Sáng sớm hôm sau, tiểu Đồng mang tới một chiếc điện thoại mới.Điện thoại được đựng trong túi giấy sang trọng, không cần nhìn cũng biết nó đắt như thế nào.
Tiểu Đồng nói mọi thứ đã được cài đặt xong, nếu muốn cô có thể dùng số điện thoại cũ.Sau khi hắn rời đi, Bạch Lộ vẫn ngơ ngác đứng ở góc sau siêu thị, thứ đắt tiền như vậy không thích hợp với thân phận của cô một chút nào, nhưng cô bây giờ là thân phận gì? Những lời người đàn ông nói vang lên bên tai, tôi đưa cho em thứ gì, em chỉ có thể nhận lấy.Cô thở dài, nhặt một túi ni lông đen trên mặt đất gần đó, bỏ túi giấy và đồ bên trong vào, sau đó mang nó trở lại siêu thị.
Cho dù không thể từ chối, nhưng đáy lòng vẫn là cự tuyệt, không thèm xem qua, trực tiếp khóa vào trong tủ.Khi Bạch Lộ đang làm việc trên lầu vào buổi chiều, Quyên Tử gọi tên cô nói có người tìm.Xuống dưới liền thấy, là Tô Triệt.Cùng hắn đi ra ngoài, Tô Triệt từ trong xe lấy ra một vật, Bạch Lộ sửng sốt, hóa ra là một hộp điện thoại di động.Tô Triệt nói: "Gọi cho em vài cuộc nhưng không bắt máy, anh liền biết em chưa mua điện thoại mới.
Vừa lúc anh có một cái không dùng đến."Nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của Bạch Lộ, hắn phát giác mình giải thích quá nhiều.
Kỳ thật hắn lợi dụng lúc nghỉ trưa cố ý đến cửa hàng di động một chuyến.
Lúc chọn mẫu còn suy nghĩ đắn đo rất lâu, mắc quá chắc chắn cô sẽ không nhận, mà rẻ quá thì cũng không được.
Vì thế chọn một kiểu dáng vừa ra thị trường năm trước, tuy thoạt nhìn đơn giản nhưng chức năng rất đầy đủ.Thấy Bạch Lộ thờ ơ, hắn nhét đồ vào trong tay cô, "Không biết em có thích hay không, trước tiên cứ dùng tạm đi."Bạch Lộ sợ rớt vội cầm lấy, lại đẩy về phía hắn, cúi đầu nói: "Cảm ơn anh, nhưng cái này mắc quá, em không thể lấy.""Này," Tô Triệt gãi gãi đầu, "Một chút đều không đắt, thật đó."Thấy vẻ mặt kiên trì của Bạch Lộ, hắn có chút bất đắc dĩ, lại có chút mất mát không thể giải thích được, vì vậy liền nói dối, “Anh còn có việc cần giải quyết, đi trước.” Sau đó nhảy lên xe lái đi.Mãi đến khi chiếc xe jeep khuất dạng trong dòng xe cộ, Bạch Lộ mới ôm chặt chiếc hộp vào ngực, ấn mạnh vào lòng, như thể muốn ấn đến trong tim, đồng thời một chút chua xót sinh ra từ tận đáy lòng.
Đừng đối tốt với tôi như vậy, tôi không xứng.Chiếc điện thoại mà Tô Triệt tặng là chiếc Nokia màu trắng, đơn giản hào phóng, nói thật là Bạch Lộ rất thích nó.
Ngắm nghía một hồi, cô nhét chiếc sim cũ vào, rút kinh nghiệm lần trước, cố ý kiểm tra xem gần cục pin có gì khả nghi không, rồi lại cười tự giễu.
Chiếc nằm trong tủ kia may ra còn có khả năng.
Cái này, ít nhất còn an tâm dùng được.Sau đó cô gọi điện thoại cho tiểu Thiên, cô biết rằng với sự thông minh và nhạy bén của tiểu Thiên, hắn chắc chắn sẽ đoán được những gì đã xảy ra ngày hôm đó, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy có lỗi vô cùng.
Cô hiểu loại cảm giác này nên không yên tâm về hắn chút nào.
Bên kia điện thoại rất yên tĩnh, tiểu Thiên nói đang ở thư viện tự học vì sắp thi.
