Loạn Nhịp Vì Người

Chương 43

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng.

6 giờ rưỡi sáng tháng bảy, mặt trời đã sáng rực. Phó Tư Điềm thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình, mơ màng cảm giác được có điều gì đó khác lạ.

Chói quá, rèm giường đâu rồi? Hôm nay quảng trường không bật nhạc? Lơ đãng nghiêng đầu, cách một lối đi nhỏ, cô nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Giản Lộc Hòa. Phó Tư Điềm giật mình, ngay lập tức tỉnh táo, lăn một vòng, nằm sấp nhìn sang phía giường đối đầu.

Thời Ý đang yên lặng ngủ dưới tầm mắt cô. Mái tóc dài xõa tung trên gối, thậm chí có vài sợi xõa qua thanh chắn giường, chạm vào gối của Phó Tư Điềm. Khuôn mặt dịu dàng như người đẹp ngủ trong rừng, nhưng tay chân lại dang ra như chuẩn bị đi đâm con tra (*) vậy.

Trong mắt Phó Tư Điềm tràn ra ý cười. Tư thế ngủ của cậu ấy đúng thật là không tốt lắm... Nhưng mà đáng yêu quá đi. Cô không dám chụp lén, chỉ nằm xuống lại, điều chỉnh góc độ điện thoại sao cho màn hình có thể phản chiếu được đỉnh đầu của Thời Ý, len lén hưởng thụ thời khắc hiếm có này.

Không biết qua bao lâu, màn hình điện thoại sáng lên, thông báo nhảy ra, là Trần Hi Trúc đang khóc huhu, "Đau quá giật mình dậy."

Phó Tư Điềm sửng sốt, vội mở ra xem, lúc bấy giờ mới phát hiện nửa đêm Trần Hi Trúc gửi cho mình nhiều tin nhắn đến vậy.

"Đau lắm luôn hả? Trong ký túc xá có thuốc giảm đau không?" Phó Tư Điềm quan tâm trọng điểm.

Trần Hi Trúc ngạc nhiên: "Dậy rồi hả Điềm Điềm. Đúng vậy, hiện tại tự nhiên lại đau dã man. Mình định chờ thêm chút nữa nhà thuốc mở cửa rồi ra ngoài mua."

Phó Tư Điềm nhìn lướt qua thời gian, bây giờ mới có 7 giờ, bình thường 9 giờ nhà thuốc mới mở cửa.

"Vậy cậu chờ mình một chút, chỗ mình có Ibuprofen, mình đưa cho cậu trước hai viên."

"Ôi!! Điềm Điềm, cậu quả là đấng cứu thế của mình!" Trần Hi Trúc vui mừng khôn xiết.

Phó Tư Điềm cười khẽ một tiếng, ngồi dậy ôm quần áo để thay, nhẹ tay nhẹ chân leo xuống giường.

Lúc cô rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm, Doãn Phồn Lộ đã dậy, đang đứng đối diện cửa sổ sát đất duỗi eo, dáng vẻ khỏe khoắn tràn đầy năng lượng, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy tâm trạng thật dễ chịu.

"Cậu dậy sớm thế." Doãn Phồn Lộ quay lại dùng giọng gió chào hỏi cô.

Phó Tư Điềm, "Cậu cũng dậy sớm ghê."

"Mình phải bắt chuyến tàu buổi sáng về nhà." Thấy Phó Tư Điềm đang tìm gì đó trong cái hộp thoạt nhìn qua giống hộp đựng thuốc, cô ấy quan tâm hỏi: "Cậu không khỏe hả?"

Phó Tư Điềm lắc đầu: "Không phải, là Hi Trúc bị đau răng, mình mang qua cho cậu ấy uống tạm."

"Hôm qua vẫn còn ổn mà? Sao tự nhiên lại đau răng?" Doãn Phồn Lộ thản nhiên.

