Lời chào từ địa ngục

Chương 12: Tự hỏi

Rồi cô giật mình thức dậy. Thì ra đây chỉ là một giấc mơ, chắc chắn đây là giấc mơ rồi còn gì nữa. Cô chưa bao giờ dám tỏ tình với cậu, huống chi...

Cô luôn luôn muốn nói với cậu là cô thích cậu. Nhưng cô chỉ có thể làm điều đó trong giấc mơ. Cô chưa bao giờ đủ can đảm. Rồi cô lại nhớ tới Vincent và bé gái nào đó tên Azure. Cô chưa từng gặp họ, tại sao họ lại xuất hiện trong giấc mơ của cô?

Rồi Hinami cảm thấy trống trải tới lạ. Phải rồi, hôm nay Yuri lại quên ghé rủ cô tới trường... Yuri xấu quá!

Cô đi tới trường, đầu vẫn văng vẳng hình bóng của Yuri. Phải chăng cô đã quá quen trước sự xuất hiện của Yuri mỗi ngày? Phải chăng cô không đủ thời gian để hình bóng ấy biến mất? Chẳng phải cô vẫn chưa tự đánh lừa mình rằng Itachi sẽ là Yuri thứ hai? Những thứ đó vẫn chưa đủ để cô quên đi nỗi đau này?

Hinami quên sạch kí ức về giấc mơ lạ kì hôm qua. Sự thật thì chẳng hiểu sao cô không thể nhớ lại nó, phải chăng vì sự xô bồ của thành phố hiện đại? Tại sao cô lại thích cậu? Vì sao ông bà nuôi lại chết? Vì sao bố mẹ Yuri lại không đồng ý? Tại sao gia tộc cô lại bị triệt tiêu? Ông già trưởng tộc sao lại mất tích khỏi buổi sinh nhật định mệnh ấy? Phải chăng ông đã dựng nên tất cả? Tại sao ông ta lại làm thể? Tại sao năng lực đặc biệt ấy đã biến mất khi cô lớn lên? Tại sao Itachi đang xuất hiện lần hai ở nơi này?

Hàng loạt câu hỏi như thể khiến Hinami không thể giải thích hết được. Cô đành mua một cuốn sổ tay và chép hết chúng vào, còn chưa dòng để viết câu trả lời.

-----------------------

- Này Itachi kun...

- Sao thế? - Itachi quay ngoắt ra sau.

- Sao cậu lại quay trở lại đây? Lúc cậu đi thì là hồi 4 tuổi. Thế thì vì lí do gì mà cậu lại quay trở lại đây? Cậu có mục đích hay là bố mẹ cậu có việc?

Câu hỏi này khiến Itachi có phần lúng túng nhưng hắn không biểu lộ ra bên ngoài. Với bản tính lương lẹo không ai sánh ngang, Itachi tuôn luôn một tràng:

- Ba tớ chuyển công tác. Lúc làm ở thành phố lớn thì giàu nhưng giờ thất nghiệp chạy về quê để khỏi phá sản. Sao cậu hỏi cái đó làm gì?

Hinami chỉ bảo tớ thích cho qua loa. Nhưng trong cuốn sổ còn cả đống câu hỏi mà chắc cô cũng chả tìm ra được câu trả lời. Hinami hỏi gián tiếp Itachi:

- Ê nè, cậu có biết vì sao gia tộc tớ lại bị giết sạch không? Cái vụ mà báo đài thỉnh thoảng vẫn hay đưa tin ấy!

- Không biết! Sao mà biết được! Chắc phải hỏi thần mới trả lời được!

- Ước gì có thần nhờ...

"Không có đâu! Có thần ở đây là tôi chết lâu rồi đấy cô bé ngây thơ ạ" Itachi nghĩ thầm. Hinami phóng vô lớp, cậu còn nhìn theo hình bóng cô khuất đi.

Phải chăng có thằng khùng nào báo mộng cho cô rồi chăng? Itachi không đời nào biết được. Cậu ta nhận ra có một đứa dở hơi nào đó luôn bám đít cậu, nó sẽ phá cậu từ lần này tới lần khác. Kể cả vụ nhỏ Yuri chết mà chả biết con em Lucy làm hay Vincent. Có thể đứa đó dựng lên tất cả. Nhưng nó là đứa nào thì cậu chắc chắn không đời nào biết được.