Hai chị em đơn giản hàn huyên vài câu, cố ý né tránh chủ đề kia.Cúp điện thoại xong, Bạch Lộ nghĩ, mặc kệ như thế nào, chỉ cần gia đình cô bình bình an an là đủ rồi.Bạch Lộ biết, hiện giờ cuộc sống bình yên đối với cô mà nói là một điều xa xỉ, chỉ là không ngờ, tốc độ thay đổi lại nhanh đến vậy, không cho cô một chút thời gian để thở.Còn chưa hết giờ làm, cô đã nhận được điện thoại của tiểu Thiên: "Tôi nói các người mấy giờ tan tầm vậy, ra ngoài đi, tôi đang chờ bên ngoài siêu thị.""Tôi còn chưa xong việc.""Vậy tôi sẽ vào tìm cô."“Đừng.” Bạch Lộ thở dài, đi xuống cầu thang và chào Tôn Yến Tử.
Cô hai ngày nay trạng thái đều không tốt, sắc mặt cũng kém, Yến Tư cho rằng thân thể cô không thoải mái, bảo về nhà nghỉ ngơi cho tốt.Xe dừng đột ngột trước cửa, tối tăm rậm rạp, luôn mang đến cho người ta một cảm giác xấu xa, đó cũng là sự thật.
Bạch Lộ bước tới, hỏi qua cửa kính xe hơi hạ thấp: "Làm sao vậy?"Tiểu Đồng nói với ngữ khí đương nhiên: "Đón cô tan tầm, lên đi chứ.""Không cần, tôi đi xe buýt.""Cô cho rằng tôi muốn đến đón cô sao? Là ý của lão đại, nhanh lên đi."Cô đành phải mở cửa sau ra ngồi vào.Tiểu Đồng phóng xe thật sự rất nhanh, một chút cũng không tuân thủ luật giao thông, làm trái tim của Bạch Lộ nhảy lên nhảy xuống, sau đó liền phát hiện có điều không đúng, "Cậu đang lái đi đâu vậy?""Biệt thự bên bờ biển.""Tại sao lại đến đó?""Cô về sau sẽ sống ở đó.""Không được." Lần này quả thật cô không đồng ý được, người này quá bá đạo ngang ngược, cô kiên quyết nói: "Tôi không đi."Tiểu Đồng nói, "Tôi cũng chỉ làm theo lệnh.
Nói với tôi cũng vô ích, chi bằng cô nói chuyện với lão đại.""Tôi sẽ nói chuyện với hắn."Tiểu Đồng sửng sốt, liếc cô qua gương chiếu hậu rồi đưa điện thoại cho cô.Bạch Lộ nhận lấy, "Tôi không biết số của hắn.""Bấm phím 1."Bạch Lộ bấm số, sau vài hồi chuông, giọng nói trầm thấp của Trình Úc truyền đến tai cô, có vẻ không kiên nhẫn, "Chuyện gì?"Cô kích động đến hơi thở không đều, lên án nói: "Họ Trình kia, anh thật quá đáng."“Bạch Lộ?” Hắn hơi kinh ngạc, sau đó bình tĩnh nói: “Buổi tối trở về sẽ nói chuyện với em, bây giờ tôi đang bận.”"Tôi không đi."Bên kia hơi trầm mặc một lúc, "Em cảm thấy chuyện này có thể thương lượng đường sống sao?"Cô sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đừng có khinh người quá đáng."Bên kia cười khẽ một tiếng, ngữ khí chuyển lạnh: "Tôi cũng muốn cảm tạ chính mình, trở về sẽ tính sổ với em."Bạch Lộ nghe một tiếng títtt, ngực kịch liệt phập phồng, lại không có chỗ nào phát tiết, máy móc trả điện thoại cho người trước mặt.
Sau khi lấy lại tinh thần, lập tức kêu to: "Dừng xe, tôi muốn xuống xe."Tốc độ xe vẫn như vậy, cô dứt khoát mở cửa xe, nhưng mở không ra, bị tiểu Đồng kịp thời ấn khóa ở trung tâm lại.
