Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 50

Thời gian thấm thoát thôi đưa, Sở Ngọc Bảo hai tuổi thông minh hoạt bát, dáng vẻ nhỏ nhắn khả ái khiến ai nhìn cũng đều thích.

Kha Lãnh thường xuyên gạt công vụ sang một bên dành thời gian chơi đùa với tiểu điệt tử, mãi đến khi nha đầu ngủ mới chịu phê tấu chương. Điều này cũng khó trách Kha Lãnh, từ khi thượng vị đến nay trong cung không hề có tiếng trẻ con mãi đến khi Thiên Lệ công chúa hạ sinh Sở Ngọc Bảo cung trung mới có chút sức sống. Không chỉ nàng mà tất cả mọi người đều xem Sở Ngọc Bảo là trân bảo phủng trong lòng bàn tay, sẵn sàng cho nha đầu tất cả mọi thứ.

Như thường lệ Sở Ngọc Bảo đợi Kha Lãnh bãi triều liền ôm con mèo yêu thích của mình chạy đi tìm đối phương.

Kha Lãnh trông thấy liền dang tay đem đoàn thịt nhỏ một phát ôm lên: “Để ngươi đợi lâu rồi.”

Sở Ngọc Bảo khúc khích cười, giơ bạch miêu trong lòng khoe khoang với nàng: “Niêu! Niêu!!”

“Là miêu.”

“Niêu! Niêu!!”

Kha Lãnh bất đắc dĩ nắn nắn gò má bánh bao, sải chân dài ôm nha đầu đặt xuống nhuyễn tháp. Cẩn thận gỡ tiểu bạch miêu trong lòng Sở Ngọc Bảo đặt qua một bên, sủng nịch chỉnh sửa váy áo nhỏ xíu bị mèo cào hỗn loạn.

“Ngươi đợi ta có lâu hay không?”

“Nâu, hảo nâu!”

“Trong phủ mẫu thân không dạy ngươi nói sao?” Kha Lãnh lau chùi vệt sữa khô dính trên mép môi nàng: “Xem xem ngươi, uống sữa xong cũng không chịu lau sạch miệng.”

“Hoàng cữu mẫu, ôm ôm!”

“Hảo, ôm.”

Kha Lãnh nhanh nhẹn đem nàng ôm vào lòng, ở trên mớ tóc ngắn ngủn hôn liền mấy cái: “Bảo bảo của quả nhân thật thơm, thật khả ái.”

Sở Ngọc Bảo thích chí cười to, vươn tay túm lấy lọn tóc Kha Lãnh ngậm vào trong miệng. Kha Lãnh nhẹ nhàng tháo xuống tránh làm đau nha đầu, thuận tay lôi dưới nệm một cái trống bỏi ra sức lắc qua lắc lại.

“Bảo Bảo có thích không?”

Tiểu nha đầu thấy trống bỏi liền vung tay vung chân muốn đoạt, thân thể béo nhổm lên ngồi xuống, mở to đôi mắt hạnh quan sát nhất cử nhất động của nàng.

Hai người vui vẻ chơi đùa một lúc thì tiểu thái giám bên ngoài đột nhiên lên tiếng: “Khởi bẩm đại vương, Thục phi nương nương cầu kiến.”

“Tuyên.”

Rất nhanh Thục phi váy áo lả lướt tiến vào, trên đầu cài đủ loại ngân sai quý giá. Nhiều năm qua Thục phi là người bệ hạ sủng ái nhất, xuất thân đặc biệt tôn quý, nếu không phải bệ hạ chậm trễ Thục phi sớm đã được tấn phong Hoàng hậu.

Thục phi lễ độ mực thước hướng Kha Lãnh hành lễ: “Thần thiếp tham kiến đại vương, tiểu quận chúa.”

“Miễn lễ.”

Sở Ngọc Bảo dời mắt khỏi trống bỏi, hiếu kì quan sát Thục phi. Nho nhỏ nha đầu chưa hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy vị tỷ tỷ này rất thích quấn lấy hoàng cữu mẫu, nha đầu thật sự không vui. Hoàng cữu mẫu đem trống bỏi đặt vào tay nàng nhưng nàng lại vung tay ném nó đi.

“Bảo Bảo sao thế?”

Sở Ngọc Bảo không nói gì, xoay mông nằm xuống nhuyễn tháp quay lưng lại với Kha Lãnh.

“Thái Bối quận chúa không thích nhìn thấy thần thiếp sao?”

Sở Ngọc Bảo không quan tâm, tay vò vò lỗ tai tiểu bạch miêu. Thục phi sớm đã quá quen với tính khí thất thường của nha đầu nên cũng không cho ý kiến gì.