Nhưng nếu Hinami biết hết mọi chuyện thì sẽ rắc rối to. Nhỏ đó mà tránh mặt cậu thì sao cậu dụ nó vô bẫy rồi giết người diệt khẩu được. Thật sự có một thứ, một thứ cậu cố tìm kiếm ở người con gái này. Chắc là một mối tình đẹp nào đó, sự dễ thương nào đó khiến cậu rung động. Nhưng vốn dĩ cậu không hề cảm thấy điều đó, không hề cảm thấy hồi hộp khi ở gần cô, không hề nghĩ nếu cô gặp nguy hiểm thì sẽ xả thân cứu cô,... nói chung công cậu bỏ ra chỉ là công cốc!

Cậu đợi cô lớn, cậu theo dõi cô, cậu làm đủ thứ tào lao nhưng vô ích. Bao lâu nữa cậu mới có thể kết thúc thứ này? Tóm cái váy lại, cậu không hề cảm thấy mình đã yêu cô...

Cậu là quỷ nhưng cậu có cảm xúc. Cậu có vui có buồn có tức có vả vào mặt thằng Vincent hay chửi con Lucy. Thằng Vincent cùng giống và nó cũng như cậu, nó hay khùng khùng điên điên, nó cuống cuồng khi con Lucy mét mẹ nó. Còn con Lucy cũng thế, nó đôi khi cũng khóc khi cậu chửi nó quá đà, đôi khi cũng cười hì hì khi cậu chửi nó để trêu tức cậu chơi,... Vậy suy cho cùng, quỷ có cảm xúc. Nhưng tại sao chúng không thể yêu?

Cả má thằng Vincent lấy ba nó cũng chỉ là vì giao ước của gia đình. Má thằng đó cũng không để ý lắm vì vốn dĩ quỷ có yêu được đâu mà tìm tình yêu đích thực! Má thằng đó với ba thằng đó chỉ coi nhau là bạn. Chắc cậu cũng thế thôi, lớn lên hốt đại nhỏ nào đó!

Quỷ có thể sống mãi, sống tới vài tỉ năm. Nhưng cuộc đời của con người chỉ dưới 100 năm là cùng. Quỷ lấy vợ chồng lúc nào chẳng được! Đâm ra nhiều khi chúng nó ế tới vài triệu năm. Quỷ không cần sinh con nhiều vì đặc tính sống dai, đất chỉ có nhiêu đấy thì đẻ nhiều ở sao được. Có nhiều khi quỷ đã chán ngấy cái cuộc sống kéo dài liên miên không hồi kết. Chúng nó thi nhau tìm cách tự tử. Chết đâu có dễ! Tụi nó cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Chỉ có một cách để quỷ chết. Một là tham gia quân đội, cà khịa thiên thần. Sức mạnh của thiên thần may ra có thể làm tổn thương quỷ. Nhưng một chiến hạm quy định có bao nhiêu ấy sống, bao nhiêu ấy chết. Thiên thần cũng được vạch ra bao nhiêu ấy sống, bao nhiêu ấy chết. Chứ lỡ nó chết hết thì ai ban cho quỷ cái chết?

Quân đội cũng có hạn, có khi người xin nghĩa vụ quá tải. Con người sợ chết không dám tham gia nhưng quỷ thì ngược lại. Vì thắt cổ cũng không chết, cứa tay cũng không chết,... Họ luôn muốn tìm tới cái chết.

Ngoài cách cà khịa thiên thần ra còn có cách là yêu một người nào đó có tuổi thọ và có thể chết. Nếu quỷ yêu người đó, người đó chết thì quỷ cũng sẽ tự động chết theo người đó. Nhưng phải yêu thực lòng, khó mà làm lắm! Vì quỷ khó yêu ai lắm!

Nên bạn thấy đấy! Itachi cũng đang tìm cách chết nhưng có lẽ cái chết của cậu sẽ chậm hơn một chút. Cậu không nên vội vàng vì một chút nữa thôi, một thời gian nữa thôi sẽ có chương mới. Chương mới đó quyết định cái chết cho cậu.