Phương Tân trong chiếc áo blu trắng đang chăm chú nhìn vào chiếc kính hiển vi. Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng mở cửa, anh quay phắt đầu lại thì nhìn thấy Diệp Tiêu đang đi vào.Phương Tân tỏ ra rất bất ngờ:- Diệp Tiêu, cậu đến rồi đấy à, sao nhanh thế? - Xác nạn nhân mang đến hồi sáng đã có kết quả khám nghiệm chưa?- Ừm, cậu đoán đúng đấy. Nạn nhân không phải chết do chấn thương bên ngoài. Nguyên nhân trực tiếp là động mạch vành bị tắc nghẽn dẫn đến nhồi máu cơ tim mà chết.Diệp Tiêu gật đầu, lẩm bẩm nói:- Quả nhiên là giống Giang Hà!- Đúng vậy, nạn nhân rõ ràng là có biểu hiện của việc bị tắc nghẽn động mạch vành dẫn đến nhồi máu cơ tim, do đau đớn mà ngã từ trên xe xuống, sau khi giãy giụa trên mặt đất mấy giây thì tim ngừng đập.- Thế nguyên nhân dẫn đến tắc nghẽn động mạch vành đã tìm ra chưa?Phương Tân đẩy chiếc kính hiển vi sang một bên:- Sao mà nhanh thế được, tớ đang cho kiểm định mẫu máu và mẫu mô của nạn nhân.- Liệu có tìm ra được không?- Diệp Tiêu, nói thật với cậu, tớ không chắc chắn đâu. Từ những gì tớ mà tớ biết thì có lẽ đây là một loại bệnh hoàn toàn mới, chưa có gì để giải đáp được cả!Diệp Tiêu bán tín bán nghi hỏi:- Có nghiêm trọng đến thế không?Nét mặt Phương Tân tỏ ra nghiêm túc một cách khác thường. Anh gật đầu, sau đó chậm rãi nói: - Có thể sự việc còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng.Anh thở dài một tiếng rồi nói tiếp:- Đêm nay tớ lại phải thức trắng đêm rồi.Sau đó anh lại vùi đầu vào chiếc kính hiển vi.Diệp Tiêu không nói gì, nét mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, từ từ bước ra khỏi phòng thí nghiệm pháp y.