Lỡ Yêu Anh Họ Là Lão Đại Hắc Bang

Chương 48: Khách Mời Đến Cuối Cùng Lại Là Anh

Đám thuộc hạ đứng im, có người còn hơi liếc nhìn xem người em họ của lão đại này là có dáng vẻ như thế nào.

Giao Uyên cũng không nói gì đứng nhìn một dãy những thuộc hạ của anh họ mình đang đứng thành hai bên đường trước mặt.

Cô không quan tâm đến người con trai phía trước càng không quan tâm đến thái độ thờ ơ của anh ta đối với mình.

Quay sang nói với Tú Ảnh rồi đi theo cô ấy bước lên chiếc xe khác của người con trai kia.

Đi một đoạn đường không dài cũng không ngắn….nói chung là bình thường, thì những chiếc xe ô tô lái đến một khu vực khá vắng vẻ chúng lần lượt đi vào cái cổng rồi men theo dọc con đường dài tiến vào trong khoảng trống là bãi đỗ xe trước một ngôi dịnh thự xa hoa.

Ngồi trên xe Giao Uyên đưa mắt liếc cái cổng thầm cảm thán

“ Trời má, nhìn cái cổng thôi cũng biết là cái chỗ này nó ở cái tầm bậc nhất nhất rồi!!! Anh họ mình nhìn vậy mà cũng chịu chơi ghê..”

Giao Uyên mắt chớp chớp nhìn dọc đường hai bên đều trồng những loại hoa quen thuộc

“Hoa này…, hửm rất giống những loại hoa trong khu vườn ở Cao gia, anh ấy đúng là..chắc hẳn lúc bác ấy mất tâm trạng anh ấy hẳn rất tồi tệ đi…”

Mặc dù mới chỉ vào khu vườn đó đúng một lần là khi đầu tiên mới đến nhưng cô lại ghi nhớ rất rõ hình ảnh những bông hoa tươi đẹp ở trong khu vườn đặc biệt ấy.

Những chiếc xe dừng lại, Giao Uyên bước xuống trước sau cô là Tú Ảnh.

Giao Uyên đứng trước ngôi dinh thự, nó còn to hơn Cao gia gấp mấy lần chứ đừng nói là Trương gia.

Cô đứng một lúc rồi cũng đi theo Tú Ảnh bước vào trong.

“Cũng đáng để bất ngờ đấy nhưng mà…hôm nay chừng đấy là đủ rồi.

Có lẽ sau này còn nhiều bất ngờ hơn,…”

Đi vào trong, Giao Uyên liếc mắt nhìn qua mặt vẫn như cũ chẳng có biểu hiện gì.

Charles lên tiếng vừa đủ

- Tú Ảnh, cô dẫn cô ta lên căn phòng thứ nhất bên trái tầng 2 đi.

- Vâng thưa Charles thiếu gia.

Giao Uyên đang lạnh lùng girl thì sau khi Charles đi khỏi cô bắt đầu thả lỏng người nói giọng than vãn nhìn lên cái cầu thang gầnngay trước mắt

- Khi nào mới đến phòng vậy Tú Ảnh? Cái cầu thang này…nó có phải là hơi dài không…!?

Giao Uyên nheo mắt dáng vẻ lười biếng lấy tay chỉ chỉ về phía cầu thang.

- Tiểu thư, nếu người mệt có thể đi bằng thang máy ạ.

- Thang…máy, gì cơ?

Giao Uyên vẫn lờ đờ đứng đó, chẳng hiểu Tú Ảnh nói gì

- Hướng này thưa tiểu thư.

Tú Ảnh đứng sang một bên hơi cúi đầu đưa tay lên làm động tác mời chỉ về chỗ bên cạnh cầu thang

Giao Uyên chỉ nhìn cái cầu thang liền cảm thấy mệt mỏi lại không nhận ra bên cạnh còn có cả thang máy, cô chẳng biểu hiện gì phất phất tay rồi đi vào trong

“Đậu xanh như này có bị quê không ta? Ai biết được cái chỗ chết tiệt này có thang máy chứ, đúng là mệt mõi mà…”

Cuối cùng cũng được bước chân vào cái phòng được cho là của mình.