Hắn cau mày, "Cô điên rồi sao? Tốc độ như vậy nhảy xuống muốn tìm chết?"Bạch Lộ khó có được lúc kích động lại bị hắn rống lên, cô như một quả bóng bị kim đâm, vô lực ngồi trở lại.Thấy bộ dạng cô thất thần, hình như có chút không đành lòng, "Đừng náo loạn nữa, sớm hay muộn gì cũng phải trải qua chuyện này.""Đừng nhìn lão đại ngày thường dễ tính, thật ra tính khí rất xấu, cô đừng nên chọc giận anh ấy thì hơn ."Bạch Lộ ngơ ngác nhìn qua, vẻ mặt của tiểu Đồng ở kính chiếu hậu có chút không được tự nhiên, nói "Cái kia, chuyện lần trước đã đắc tội cô, thật xin lỗi, cô đừng để trong lòng."Không nói lời nào, Bạch Lộ tâm tư không ở nơi này, cô chỉ nghĩ tới đêm nay, làm sao vượt qua đêm nay đây?Bởi vì là ban đêm, Bạch Lộ không để ý rằng đây là nơi mà tiểu Thiên đã từng ao ước.
Mơ mơ hồ hồ xuống xe, đi theo tiểu Đồng vào cửa biệt thự.Có người đang đợi ở cửa, một người phụ nữ trạc bốn mươi, thoạt nhìn có điểm quen mắt, gọi cô là Bạch tiểu thư, đưa cho cô một đôi dép lê, còn muốn giúp cô cầm túi trên tay, cô không quen với việc được người khác phục vụ, theo bản năng né tránh.Người phụ nữ không để bụng, nhiệt tình dẫn cô lên lầu, mở cửa phòng, mời cô vào, nói trong bồn tắm đã có nước, sau đó chỉ chỉ cô vào tủ nói bên trong có quần áo, trước khi ra ngoài còn nói có yêu cầu gì thì gọi.Bạch Lộ thất thần đứng giữa phòng, căn phòng này còn lớn hơn phòng ngủ và phòng khách của cô cộng lại, cho dù từ rèm cửa đến ga trải giường, thảm trải sàn đều là màu ấm, nhưng vẫn khiến cô có chút lạnh lẽo.
Sau đó nhớ tới, người phụ nữ vừa rồi là người mang bữa sáng lên cho mình sau đêm ác mộng đó.Đêm đó, cô vẫn luôn cố tình né tránh, thật ra nếu có thể, cô đã thực sự lên kế hoạch xóa nó ra khỏi bộ não của mình theo yêu cầu của người đó.Tuy nhiên, chính hắn là người đã kéo cô lại.Bạch Lộ không đi tắm, cô cứ ngồi trên sô pha, từ nơm nớp lo sợ đến dần dần chết lặng, bất tri bất giác đã tôi qua mấy tiếng, cô thường có thói quen ngủ sớm dậy sớm, vì vậy liền bắt đầu buồn ngủ.Nửa mơ nửa tỉnh, cô cảm thấy có người chạm vào bả vai mình, lập tức tỉnh lại, nhìn thấy người kia đứng trước mặt mình, hơi trách móc nói: "Sao em không lên giường ngủ?"Khi nhìn thấy quần áo trên người cô, hắn nhíu mày, "Em chưa tắm? Mau đi tắm đi."Thấy cô vẫn không nhúc nhích, hắn cười: "Muốn tôi giúp hả?"Nói xong liền duỗi tay, chưa kịp đụng vào người thì cô đã nhảy dựng lên như bị bỏng: "Không cần, tôi tự đi được."Bạch Lộ tắm rửa xong ra ngoài thì Trình Úc đã ngồi trên ghế sô pha, trên người mặc một bộ áo ngủ màu đen, đầu tóc ướt đẫm, có vẻ như vừa tắm rửa trong một phòng tắm khác, ăn mặc rất khác với thường ngày, nằm ngửa ra một cách thoải mái.
Nhưng khí thế dọa người kia sợ là không hề suy giảm, ngược lại trong hoàn cảnh này càng làm cho người khác kiêng kị.Một giây tiếp theo, Bạch Lộ sững sờ, trong tay hắn đang nghịch chiếc điện thoại màu trắng.“Vừa rồi nó vẫn luôn đổ chuông.” Hắn thản nhiên giải thích, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, “Tên cảnh sát kia sao?”“Hôm nay lại gặp nhau?” Câu này căn bản là một câu trần thuật.Bạch Lộ im lặng.Hắn chậm rãi nói: “Một cái nhất vãng tình thâm, một cái thiện giải nhân ý, tôi đều bị hai người làm cho cảm động." Sau đó, cuộc trò chuyện thay đổi, “Bất quá, em dường như đã quên những lời tôi nói hôm đó rồi.Trình Úc tự mình nói xong, bàn tay uyển chuyển lùi về phía sau, một bóng trắng xẹt qua không trung, ầm ầm đáp xuống góc tường.Bạch Lộ ánh mắt đuổi theo, người cũng theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng chân vừa bước một bước, đã bị người kia chặn lại.