Phó Tư Điềm nhớ đến sự ai oán của Trần Hi Trúc, thử thăm dò, "Ừ, hình như cậu ấy nói là ăn phải món gì ngọt quá."

Biểu cảm của Doãn Phồn Lộ vi diệu hẳn lên.

Đúng thật là cố ý rồi, Phó Tư Điềm buồn cười. Từ lúc bắt đầu tiếp xúc đến nay, cô luôn cảm thấy Doãn Phồn Lộ là một cô gái dịu dàng hào sảng. Xem ra bản kiểm điểm hai ngàn chữ quả thật khiến con người ta nghẹn lời.

"Thôi mình sang đó đưa đồ cái nha." Cô vờ như không phát hiện.

Doãn Phồn Lộ gật đầu.

Đi gần đến ký túc xá khoa Luật, Phó Tư Điềm nhắn tin cho Trần Hi Trúc, có vẻ như Trần Hi Trúc vừa nhận được tin nhắn đã chạy xuống ngay, lúc Phó Tư Điềm đến, cô ấy đã chờ sẵn trước cửa ký túc xá.

Đưa bữa sáng tiện tay mua và Ibuprofen cho Trần Hi Trúc, hai người tán gẫu vài câu, Phó Tư Điềm thấy bộ dạng phờ phạc của cô ấy, kêu cô ấy tranh thủ lên lầu ăn sáng rồi uống thuốc. Trần Hi Trúc ôm lấy quai hàm, phát âm không rõ chữ nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô: "Tin nhắn hôm qua mình nhắn cậu đọc hết chưa? Cóa phải hôm nay xang nhà cậu ấy không? Cố lên, gần quan được ban lộc, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng!"

"Gì vậy, cậu đừng nói linh tinh, mau đi lên đi."

Trần Hi Trúc đi một bước ngoái đầu lại ba lần, "Cậu làm được! Tóm lấy cậu ấy!"

Phó Tư Điềm bị cô ấy trêu vừa đỏ mặt vừa buồn cười, không thèm để ý cô ấy nữa, cắn môi xoay người đi về, đi rồi đi, lúm đồng tiền lại không khỏi lấp ló.

Ánh nắng ban mai buông xuống từ kẽ lá, ấm áp, mang đi hết sự lạnh lẽo. Thân Thành luôn có thời tiết đẹp như vậy.

Nụ cười của Phó Tư Điềm càng thêm sâu, bước chân cũng nhanh nhẹn thoải mái hơn. Cô chưa bao giờ nghi ngờ rằng, đến Thân Đại chính là quyết định đúng đắn nhất mà cô đã làm trong suốt những năm gần đây.

Trở lại 1510, Doãn Phồn Lộ đã đi rồi, Thời Ý và Giản Lộc Hòa đều đã thức dậy. Sau khi ba người cùng đến căn tin ăn sáng xong, anh của Giản Lộc Hòa chạy xe đến đón cô ấy về nhà, Phó Tư Điềm và Thời Ý đi đến học viện Giáo dục Quốc tế lấy xe về nhà Thời Ý.

Lần thứ hai đến nhà Thời Ý, Phó Tư Điềm lại nảy sinh chút cảm giác quen thuộc.

Lần này sau khi vào cửa, Thời Ý cũng không nói không cần thay giày, mà là nói cho cô biết mật mã của cửa chống trộm, sau đó mở tủ giày dép, lấy hai đôi dép lê ra.

Một trắng một hồng, đôi màu trắng lần trước Phó Tư Điềm có thấy qua, là dép của Thời Ý, đôi màu hồng thoạt nhìn còn mới tinh, lần trước vẫn chưa có.

Rõ ràng là khác hẳn so với mấy đôi dép giống nhau như đúc dành cho khách trong tủ.

Ánh mắt Phó Tư Điềm dừng trên dép lê, trong lòng như có gì đó đụng phải, ê ẩm êm ái, hoàn toàn không thể rời mắt.