Căn phòng này hoàn toàn khác căn phòng được cho là của cô của biệt thự ở Cao gia hay ở Quảng Châu.

Nó lại giống như các căn phòng của anh không màu đen trắng thì cũng là màu xám chủ làm chủ đạo.

Ngoài cái giường, cái gièm và cái bàn ra thì tất tần tật đều là màu đen hoặc xám.

Giao Uyên đứng đực ra, tay đặt lên trán nhắm mắt bất lực với cái tên anh họ này

“Cái này…đây là cho ma ở chứ cho người đâu? Anh ấy bị nghiện màu đen hay gì…? Anh ấy quả thực là một con người kì lạ đi, mặt lúc nào cũng có một vẻ cứ như tảng băng nghìn năm ấy, tính cũng kì cục nữa…!?!? Rốt cuộc thì anh ấy là kiểu người ngộ nghĩnh gì vậy?”

Giao Uyên cởi đôi giày cao gót để sang một bên, nhấc đôi chân trần trắng trẻo đi vào nhà tắm.

Trong ngôi dinh thự có khá là nhiều người nhưng hầu như đều là đàn ông công việc của họ là vệ sĩ và người canh gác để đảm bảo an toàn nhất có thể, người hầu là nữ nhưng cũng chỉ vài ba người, nhìn qua Giao Uyên có thể thấy được có khá nhiều camera ở đây, an ninh được quản rất chặt chẽ.

Giao Uyên đứng trên ban công nhìn xuống dưới

“Nơi đây rộng như vậy mà ít người hầu, bọn họ cũng giỏi dọn dẹp quá đó chỗ nào cũng sáng bóng hết, đúng là đỉnh của chóp mà!”

Có khá nhiều người canh gác nhưng lại không hề có một chút tiếng động, sự yên tĩnh dường như luôn xuất hiện nơi đây.

Giao Uyên ngắm nhìn một lúc rồi cũng quay lại phòng trực tiếp lên giường đi ngủ, thêm một lần nữa cô lại quên ăn.

Tú Ảnh gõ cửa trên tay là một khay thức ăn đã chuẩn bị, gõ lần hai không thấy động tĩnh giác quan của cô cho rằng người bên trong đã ngủ, cô khẽ mở cửa ngó vào đúng như dự đoán.

Cô đóng cửa lại nhẹ nhàng rồi nhấc nhẹ chân bước đi.

\~\~\~\~\~

Sáng sớm hôm sau Giao Uyên tỉnh dậy quay mặt sang đã nhìn thấy được ánh sáng bên ngoài chiếc vào gương mặt hồng hào, ngồi dậy vươn vai mấy cái rồi bước xuống giường vẫn là thủ tục hằng ngày là đánh răng rửa mặt trước.

Mở cửa đi ra thì thấy Tú Ảnh đang đứng ngay ngắn cạnh cửa phòng

- Tiểu thư, người đang chuẩn bị cho yến tiệc trưa nay sao?

- À vâng, sao vậy?

Giao Uyên tâm trạng vô cùng vui vẻ nói với Tú Ảnh.

- Người không định ăn sáng sao? Tối qua tôi có mang chút đồ ăn nhưng người đã ngủ.

Người xuống ăn trước đi dù sao 8h tiệc mới bắt đầu mà, người xuống dùng bữa nhé.

Tú Ảnh nhìn cô với vẻ mặt nhã nhặn ánh mắt có phần hơi thúc dục

- Ha, đúng rồi chị nói tôi mới nhớ đó, um đi thôi

Ăn xong cô trở về phòng để tiếp tục chuẩn bị cho buổi tiệc.

Giao Uyên không ngờ mình lại được mời đến, cô nghĩ mình phải ăn mặc sao để xứng tầm bởi vì cô cô từng nhìn thấy bọn họ ở trên tivi và hôm đó cũng ở trong buổi biểu diễn thời trang của cô trang phục họ mặc thật sự rất sành điệu.

Giao Uyên cuối cùng chọn cho mình bộ đầm lệch vai nhún eo xẻ đùi cao sang trọng, khá nóng bỏng nhưng lại rất thanh lịch.

