn bị một chút, sư phó châm thuốc, hung hăng hít hai cái: “sắc nhịn đến bình minh. “

Đây là biện pháp duy nhất.

” Ra,ta tới lái! “

Sư phó đi thẳng đến một trăm thước liên tiếp.

Tôi muốn nói, sư phó ngươi lái sai đường, nhưng tôi không nói.

Sư phó là một lão lái xe,đường ban đêm này hắn đã đi mấy trăm lần, không có khả năng sai.

Đây tuyệt đối so vừa rồi trốn ở cây thung lũng ở bên trong còn muốn dày vò, tôi quan sát bầu trời đen nhánh.

Trời, sớm một chút hiện ra….

Chỉ cần gà trống gáy minh, chúng tôi có thể cứu được!

Nhưng bây giờ chỉ mới 12 giờ, ngay cả khi đó là vào đầu mùa hè, thì cũng phải là 4 hoặc 5 giờ

Xăng đã báo hiệu màu đỏ, sắp hết xăng. Lòng tôi đột nhiên kinh hoàng..

Sư phó trên mặt cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng không cách nào, hiện tại vừa mới 3 giờ bình minh còn có cách một tiếng đồng hồ.