Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 4: Khu Vườn Cấm

-Con bây giờ vẫn phải cẩn thận vì mục đích hắn ta từ ngày đó vẫn chưa từ bỏ tốt nhất con đừng đi lung tung cứ ở yên trong đây là được.

-Con còn có câu hỏi muốn hỏi bác t...tại sao Trương gia giờ ra sao r...rồi ạ? Cô lắp bắp hỏi ông, đôi mắt to tròn nhìn ông chăm chú.

-Trương gia vì bảo vệ con nên đã bị sát hại con quên rồi sao? Hôm đó con vì quá sốc mà ngất đi.

Đôi mắt tím của cô lại thất vọng vô cùng, cô xin phép ông trở về phòng.

Giao Uyên tự trách bản thân tất cả là do mình nên Trương gia vì cô mà chết ba và mẹ kế cô cũng vì cô mà chết.

Cô đột nhiên nhớ ra một điều, hôm đó cô không nhìn thấy Thanh Hà, con bé đã thoát được hay là đã bị giết? Một câu hỏi hiện lên trong đầu cô.

Giao Uyên lại thêm hoang mang khi kông hiểu cô lại có cảm xúc với ba cô giống như đối với mẹ kế, cô chỉ thấy buồn nhưng lại không dai dẳng khó chịu trong lòng đáng ra cô phải cảm thấy buồn bực đau khổ kéo dài chứ vì ba cô là ba ruột cơ mà đâu giống mẹ kế được, cô thật không hiểu.

Có phải cô là đứa con bất hiếu không?

Haizz cô mệt mỏi nằm trên giường cầm lấy chiếc điện thoại Văn Lạc ông ấy vừa đưa cho cô không hề có số điện thoại của ai kể cả ông lướt lướt không hiểu sao cô ngủ lúc nào không hay.

Cô bắt đầu ngủ sâu lại mơ thấy ba cô hiện về nhắc nhở cô lần này có cả mẹ kế cô đi cùng bà chỉ căn dặn cô đừng phải ngoan ngoãn học hành chăm chỉ chứ không nói những lời kì lạ giống như ba cô.

Tỉnh dậy bên ngoài đã là buổi chiều.

Ủa gì z??? Cô không ăn trưa cũng không ai gọi cô luôn hả? Người trong nhà này vô tâm zậy?

Cô suy nghĩ một hồi nghe tiếng gõ cửa cô vội chạy ra mở cửa.

Đập vào mắt cô là một cô gái trẻ trung xinh đẹp với mái tóc vàng óng ả.

Cô ta lắp bắp nói :

-T...!tiểu thư, c...cô là như v...vậy cô

-Chị có chuyện gì vậy cứ nói với tôi, tôi đâu có ăn thịt chị đâu sao cô có vẻ sợ tôi vậy? Nhìn dáng vẻ nữ người hầu nói chuyện cô không khỏi bật cười mà nói

-Chỉ là hồi trưa em có gọi cô xuống dùng bữa nhưng mặt cô rất đáng sợ a c...cô còn đá em nữa...

-T...thật sao? Hìhì thật thất lễ thật sự lúc ngủ không biết gì cả, tôi xin lỗi chị nhé.

Cô ngượng ngùng nói

-A, không sao tiểu thư không cần xin lỗi em đâu.

Thấy nữ người hầu lớn tuổi hơn nhưng lại xưng em cô thật không thoải mái cô ấy có vẻ nhút nhát cô hỏi

-Chị này, chị tên gì vậy?

-Em tên là Nhược Yên Nhiên tiểu thư cứ gọi em là tiểu Nhiên được rồi ạ.

-Chị nói chuyện không cần phải đa lễ như thế đâu vả lại chị hơn tuổi tôi không cần phải xưng em làm gì đâu.

-Vậy sao được chứ tiểu thư, lão gia biết sẽ trách em mất.

-Không sao có tôi ở đây sẽ không ai trách chị với lại đây là mệnh lệnh.

Giao Uyên tươi cười nói với Yên Nhiên.

Hai người bắt đầu vui vẻ nói chuyện phiếm với nhau vậy mà rất hợp nhau lại trở nên khá thân thiết.