Thời Ý thay giày xong, thấy Phó Tư Điềm vẫn còn đứng bất động, thắc mắc: "Cậu sao vậy?"

Phó Tư Điềm lấy lại tinh thần, nở nụ cười, lắc đầu khom lưng thay giày. Cô cởi giày một cách máy móc, suy nghĩ trong đầu không ngừng tuôn ra.

Không biết bên nhà chú, thím có mua cho cô đôi dép mới hay chưa?

Rõ ràng là đã khuyên răn bản thân đừng suy đoán về thím như vậy, đừng để ý chuyện này. Nhưng hóa ra cô vẫn luôn để bụng.

Đó là cảm giác thiếu vắng chốn về. Khiến cô cảm thấy mình như một con chim không có chân, không thể đáp xuống, không có nơi dừng chân.

Thời Ý lại luôn mang đến cho cô ảo giác rằng cô có thể yên tâm mà hạ cánh.

Cô giẫm lên đế dép êm ái, nhẹ giọng nói, "Thời Ý, mình thích đôi dép này."

Thời Ý nhàn nhạt cười, "Mang vừa không? Mấy hôm trước mình đi dạo phố với mẹ, sực nhớ ra nên đã mua."

"Không phải có sẵn dép rồi hay sao?" Phó Tư Điềm thăm dò.

Thời Ý đặt chìa khóa xe trên bàn trà, nói bâng quơ: "Lần trước mình thấy cậu không mang vừa."

Cổ họng Phó Tư Điềm khô khốc, hồ nước dưới đáy lòng hoàn toàn bị cô ấy khuấy động.

Thời Ý không phát giác, mở điều hòa, tiếp tục thản nhiên giới thiệu cho cô nơi để đồ đạc trong nhà và sắp xếp của mình trong mấy ngày tới.

Công việc thực tập mà Phó Tư Điềm xin ngày 10 mới bắt đầu, Thời Ý đăng ký làʍ ŧìиɦ nguyện viên cho cuộc họp đàm phán thương mại, bắt đầu tham gia tập huấn từ ngày mai, 6 giờ tối mỗi ngày mới có thể trở về.

Cô ấy quan tâm vấn đề cơm trưa của Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm nói rằng không những không thành vấn đề mà còn có thể chuẩn bị cơm tối cho cô ấy.

Thời Ý mỉm cười, nói: "Ừm, có thể trả mì cho mình được rồi."

Vẫn còn nhớ à, Phó Tư Điềm nở nụ cười, "Nếu cậu muốn ăn, trưa nay mình có thể làm."

Thời Ý mở tủ lạnh ra xem xét, trong tủ lạnh không còn cái gì cả. "Vậy lát nữa tụi mình đi siêu thị một chuyến, vừa tiện thể cậu xem thử còn thiếu món gì cần mua hay không."

"Được." Thật ra chỉ ở một tháng, đối với Phó Tư Điềm mà nói, có một chiếc giường và một nơi để che mưa chắn gió là đủ rồi, Nhưng Thời Ý lại luôn khiến cô có...

Có ảo tưởng về một gia đình của các cô.

Ra khỏi phòng bếp, Thời Ý tiếp tục dẫn cô sang tham quan phòng sách, phòng chiếu phim và phòng tắm, sau một lúc nghỉ ngơi, hai người ra ngoài đi siêu thị.

Siêu thị nằm ngay tại quảng trường đối diện cách tiểu khu không xa, hai người mở ô đi bộ, nhanh chóng đến nơi.

Đến khu vực đồ ướp lạnh, Thời Ý hỏi cô: "Cậu có uống sữa chua không? Yakult nè? Vị này được không?"

Ở khu nguyên liệu, Thời Ý so sánh các loại nước sốt với nhau, hỏi cô: "Dùng loại này được không? Loại này thì sao? Mình thấy cái này có vẻ ngon?"