Người này động tác quá nhanh, như đang dịch chuyển tức thời vậy.Sau đó, cô bị ném lên chiếc giường lớn, theo độ đàn hồi mà nảy lên vài cái.Đụng tới thứ này, cảnh tượng kinh hoàng đêm đó liền ập tới, tinh thần chiến đấu kháng cự lại bừng bừng, Bạch Lộ hét lớn câu nói đầu tiên của đêm nay, "Anh dựa vào cái gì quản tôi? Muốn gặp ai là tự do của tôi."Trình Úc từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu tự nhiên, "Dựa vào việc em là của tôi.""Tôi lúc nào là của anh." Bạch Lộ mạnh mẽ phủ nhận.Trình Úc mỉm cười, mang theo vài phần ôn nhu: "Mới được vài tuổi trí nhớ đã kém như vậy? Vậy thì để tôi giúp em nhớ lại một chút."Nói xong liền cúi người xuống lại gần, Bạch Lộ giận dữ phản kháng, trong miệng cũng không nhàn rỗi, lời nói phóng ra như đạn: "Tôi không phải tôi không phải, tôi thiếu anh mười vạn không sai, nhưng không bán cho anh cả đời, anh cũng không có quyền quyết định cuộc đời tôi, tôi không muốn ngây ngốc ở lại đây."Khi nói chuyện Trình Úc một tay đáp ở cổ cô, sau đó đặt một ngón tay lên môi cô, "Suỵt.""Biết thiếu tiền tôi thì tốt, nên trả nợ."Thấy cô vẫn muốn mở miệng, sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, "Đừng ép tôi phải hung hãn với em."Một câu này ý vị uy hiếp mười phần.Bởi vì đã nhìn thấy sự âm ngoan cùng thô bạo của hắn, Bạch Lộ không chút nghi ngờ, chỉ cần hắn muốn, bàn tay đó có thể dễ dàng bóp chết cô, cô mơ hồ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn khi làm hành động đó, chính là - không có cảm xúc.Do đó, lời đe dọa đã phát huy tác dụng ngay lập tức.Người đàn ông bắt đầu cởi cúc áo ngủ của cô, động tác không chút cẩu thả, thậm chí còn rất thân sĩ.Bạch Lộ rất nhanh toàn thân đều trần trụi.Cô chưa bao giờ lõa thể trước mặt người khác giới, ánh mắt của hắn lướt qua một vòng khiến cô không chỗ dung thân, nói một câu không biết là thỉnh cầu hay mệnh lệnh: "Tắt đèn."Yêu cầu bị phớt lờ, cô đành phải nghiêng qua một bên, giơ tay che mặt.Vốn dĩ người cô không đầy đặn, khi nằm xuống trông càng gầy hơn, may mà đường cong bên hông đủ nữ tính, bụng nhỏ khẩn trương phập phồng vài cái, Trình Úc đặt tay lên, lập tức ngừng phập phồng.
Ngẩng đầu hướng lên trên, hai bên xương sườn có thể thấy rõ được trước ngực hơi bằng phẳng.Tay hắn đặt ở một bên, năm ngón tay chậm rãi tụ lại, giữa lòng bàn tay tụ lại thành một núi nhỏ, hắn nhíu mày thì thào nói: “Hơi nhỏ một chút.” Sau đó ngón tay như vô tình gảy nhẹ vài cái, đầu ngực màu hồng nhạt, người dưới thân kịch liệt run lên, rên rỉ ra tiếng.Toàn thân Bạch Lộ như bị lăng trì, tinh thần so với thể chất còn kinh khủng hơn.Lòng bàn tay của người đàn ông khô ráp, hơi nóng, cảm xúc xa la kia làm cô hít thở không thông.
Sau đó cảm giác được bàn tay trượt xuống theo vòng eo, khi lướt qua bụng, rãnh, đùi, toàn thân cô run rẩy, cắn chặt môi dưới để ngăn không phát ra âm thanh nữa.Dần dần, cảm giác xấu hổ ban đầu được thay thế bằng cảm giác sợ hãi.Cô lặng lẽ mở mắt nhìn qua khe hở ngón tay, hắn ta đang cầm chân trái của cô trong tay, nghịch nó, giống như lúc nãy nghịch điện thoại vậy.