Uyển chuyển đi đến cạnh Kha Lãnh, đem thân thể mềm mại ép vào lồng ngực đối phương: “Đại vương thời gian này bận rộn như vậy sao? Đã hơn hai tháng không đến thăm thần thiếp rồi.”

“Cũng không có vấn đề gì.”

“Thần thiếp rất lo lắng cho ngài, đại vương làm gì cũng nên bảo trọng long thể a.”

Kha Lãnh điềm tĩnh gật đầu, hướng Thục phi mỉm cười: “Ái phi nói phải, quả nhân sẽ chú ý nhiều hơn.”

“Chi bằng đêm nay đại vương đến chỗ thần thiếp, thần thiếp đã đôn cho ngài một bát canh gà nhân sâm, chúng ta cùng nhau uống canh rồi ngắm trăng có được không?”

“Vậy cũng được, nàng đi an bài đi.”

“Ngài sao lại muốn thần thiếp đi sớm như vậy?” Thục phi xoay người ngồi lên đùi đại vương, mắt phượng lả lướt mê hoặc: “Ngài không nhớ thần thiếp chút nào sao?”

Vừa nói Thục phi vừa đem ngoại bào của Kha Lãnh kéo xuống.

Kha Lãnh bất đắc dĩ giữ tay Thục phi ngăn cản hành vi lớn mật của nàng: “Ở đây có Bảo Bảo.”

“Thần thiếp gọi cung nữ mang nàng hồi cung.”

Sở Ngọc Bảo dường như nghe hiểu, uỷ khuất lẩn vào trong chăn bò xuống nhuyễn tháp. Bất quá khoảng cách từ giường đến mặt đất rất xa, Sở Ngọc Bảo bất cẩn từ trên giường ngã xuống đất, đầu va vào sàn nhà sưng to một mảng.

Kha Lãnh kinh hãi đem Thục phi đẩy ra, hốt hoảng bế Sở Ngọc Bảo vào lòng: “Làm sao thế? Sao lại ngã?”

Sở Ngọc Bảo ngơ ngác một lúc rồi há miệng khóc rống!?

“Người đâu! Mau gọi Thái y!!”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hẳn đã có cung nữ đi tìm Thái y.

Kha Lãnh vuốt nhẹ trán nàng, không may trên trán nổi lên một cục u nho nhỏ sưng tấy. Sở Ngọc Bảo khóc càng lúc càng lớn, tay chân giãy dụa phản kháng.

“Bảo Bảo đừng khóc, ngoan, Thái y sẽ đến nhanh thôi.”

Thái y nhanh chóng xuất hiện cẩn thận kiểm tra vết thương trên trán Sở Ngọc Bảo, nhìn đi nhìn lại cũng chẳng có gì nghiêm trọng. Bất quá sắc mặt đại vương thật sự không tốt, nếu hắn nói chỉ là vết thương nhẹ khẳng định đại vương sẽ cho rằng hắn làm việc tất trách.

“Vết thương trên trán quận chúa nhìn có vẻ đáng sợ nhưng không đáng lo ngại, mỗi ngày đều đặn phục dược sẽ rất nhanh khỏi.”

Kha Lãnh lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, trên đỉnh đầu Sở Ngọc Bảo đặt một nụ hôn: “May mắn ngươi không sao…”

Sở Ngọc Bảo dùng chân đạp vào người Kha Lãnh, lạnh nhạt xoay lưng lại với nàng, người ta đang giận dỗi nha~

“Các ngươi lui xuống hết đi.”

Sau khi tất cả cung nữ nội giám lẫn Thục phi đều lui xuống Kha Lãnh mới nằm bên cạnh vươn tay ôm lấy Sở Ngọc Bảo.

Sở Ngọc Bảo giãy dụa muốn bò sang chỗ khác.

“Ngươi làm sao vậy? Đang yên đang lành lại bò xuống tháp, ngã bị thương rồi có đau không?”

Sở Ngọc Bảo dùng răng sữa của mình cắn vào vai áo của Kha Lãnh thay cho câu trả lời. Kha Lãnh lại bình thản nâng mặt Sở Ngọc Bảo cẩn thận gỡ y phục ra khỏi miệng nàng, kiểm tra hàm răng nhỏ có bị y phục nàng làm trầy không.

Sở Ngọc Bảo đạp đủ thì mệt mỏi nằm ngửa ra, hai mắt hạnh to tròn uông uông nước.

“Hảo, hảo, quả nhân biết sai rồi, sau này sẽ không bỏ mặc ngươi nữa.”

Lúc này Sở Ngọc Bảo mới miễn cưỡng bớt giận, mắt hạnh vẫn mở to, ngón tay nhỏ nhắn túm lấy lọn tóc dài không rời.