Với màu tím nhàn nhạt không quá nổi bật như màu đỏ chiếc đầm này lại hợp với đôi mắt sắc xảo của cô.

Đôi chân trắng ngần cùng với cánh tay mượt mà cùng nhau lộ ra.

Mái tóc bạch kim được buộc lỏng phía sau, thả những lọn tóc xuống gương mặt kiều diễm, vẫn là cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại ma mị kết hợp giữa sự ngây ngô lẫn sự quyến rũ khó cưỡng.

Hoàn tất trang phục và gương mặt cô đi đến lấy đôi giày cao gót màu trong suốt nhưng lại lấp lánh với hạt đá được đính lên vô cùng tinh sảo.

Nhìn đồng hồ lại đã hơn 7h, cô đoán chừng từ đây đến cảng của thành phố Sydney cũng là hơn nửa tiếng đi, cũng vừa đủ để lên thuyền.

Cầm lấy chiếc túi xách cô rời đi khỏi căn phòng.

Tú Ảnh và những người hầu nhìn Giao Uyên từng bước đi xuống, biết rằng cô rất đẹp nhưng hôm nay lại càng đặc biệt hơn khiến họ ngẩn người trong phút chốc.

Nhưng không quá lâu họ lại lại dáng vẻ về như ban đầu.

- Cẩn thận nhé tiểu thư.

- Vâng vâng, tôi biết rồi mà.

Cô đi ra nhìn chiếc xe đang ô tô đang đứng phía xa trên đó hình như còn có cả Charles

“Tên nhóc đó, sao hắn ta lại ở đây? Chẳng lẽ hắn cũng đến đó sao?”

- Cô còn không lên sẽ muộn giờ đó Trương tiểu thư.

Charles nhàn nhạt lên tiếng, anh ta là đang nói với cô

- Tôi? Tôi đi chung với anh?

Giao Uyên nhìn anh ta vẫn chẳng rõ gương mặt nói, anh ta nhướng mày nhìn cô nói giọng kiểu

- Không thì sao? Nếu không thích thì Trương tiểu thư có thể đi bộ mà.

“Cái tên chết tiệt này!!!”

- Đi thì đi.

Giao Uyên mở cửa xe ra bước vào trong, vì anh ta ngồi đằng trước bên cạnh ghế lái nên cô ngồi đằng sau.

Cái bản mặt của anh ta cô cũng chẳng muốn biết

“Có nhất thiết phải phũ thế không? Mình có làm cái mẹ gì hắn ta đâu chứ? Bị thần kinh hay gì?”

…….

Tại bến cảng Sydney, trên chiếc thuyền xa hoa sang chảnh, dường tất cả khách mời của nhà thiết kế Kiera đã đến đông đủ.

Giao Uyên đi vào ngay phía sau của Charles, cô bước đi trong những ánh mắt nhìn cô đến mê muội, với gương mặt không quá ngây thơ cũng không quá sắc sảo, đường cong trên cơ thể được ôm trọn bởi chiếc đầm xinh đẹp, đôi chân thon dài thấp thoáng lộ ra dưới mảnh vải, cô bây giờ quyến rũ đến điên người.

Đến một góc khuất tránh tầm nhìn của những con người kia, Charles lại không đứng bên cạnh cô nhưng cũng vừa đủ để thấy cái thân hình cao ráo của anh ta.

Được một lúc thì tiếng ồn của người xung quanh bắt đầu nhiều hơn

- Wow! Who is he? Hes the most handsome man Ive ever seen!

( Anh ta là ai vậy? Là người đẹp trai nhất tôi từng thấy đó!)

- Is that Asian? The same girl just now, right? Very beautiful indeed!

( Đó là người châu Á sao? Cô gái vừa nãy cũng vậy.

Đúng là rất đẹp!)

…..

Giao Uyên đang cầm ly nước ép uống thì một giọng nói trầm thấp cất lên, nghe có vẻ quen nhưng cô không quan tâm cứ nghĩ là không phải nói với mình, cô vẫn tiếp tục công việc đang dang dở của mình.