Lỡ Bao Nuôi Phải Đại Gia Đích Thực, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 17: Tường bày tỏ

Quả nhiên, tin tức có cá Koi của Trạm trái cây duyên phận ở Đại học A rất nhanh đã truyền khắp Internet.

Ngày hôm ấy những có mặt ở đó cũng không ít, sau khi cá Koi mới được chọn, clip quay cảnh Bạch Đa Đa ở trong đám người nhảy cẫng lên kêu mình chính là Luôn Vui Vẻ, cùng với ảnh chụp cậu đỏ mặt đứng chụp chung với cô chủ để lãnh thưởng, thậm chí là dáng vẻ đầy mãn nguyện lúc cậu híp mắt uống trà sữa , đều bị mọi người chia sẻ khắp nơi trên các trang mạng xã hội lớn.

Ngay sau khi được blog chính thức của Trạm trái cây duyên phận chuyển tiếp, bạn học được xem như cá Koi này đã chính thức lọt vào tầm ngắm của đa số những cuộc nói chuyện vô bổ của cư dân mạng.

Chương trình khuyến mãi này được tiến hành vội vàng không báo trước, nhiều người để lại tin nhắn đặt câu hỏi tại sao nhóm tuyển chọn lại chỉ chọn ở Đại học A, thế là vô cùng bất công, nhưng những comment như vậy nhanh chóng bị áp đảo bởi đám đông những comment mang tính chất 'mê trai đẹp'.

@ trên trăng sao: Dáng vẻ của em trai cá Koi lúc đỏ mặt thật là đáng yêu! Mlem mlem...

@ Em bé Kỳ Kỳ thích uống sữa chua: tiểu ca ca Đa Đa thật đáng yêu quá đi, ở đây có em gái đã thất lạc nhiều năm của anh, qua đây nhận lại em đi anh ởi!

@ chít chít lại chép chép: Hố hố hố được uống miễn phí cả đời thì tính là gì chứ, Đa Đa mà nhào vào trong ngực chú đây, chú sẽ nuôi em cả đời nhé hia hia hia~

@ojbkkkk: Trời ạ, ông chú già quái đản ở trên đúng là làm người ta mắc ói. Nuôi tiểu ca ca cả đời thì em làm không được, có điều em xin tuyên bố sau này đồ uống em chỉ mua ở Trạm hoa quả duyên phận thôi

@ lớp mười hai học như chóa 123: Trong đơn tôi muốn viết Đại học A làm nguyện vọng một, không cần nhắc đến thứ hạng gì, chỉ cần nhìn bên trong đó toàn là mấy hot boy hot girl có nhan sắc thế này, nhìn là muốn vào đây học rồi!

...

Mọi người đều biết, mỗi một trường đại học đều có chỗ kỳ diệu, đó chính là tường để bày tỏ.

Từ lúc ảnh chụp Bạch Đa Đa được tuồn ra ngoài, cậu đàn em nhỏ tuổi mới chân ướt chân ráo bước vô trường đã trở thành đối tượng nóng đến bỏng tay, liên tục được tỏ tình ở trên tường bày tỏ của đại học A.

Trong thời gian này, sinh viên của đại học A chỉ cần lên QQ là đã thấy được đủ loại topic:"Tìm tìm mãi cuối cùng cũng tìm được vui thú mới rồi", "Cầu ID QQ và wechat xẻo cưa cưa này, xin hậu tạ số tiền lớn!", "Các đàn em bây giờ đều tươi xinh vậy à, mấy anh già tụi tôi biết sao giờ?"

Bên trong, ảnh của Bạch Đa Đa còn bị mọi người cắt làm thành gói emo, thêm khung mây trắng và text kiểu cute ghi 'Tôi là Luôn Vui Vẻ~'. Thậm chí còn có ảnh động Bạch Đa Đa đứng trước mặt chủ quán, cụp mắt vào đỏ mặt cười ngại ngùng.

Một cư dân mạng có ID là "Nấc Nấc" cũng đã vẽ một bức hình chibi của cậu, là một nam sinh có đôi tai sóc chuột nhỏ nhìn bạn với đôi mắt to tròn. Đám cư dân mạng ở phía đối diện của màn hình đều hét lên nói trái tim của họ đã tan chảy vì bức hình.

Trong số đó có rất nhiều người thực sự muốn được kết bạn, cũng có nhiều người giả mạo mang ác ý. Ba người bạn cùng phòng của Bạch Đa Đa đã gửi rất nhiều comment ẩn danh lên tường bày tỏ. Đủ loại những câu bày tỏ phản cảm, nghe mắc ói được đăng trên tường, toàn được Hứa Tinh chọn mấy comment nghe 'ghê' nhất đưa cho Bạch Đa Đa đọc, cậu bạn vì quá xấu hổ mà phải cầm sách đuổi đánh đứa bạn đáng ghét của mình.

Ngay cả Bạch Vưu Thiến , người chỉ quan tâm đến mỗi biểu đồ của thị trường chứng khoán và chuyện kinh doanh mà cũng biết chuyện này.