Bởi vì tầm mắt rũ xuống, cô không nhìn thấy rõ, nhưng dựa theo kinh nghiệm lúc trước từng bị khinh bạc , cô cảm thấy trong ánh mắt hắn lúc này, thậm chí trong lòng đều không có một tia dục vọng.Phát hiện này khiến cô rùng mình.Cảm thấy như chính mình đang nằm trên bàn mổ, mà người đàn ông kia là bác sĩ giải phẫu, một tay hắn sờ khắp cơ thể cô, một tay cầm dao mổ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, không chút lưu tình đem cô mổ xẻ....Khi Bạch Lộ tỉnh dậy, chỉ còn lại mình cô.
Nếu không phải hoàn cảnh xa lạ này, cô sẽ nghĩ rằng mình vừa trải qua một giấc mơ kỳ quái và đáng sợ.Ngủ một giấc nhưng cả người vẫn còn bủn rủn, tứ chi vô lực.
Tối hôm qua, thần kinh của cô giống như dây thun bị kéo căng đến cực điểm, người kia cẩn thận sờ xong một lượt, đứng dậy tắt đèn, sau đó nói hai chữ: "Đi ngủ."Lời ít mà ý nhiều, danh xứng với thực.Tuy nhiên, dây thun của cô không thể phục hồi vì bị kéo căng quá mức, lỏng lẻo mà nằm liệt ở nơi đó, hơn nữa cô bị lạ giường, thẳng đến nữa đêm mới mệt mỏi thiếp đi.Sau khi nhớ lại chuyện đêm qua, Bạch Lộ đứng dậy xuống giường, nhìn về phía điện thoại bị rơi , không có cái gì, tìm kiếm mọi ngóc ngách xung quanh, cũng không tìm được.Cô đẩy cửa phòng ngủ ra, dưới chân bị vướng một vật, cúi đầu bắt gặp một đôi mắt màu xanh lục, là một con mèo.
Nhưng mà đây là mèo hay heo vậy? Cô không khỏi sửng sốt, nơi này cũng có loại con vật này sao.Mèo mập không sợ cô, thè lưỡi liếm chân cô, ngứa ngáy khó chịu, Bạch Lộ né tránh, xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Lúc ra thì thấy con mèo béo đang lúi húi ở cửa, ngước mắt lên nhìn nhau vài giây rồi nó mới dám lại gần.Con mèo này cũng không phiền phức, trên người không có lông linh tinh, lại sạch sẽ khiến cô nhớ đến tuyết mùa đông ở quê nhà.Bạch Lộ ngồi xổm xuống vuốt ve lưng nó, nó kêu meo meo thoải mái rồi gục đầu vào tay cô.Kỳ thật cô rất thích động vật nhỏ, khi còn nhỏ cô nhặt được một con mèo màu vàng, nhưng mẹ cô lại ngại bẩn, liền mang nó đi.
Còn nói người đến miếng ăn còn không đủ no, lấy đâu ra thức ăn để nuôi nó, kỳ thật cô tình nguyện mỗi bữa chia cho nó một ít phần ăn của mình.Nhớ lại chuyện xưa, Bạch Lộ nhất thời mê man, con mèo béo được một tấc lại muốn tiến một thước nằm lăn lóc trên dép lê của cô.Người phụ nữ trung niên tối hôm qua lên lầu kêu cô đi ăn cơm, vừa nhìn thấy đã vô cùng ngạc nhiên, "Con mèo này có vẻ rất thích cô, ngày thường ngoại trừ Trình tiên sinh ra nó đều không để ý đến ai ".Bạch Lộ không nói nên lời, cô có nên cảm thấy vinh hạnh không?—————Tác giả có lời muốn nói: Trình tổng ném chiếc điện thoại màu trắng đi, cư nhiên đem điện thoại của tiểu Tô tặng cho tiểu Bạch ném đi.
Vì thế, thảm họa ập đến, tường nứt, đất đổ, sóng thần, cuồng phong, biệt thự bị cuốn đi, câu chuyện xưa của bọn họ kết thúc.Rất lâu sau này, có người đến bãi biển chơi và tìm thấy một chiếc Nokia màu trắng, còn nguyên vẹn, pin đầy, một cuộc gọi đến, một giọng nam trầm ấm hỏi: Tiểu Bạch, em ở đâu, tôi là Tô......