Cô ấy đứng trước xe đẩy hàng, giữa hai hàng lông mày lạnh lùng nhuốm chút hơi thở khói lửa, ngẫu nhiên hỏi cô vài chuyện vặt vãnh, rất gần gũi, rất có cảm giác gia đình.

Là cảnh tượng mà từ trước đến nay Phó Tư Điềm chỉ dám nghĩ đến trong mơ.

Cho đến tận khi đứng sóng vai xếp hàng chờ thanh toán với Thời Ý, Phó Tư Điềm vẫn có cảm giác không chân thực. Nhân viên thu ngân bắt đầu tích tích quét mã hàng hóa, Phó Tư Điềm định thần lại muốn lấy ví tiền ra.

Thời Ý đưa tay lấy ví của Phó Tư Điềm, nhét lại vào túi nhỏ của Phó Tư Điềm.

"Thời Ý..."

Thời Ý không cho cô xen vào, "Mình bỏ tiền, cậu bỏ sức." Nhìn thấy Phó Tư Điềm nhíu mày ngại ngùng, đôi mắt cô ấy dịu dàng, thương lượng với cô, "Nếu ăn không ngon thì cậu đền tiền?"

Gì đây. Phó Tư Điềm bị cô ấy chọc cười, mặt mày giãn ra.

Thanh toán hóa đơn xong, hai người mỗi người xách một bên quai túi to đi ra ngoài, đi ngang qua một cửa hàng quà lưu niệm tinh xảo, Thời Ý bỗng dừng chân nói: "Cậu vào chọn một con thỏ đi."

Phó Tư Điềm: "???"

Thời Ý nghiêm túc, "Không phải tối nào cậu cũng phải ôm thỏ bông để ngủ sao?" Lúc sáng thức dậy, cô ấy ngồi dậy liền thấy con thỏ bông trên giường Phó Tư Điềm.

Thảo nào hôm qua cảm giác cô ôm cái gì đó, thảo nào đêm hôm đó, cô chui thẳng vào lòng cô ấy, ôm chặt cứng.

Mặt Phó Tư Điềm đỏ lên ngay lập tức, yếu ớt ngụy biện: "Mình không có, mình chỉ là... chỉ là ôm chơi thôi." Vì có hơi chiếm chỗ, cô không tiện mang thỏ bông theo.

Thời Ý nhìn cô, cười như không cười.

Mặt Phó Tư Điềm càng lúc càng đỏ, nắm chặt quai túi trên tay, "Đi đó nha." Mềm mại, lại còn có vẻ như đang làm nũng.

Thời Ý phì cười, "Ừ" một tiếng, cất bước đi, nhưng mà là đi vào cửa hàng.

Miệng túi đồ ở giữa hai người bị kéo giãn, sợ túi rách, Phó Tư Điềm đành phải đi vào theo.

"Con này thế nào?" Thời Ý vừa hỏi vừa vuốt ve một con thỏ cao bằng phân nửa người.

Phó Tư Điềm lắc đầu liên tục, "To quá." Khỏi cần nhìn cũng biết là rất mắc.

"Vậy còn con này?" Thời Ý đổi sang một con nhỏ hơn.

Phó Tư Điềm vẫn lắc đầu.

Thời Ý nhìn cô một cái, đưa luôn bên quai túi còn lại cho Phó Tư Điềm xách, "Cậu xách dùm mình chút."

Dứt lời cô ấy cầm lấy một con thỏ kích thước gần giống với con thỏ trên giường Phó Tư Điềm, đi đến quầy thu ngân.

Phó Tư Điềm phản ứng lại, xách theo túi đồ cồng kềnh chạy sang, Thời Ý đã bắt đầu thanh toán.

"Thời Ý..." Phó Tư Điềm bối rối.

Thời Ý nhét con thỏ vào trong lòng Phó Tư Điềm, Phó Tư Điềm sợ con thỏ rớt xuống, vội vươn bên tay còn trống ôm lấy.