Hai chị em nhà Bạch từ nhỏ vẫn luôn hay cãi lộn với nhau đến giờ, nên cho ở bên ngoài có mang hình tượng kiểu gì, thì Bạch Vưu Thiến đối với cậu em trai ruột vẫn luôn có nửa muốn cưng chiều nửa muốn trêu chọc cậu.

Dù sao chọc Bạch Đa Đa cũng là một chuyện rất thú vị, Bạch Vưu Thiến nghĩ rằng cô rất thích nhìn em trai của mình xấu hổ và tức giận đến xù lông lên lại không thể làm gì với mình, mà cuối cùng em trai chỉ có thể nhìn cô bằng gương mặt đáng thương mà thôi.

Chẳng hạn như vào ngay lúc này, ở trong biệt thự nhỏ, Bạch Đa Đa nhìn tin nhắn chị gái mình gửi qua, lập tức bị mấy câu trêu chọc quá đáng của bà chị làm cho cậu thấy tức muốn chết.

Bên kia Bạch Vưu Thiến đang điên cuồng gửi đi mấy hình động có mặt của cậu, bên này Bạch Đa Đa tức giận đến mức đem điện thoại di động nhét vào trong khe hở ghế sô pha, sau đó nằm trên ghế chôn mặt mình xuống dưới cái gối ôm, bắt đầu tự bế.

Hôm nay là thứ bảy, sau khi Triệu Bình Phong xử lý gọn gang đống đồ ăn trưa còn sót lại rồi, lúc vừa ra tới đã nhìn thấy có người cuộn tròn tự nhốt bản thân ở trên ghế salon, chỉ lộ ra cái ót, còn có hai lỗ tai nhỏ đã đỏ ửng lên.

Triệu Bình Phong tiện tay mà che xuống, bàn tay xoa xoa mái tóc rối bù của Bạch Đa Đa, ngón cái không có ý tốt gì mà búng một cái vào vành tai hồng hồng.

Thật mềm, muốn ăn.

Người vẫn không hề phòng bị gì, bị mân mê như thế thì "á" một tiếng mà nhảy bật ra khỏi ghế, Tranh Tử đang nằm nghỉ ngơi trong ổ của nó, Bạch Đa Đa chỉ có thể đem gối ôm vào trong ngực, dùng đôi mắt trừng lớn, do bị giật mình nên có hơi ướt át mà nhìn anh.

"Anh làm cái gì vậy hả" Bạch Đa Đa xoa xoa lỗ tai của mình mà nói giọng hờn mát, bởi vì dùng giọng mũi nên nghe như làm nũng vậy. Dái tai của cậu từ nhỏ vốn đã là điểm nhạy cảm nhất, chỉ cần vừa bị người khác đụng vào là đã muốn giật nảy hết mình rồi.

Triệu Bình Phong thấy cậu có phản ứng mạnh như thế cũng âm thầm ngạc nhiên, anh miết ngón cái vào trong lòng bàn tay, nhớ lại thật cẩn thận xúc cảm tốt đẹp mới vừa rồi, trong chớp mắt ấy đã nghĩ trong đầu rằng trong tương lai lại bỏ thêm một thứ vào danh sách phúc lợi mà mình tranh thủ được.

"Không có gì ", Triệu Bình Phong nắm tay để ở bên môi che giấu tiếng ho khan đi, nói lảng qua chuyện khác, "Chuyện hồi nãy là sao vậy, ai chọc cho thiếu gia của chúng ta giận rồi?"

Nghĩ đến chuyện mình trêu chọc tới nghe là muốn ói, trong nháy mắt Bạch Đa Đa lòng lại đầy căm giận, thậm chí đã quên sửa lại cho đúng các Triệu Bình Phong dùng từ 'của chúng ta'.

Bạch Đa Đa vỗ vỗ chỗ ở bên cạnh để cho Triệu Bình Phong ngồi xuống, sau đó kể lại cho anh nghe đại khái chuyện mình ngẫu nhiên được chọn làm cá Koi như thế nào, cả chuyện bị đám Hứa Tinh chọc vì những lời bày tỏ buồn nôn trên mạng nữa.

Trong miệng cậu nhắc đến mấy người này thì kêu họ thật đáng ghét, thật ra trên mặt lại hiện lên nét vui vẻ hạnh phúc khi phải chịu 'gánh nặng' như vậy. Chuyện được trúng làm cá Koi là một niềm vui lớn, được nhiều người khen như thế cũng thấy rất vui, bị đám bạn quỷ với chị gái trêu chọc đến thế cũng là vì cậu được họ yêu quý, cho nên Bạch Đa Đa cũng vì tình cảm chân tình mà xuôi theo những ồn ào của bọn họ.

Nghe Bạch Đa Đa chia sẻ với anh những chuyện hằng ngày thân mật như thế, trong lòng Triệu Bình Phong vô cùng mừng rỡ, sau mấy ngày ở chung, hai người đã quen thân với nhau hơn nhiều rồi.