Không từ lúc nào trời đã tối mịt Yên Nhiên giật mình nhìn ra cửa sổ vội chạy đi sợ có người tìm mình có chuyện không thấy lại bảo mình trốn đi chơi.

Cô nhìn thấy Yên Nhiên hớt hải chạy đi thì không nhịn được mà cười phá lên.

Cô lấy quần áo mà Yên Nhiên đã chuẩn bị đưa cô bước vào nhà tắm tắm rửa rồi xuống dùng bữa tối.

Ăn tối xong cô lại lên phòng vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.

Nằm trên giường trước cái chết của cha cô trằn trọc mãi cô vẫn chưa ngủ được.

Nghĩ lại thì cả ngày hôm nay của cô chỉ vỏn vẹn là ăn và ngủ.

Nếu tiếp tục như vậy cô há chẳng phải sẽ biến thành heo hay sao.

À đúng rồi! Cô vừa nói vừa ngồi phắt dậy trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn cô nghĩ không biết tiểu Băng cô bạn thân của cô có biết không? Liệu cô ấy có lo lắng tìm kiếm cô hay là lại nghĩ cô cũng đã chết? Giao Uyên cô thật sự hoang mang vô cùng.

Rồi những suy nghĩ đó cũng dần trôi đi vì cô lại ngủ quên khi đang suy nghĩ về cô bạn thân của mình.

Sáng hôm sau cô lờ đờ mở mắt những chuyện suy nghĩ đêm qua cô đã không còn nhớ gì sau một giấc mộng nữa.

Những cơn ác mộng khiến cô mệt mỏi khó chịu trong người vô cùng.

Cô bước chân xuống vì không có quần áo nên cô đành mặc lại chiếc váy hôm qua mà Cao lão gia đã sai người chuẩn bị.

Sau khi ăn sáng xong cô tò mò đi xung quanh tiện thể tham quan cái biệt thự rộng lớn này.

Cô vừa đi vừa chào những người hầu ở đây nhưng cô thấy lạ là sao hôm nay những người hầu này lại ít hơn hôm qua.

Không muốn nghĩ nhiều cô bước đi tiếp.

Đang đi, bước chân cô dừng lại trước một cánh cửa kính lớn với bản tính tò mò cô đã mở cánh cửa này ra.

Ánh mắt màu tím quyến rũ của cô bắt đầu phát sáng khi nhìn thấy một khu vườn được trồng rất nhiều loài hoa mặc dù không có loài hoa cô thích nhưng thật sự khu vườn này rất đẹp a.

Bước chân cô nhanh chóng tiến lên phía trước trong đầu không ngừng tấm tắc khen khu vườn này.

Cô dừng lại trước một nhành hoa, tay định vươn ra chạm vào nhành hoa đó thì bất chợt cánh tay cô bị nắm chặt bởi một bàn tay to lớn.

-Cô là ai? Ai cho phép cô được bước chân vào nơi này?

Một giọng nói lạnh lùng, trầm thấp giận dữ được cất lên, vì cánh tay bị giữ chặt kéo lại khiến cô giật mình quay ra.

Anh ta nhíu mày nhìn cô thì phút chốc sững lại khi nhìn thấy đôi mắt này.

Đôi mắt thân quen này thật giống, giống y hệt bà ấy.

Anh nghĩ ngợi nhưng cũng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày của mình.

-A, tôi tôi chỉ là, chỉ là tôi muốn xem một chút mà thôi.

-Xem? Cô đang định đụng vào chúng kìa thế mà cô bảo xem một chút sao?

-Tôi chỉ thấy...

-Tôi không cần biết, cô còn không mau biến ra khỏi chỗ này thì đừng trách tôi độc ác.

Anh không cần biết cô là ai chỉ cần ai dám lại gần chỗ này anh lập tức đuổi cổ khỏi Cao gia.

Sau khi đuổi cô những hình ảnh ngày xưa lại tràn về ánh mắt anh nhìn xuống nơi cô vừa chạm vào, bông hoa đó đã héo rồi...Thấy vậy anh lấy dụng cụ ra tự cắt bỏ nhành hoa đã héo đó.