Thỏ bông lông xù, ôm vào vô cùng mềm mại. Khiến trái tim người ta cũng mềm theo.

Tích một tiếng, quét mã thanh toán thành công. Thời Ý nhìn dáng vẻ Phó Tư Điềm ôm thỏ bông, ý cười trong đáy mắt càng sâu. "Quà tân gia."

Đây là cách dùng của từ "tân gia" à? Tim Phó Tư Điềm rung động, định phản bác, Thời Ý lại nói: "Cậu đứng đây chờ mình chút." Nói rồi cô ấy bước nhanh ra khỏi cửa hàng.

Trong tay Phó Tư Điềm vừa ôm thỏ bông vừa xách túi đồ to, căn bản không theo kịp, chỉ bối rối hỏi, "Cậu đi đâu?"

Lời nói của Thời Ý bay về trong không khí, "Năm phút."

Phó Tư Điềm ôm thỏ đứng nghệch ra ở cửa.

Người đi qua đi lại trông thấy cô đều không khỏi nhìn thêm vài lần, hoặc là tò mò hoặc là buồn cười, thi thoảng cũng có người ghen tị.

Phó Tư Điềm giấu nửa khuôn mặt vào bộ lông của thỏ bông, toàn bộ lỗ tai lộ ra ngoài đều đỏ bừng.

Hương vị ngọt ngào dần tràn ra từ trong lòng.

Thời Ý thật là bá đạo.

Cũng,.. thật là... ngọt ngào.

Vừa nghĩ đến đây, bóng dáng mảnh mai xinh đẹp của Thời Ý lại đột ngột xuất hiện trong tầm mắt cô một lần nữa. Trong bối cảnh hỗn độn, Phó Tư Điềm chỉ nhìn thấy gương mặt đẹp như tranh vẽ của Thời Ý, bước từng bước về phía cô.

Cô ấy đứng trước mặt cô, khẽ vén vài sợi tóc rũ xuống bên tai, giọng điệu bình thường: "Được rồi, đã trang bị đầy đủ, tối nay cậu có thể ngủ ngon."

Tầm mắt Phó Tư Điềm dừng trên chiếc đèn ngủ nhỏ cô ấy ôm trong tay, tim đập loạn xạ.

Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt vốn lạnh lùng, nay lại có thể thấy được sự dịu dàng trên đó của Thời Ý, cảm thấy bản thân mình không chỉ có thể ngủ ngon đêm nay, mà thậm chí giờ phút này cô đã tiến vào mộng đẹp mất rồi.

Âm thanh lặp đi lặp lại như đang niệm kinh của Trần Hi Trúc vang lên trong đầu cô, "Mình nghi ngờ cậu ấy vốn dĩ không hề thẳng, không hề thẳng, không hề thẳng..."

Nếu không thì, mình thật sự thử cậu ấy một chút xem sao.

Đầu óc Phó Tư Điềm sắp sửa hôn mê, "Thời Ý..."

Thời Ý nhịn không được đưa tay giật giật lông trên mặt thỏ bông, "Ơi?"

Phó Tư Điềm mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

Thời Ý nghi hoặc, "Sao thế?"

"Cậu... cậu có thích..."

Động tác giật lông thỏ của Thời Ý bất giác dừng lại, hô hấp cũng chậm dần.

"Thích Điền Phức Chân không?"

------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Hi Trúc: "......"

Chậm rãi đặt một dấu chấm hỏi.

Mình dạy cậu như thế à?

Phó thỏ con chút chít tủi thân: Huhuhu, chứ không phải cậu nói đây là chiêu thức thăm dò buê đuê hay sao? (Bên đó hay giỡn với nhau thường ai mà hâm mộ Điền Phức Chân thì đa phẩn là không được thẳng hết =))) )

------------------------------------------------------

(*) Con tra: Là một loài động vật, dã thú được Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết "Cố Hương".

Tư thế đâm con tra của Thời Ý nè :))