Anh đã biết rõ chuyện những bức ảnh của Bạch Đa Đa được lan truyền trên Internet, đồng thời còn rất thích khi thấy tình huống này. Cục cưng của anh nên được mọi người yêu thương, dù gì thì nếu những người đó có thích cậu đến mấy đi chăng nữa, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể thuộc về anh mà thôi.

Có điều...

Triệu Bình Phong nhíu mày hỏi: "Tường bày tỏ là cái gì? "

"Ý? Anh không biết à", phản ứng đầu tiên của Bạch Đa Đa là nghĩ rằng vẫn còn có một người trẻ không biết tường bày tỏ của trường đại học là gì à. Nhưng lập tức lại nghĩ đến thân thế của Triệu Bình Phong, trong chốc lát chỉ cảm thấy anh thật đáng thương vì chưa từng được biết về mấy cái từ này. Cậu lập tức điều chỉnh cảm xúc, giải thích cặn kẽ cho Triệu Bình Phong: "Tường bày tỏ chính là một nơi do các sinh viên tạo ra, hằng ngày đều post đủ loại bài viết trên đó, có thể đang thông tin hẹn hò, tin tức tìm bạn bốn phương, tâm sự chuyện đời các loại, đương nhiên nhiều nhất vẫn là mấy bài viết tỏ tình với người mình thích".

Thật ra hơn một nửa toàn mấy tin nhảm gây cười là chủ yếu, cái gì mà rao bán bạn cùng phòng số 211, XXX anh yêu em yêu đến sông cạn đá mòn các thứ....

Người nói vô tâm, người nghe có ý, Triệu Bình Phong nghe vậy lại nảy ra một suy nghĩ khác.

Tường bày tỏ? Nghe cũng hay đấy.

Triệu Bình Phong không có biểu cảm gì đặc biệt, lại tán gẫu với Bạch Đa Đa một lúc lâu. Người này nói chuyện quan tâm như tri kỷ, lại có thể thật sự đọc được suy nghĩ của người khác, nhất là có thể hiểu được Bạch Đa Đa. Cho nên thời gian ở chung càng dài ra, Bạch Đa Đa càng ngày càng thích kể những chuyện lông gà lông tỏi đời thường với anh.

Cậu vốn vẫn cần một người lắng nghe và thấu hiểu, Triệu Bình Phong đúng lúc đã lấp vào vị trí cần trống này.

Mặt trời giữa trưa như muốn thôi thúc người ta phải đi ngủ, sao một lúc nói chuyện thêm nữa, Bạch Đa Đa che miệng ngáp một cái. Cậu phất tay ý bảo Triệu Bình Phong cũng đi ngủ trưa đi, sau đó định lên lầu đi nghỉ.

Nửa đường đi lên lầu rồi, Bạch Đa Đa đột nhiên nghĩ tới kế hoạch của mình, hai ngày nữa chính là thời gian cậu phải mang một bức vẽ để mang đi giao lưu ở CLB, chiều hôm nay tính lấy hết mấy bức tranh trong phòng vẽ ra để dọn dẹp một lần.

Yên lặng đánh giá một chút lượng công việc xong rồi, cậu quay đầu hướng về phía của Triệu Bình Phong, cất cao giọng nói một câu: "Triệu tiên sinh, xế chiều hôm nay có việc cần anh giúp, khối lượng công việc không ít đâu, anh cũng đi nghỉ trong phòng một lúc đi! Đi ngủ trưa ấy!"

Triệu Bình Phong đương nhiên là không bao giờ từ chối cậu, cũng không hỏi kỹ là chuyện gì, sau khi đã nhận lời ngay rồi lại kêu cậu mau mau lên lầu để đi ngủ trưa.

Bạch Đa Đa khoái chí vừa khẽ hát vừa lên lầu.

Mà đang khi không lâu sau cậu rời đi, trong phòng khách một tiếng báo có tin nhắn đến từ điện đột nhiên vang lên ở chỗ sô pha trong phòng khác.

Triệu Bình Phong nghĩ thầm bé con này lại ẩu tả ném điện thoại đi đằng nào rồi, vì vậy tìm xem âm thanh từ đâu đến, kiếm được điện thoại di động của Bạch Đa Đa ở trong khe ghế sô pha.

Anh vốn định lên thẳng trên lầu đưa cho Bạch Đa Đa, nhưng mà ánh mắt lơ đãng liếc vào, đã thấy tin nhắn được hiển thị một đoạn trên màn hình khóa của điện thoại.

"Tin nhắn từ 'Chị già': Đa Đa, tài khoản 50 vạn trước đó em nhờ chị điều tra, tạm thời không thấy có dấu hiệu gì, có phải tiếp tục theo dõi không?"

Lông mày Triệu Bình Phong nhướng thật cao lên một cái, nhếch miệng cười một nụ cười đầy toan tính.

Thật đúng là một nhóc quỷ nhỏ lanh trí, đáng tiếc bị anh phát hiện ra mất rồi.