Lời chào từ địa ngục

Chương 4: Sức mạnh quỷ dữ

Hinami dụi mắt lết dậy, cô bé mở cửa phòng như mọi ngày. Rồi chợt không thấy bóng dáng Sanko đang quét dọn trong bếp, không thấy bóng dáng người mẹ dịu dàng đang đứng cạnh một thứ tỏa ra mùi thơm ai cũng thèm. Không thấy mấy cô hầu gái tưới cây hay làm việc, không thấy bóng dáng bà đang ngồi ngắm cảnh sau con hồ,... cảm giác trống trải tới lạ. Hinami chưa từng thấy ngôi nhà mình lúc nào lại yên ắng tới thế, rồi chợt trong trái tim non nớt của cô bé ráy lên một nỗi bất an, một nỗi sợ hãi từ đâu mà có. Hinami chạy nhanh tới căn phong quen thuộc, nơi hồi cô bé còn bé hay được bế qua vòi sữa mẹ. Tới khi mở cửa ra Hinami chợt nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, cảnh tượng mà bất kì người lớn nào cũng phải kinh hãi. Đó là cái xác của người mình từng thương yêu được đặt ngay ngắn trên giường. Máu từ cổ bà Koyona đã đông lại từ bao giờ. Hinami thẫn thờ nhìn cảnh tượng ấy, tâm hồn non nớt của cô bé vẫn chưa biết mẹ cô đã chết rồi. Cô chỉ nghĩ rằng bà còn đang ngủ nướng. Cho tới khi cô bé chạm vào bàn tay lạnh toát của bà và lay bà dậy, cô bé nhận ra bà không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Hinami vội chạy sang phòng Sanko, nước mắt rơm rớm trên khóe mi, cô bé đang sợ. Sợ một điều kinh khủng gì đó sẽ xảy ra và cần một lời giải thích. Nhưng khi bước vào phòng hầu gái, trên những chiếc giường chỉ là những cái xác vô hồn. Sanko là hầu cận, cô gái này được nằm trên chiếc giường trang trọng nhất. Khi tiến sâu vào cô bé mới thấy xác của Sanko như đang ngủ say, máu đặc lại phía cổ. Một số dây thanh quản bị moi ra. Hinami hốt hoảng mở chăn của Sanko ra thì thấy phần tim của Sanko bị moi ra, máu đặc quánh. Thế này chắc phải đau lắm, nhưng sao Sanko lại thản nhiên ngủ như vậy?

Hinami sợ hãi chạy lên tầng cao nhất của căn biệt thự. Sức cô bé không trụ nổi với cái nhà to tổ bố thế này. Tiếng thở dốc của cô bé cùng với nhưng giọt nước mắt từ từ lăn xuống. Cô bé mở toanh cửa phòng trong tuyệt vọng thì thấy xác của bà với cái đầu được treo lủng lẳng giữa phòng. Và mắt bà cô bé vẫn nhắm một cách yên bình...

"Bà ơi!!! Sanko!!! Mẹ!!! Huhu!!!"

Hinami tiến lại gần cái đầu được treo lên cái dây thừng đầy máu. Cô quỵ xuống dưới cái đầu òa khóc. Dưới cái đầu của người thân là một cái thảm hình tròn với ngôi sao năm cánh màu tím, thứ mà ông cô bé thích nhất.

Từng giọt nước mắt nhỏ xuống bỗng biến thành một thứ sức mạnh khó kiểm soát. Thứ sức mạnh đó như nước mắt của những giọt dung nham nhỏ từng giọt xuống tấm thảm. Tấm thảm như gia tăng thêm sức công phá với sức mạnh bí ẩn đấy, rồi xung quanh nó hiện lên một đám cháy, đám cháy lan khắp phòng nhưng tấm thảm vẫn không hề hấn gì. Nó cháy xung quanh tạo nên một khung cảnh kì ảo. Hinami nằm rũ rượi dưới tấm thảm quỷ dữ, ngất đi...

"Cháu ưi!"

Hinami mở mắt, trước mặt cô là một ông linh cứu hỏa với ba cây đinh cắm vô cằm (Ý chỉ vài cộng râu của ổng :>).

"Cháu sao không thế!? Cháu còn người thân nào không?"

- Mẹ với Sanko! Bà và mọi người... huhuhu!!! Cháu không biết cháu còn người thân nào nữa!

- Vậy biết sao đây! Hazzz

Hinami khóc tức tửi. Vừa lúc đó thì Yuri với Itachi kéo nhau chạy ra hiện trường. Yuri lo lắng hỏi:

- Bạn có sao không?

- Tớ không còn ai hết! Người thân tớ... huhu!

Yuri ra sức an ủi Hinami còn Itachi thì im lặng. Hắn đang tự hỏi Hinami thấy xác chết cháy hay xác do hắn giết.

- Hay tụi mình hỏi bố mẹ có cho Hinami ở chung được không! Thế này thì Hinami không còn nơi nào để đi nữa! - Itachi vờ góp ý.

- Nhưng... - Yuri bối rối - Mẹ tớ có cho không?

- Hỏi họ là biết! - Itachi thở dài.

Quả thật mẹ Yuri cho rằng thật nhảm nhí và họ không đồng ý. Nhưng còn với Itachi, hắn có kế riêng. Nếu nhỏ Hinami ở gần hắn thì hắn dễ sai bảo hơn. Thế là hắn tạo ra nhưng con rối giả làm bố mẹ mình. Dường như việc thuyết phục người khác là sở trường của quỷ dữ.

Hinami ở nhà của Itachi. Tối đó đợi cô bé ngủ say trong phòng mình hắn nghĩ kế để rút lui khỏi cuộc sống của Hinami.

Ngay hôm sau, lúc Hinami thức dậy thì bố mẹ Itachi thông báo cô cần ba mẹ nuôi vì họ không thể nuôi Hinami cả đời được, chỉ là ở nhờ thôi. Hinami đành tạm biệt và về bên bố mẹ mới. Họ là cặp vợ chồng già không có con, họ cảm thấy thích bé Hinami và quyết định nhận nuôi cô bé. Itachi vẫn tới trường với Hinami và rồi...

Chưa đầy một tháng, Itachi thông báo chuyển nhà. Hinami và Yuri òa khóc chạy theo. Hắn làm thế là vì khá mệt khi cứ phải diễn là thân thiện và ngay thơ. Dù sao bây giờ nhỏ đó còn nhỏ, có sai thì cũng sai được vài ba việc lặt vặt.

Cô bé được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng gia lương thiện.

"Chắc đợi nó học cấp ba mình quay lại sau. Lười quá :))"