Lời chào từ địa ngục

Chương 18: Polia

Tôi là Polia.

Lần đầu tiên tôi mở mắt hình như ở một bệnh viện. Hai cái bóng đen chực chờ sẵn, khen lấy khen nể đứa bé nhỏ xíu trong chiếc nôi đầu tiên của nó. Mắt tôi mờ mờ, nhìn không rõ. Tôi cũng không nhớ hai cái bóng đen mờ nhạt lượng lờ trước mắt tôi là ai. Tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu của họ. Đầu tiên là âm thanh cao vút, tôi không biết đó là thứ tiếng gì mà cứ ré lên như vậy, thế nhưng âm điệu của nó làm tôi thấy dễ chịu. Tôi vươn tay ra, thấy gì đó chộp lấy tôi. Tôi cố gắng nhìn xem đó là gì. Một giọng trầm ấm vang lên tiếp thêm sự tò mò của tôi. Ai vậy? Là ai?

Hôm đó, tôi bị thứ chỉ đó nhấc lên, đu đưa đu đưa. Bóng đen đu đưa tôi như tôi đang được bay như chim vậy!

Tôi lại bị đặt xuống một thứ gì đó, nó rung rung, thỉnh thoảng nó giật một phát khiến bóng đen đang ẫm tôi trên tay như sắp văng lên trời. Tôi không cảm thấy gì cả nhưng tôi thích việc bay lên trời như thế. Âm thanh xung quanh có lẽ là tiếng "ịn ịn ịn" và còn tiếng "cộp cộp". Khi thứ đó dừng lại, cái gì đó cứ nổ bạch bạch bạch.

(:o) ====> Cảm xúc của tôi hiện tại.

Rồi cái bóng đen ẫm tôi ra khỏi cái thứ đó. Mọi thứ lại sáng bừng và từng cơn gió quạt tôi mát rượi. Tôi giơ cái tay thử xem nó là cái gì và để bắt nó lại với tôi. Thế mà tôi chả bắt được gì cả. Bóng đen mở một cái gì đó ra và ẫm tôi vào trong. Giọng trầm và cao ấy vang lên theo âm điệu nào đó. Tôi cố liếc theo chúng dù tôi chả thấy gì cả.

(:C) ====> Cảm xúc của tôi khi về nhà mới.

Họ đặt tôi lên thứ gì đó êm ái hơn và nhiều màu sắc hơn. Tôi thích nó hơn cái ở bệnh viện (cái nôi). Tôi nhìn xung quanh (Dù tôi chả thấy gì cả) và cảm thấy bụng tôi rung như cái thứ vừa chở tôi đi. Bóng đen cho tôi mặc cái gì đó vào mông và kêu cái gì đó the thé lên. Nó còn thả một thứ gì đó trên người tôi. Dù tôi không biết nhưng tôi rất thích nó. Thế nhưng tôi không thấy vui khi có nó nên tôi chán rất nhanh. Nói là chán thế nhưng tôi vẫn cố cầm nó lên dù đó nặng trịch và nằm lì trên bụng tôi.

Một cái bóng đen đút vào miệng tôi cái gì đó. Một thứ nước chảy ra từ đó và có vị ngọt. Tôi cố hút lấy nó vì nó thực sự rất ngon.

Những gì tôi làm tiếp theo là ngủ :V

--- Một tháng tuổi

Tôi bắt đầu hiểu hơn về mọi thứ xung quanh. Tôi đã thấy rõ được mặt bố mẹ tôi và tôi biết khi một đứa khóc ré lên là đang đòi ăn. Khi nhấp nháy mắt như muốn gục và khóc re re là đang buồn ngủ. Tôi bắt chước những đứa trẻ đó và hành bố mẹ tôi suýt chết.

Tôi không thể nhận ra khi nào tôi nên khóc, khi nào tôi nên cười. Thành ra khi bị chảy máu mặt tôi vẫn cứ trơ ra đấy. Còn khi bố mẹ mua đồ chơi cho tôi lại la toán và khóc in ỏi.

--- Hai tháng tuổi

Mẹ tôi mua cho tôi một con chó. Cả ngày tồi tò mò nhìn nó làm nó sợ gần chết.

===> Ánh mắt chầm chầm của thần chết ===> 0 _ 0

--- Ba tháng tuổi

Tôi đã cầm được thứ đồ chơi của mẹ tôi mua cho 3 tháng trước. Tôi không thể di chuyển nó. Tôi bắt chước con chó kêu ẳng ẳng. Có lẽ bố mẹ tôi rất vui vì đều đó.

- Em ơi con gọi em kìa?

- Ăng Ăng...

- Đói rồi hả con? - Mẹ :D

--- Bốn tháng tuổi

Vứt đồ thành công. Bố mẹ tôi và cả con chó nọ là nạn nhân thường xuyên nhất.

- Out! Con đừng ném đồ lung tung nữa, Polia!

--- 9 tháng tuổi

Tôi gọi:

- Ba.. ba...

- Coi nè em! - Ba tôi gọi :D

- Ẳng Ẳng...

- Con gọi anh nè em!

--- 1 năm tuổi!

===> Tốc độ ném đồ của thánh: Polia

Gọi được tên mẹ

Cười hề hề khi bị chó sủa vào mặt

--- 3 năm tuổi.

Tôi đã biết đi. Thế nhưng bố mẹ tôi trông như sắp xỉu khi tôi bò bằng bốn chân và kêu ẳng ẳng.

--- 4 tuổi

~~~ cÒn Tiếp ~~~