Lời Nguyện Ước - Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 13

Gõ cửa phòng Hạnh Nguyên xong, Thiên Vũ đẩy cửa bước vào. Hạnh Nguyên ngồi trước bàn trang điểm của cô, cô không quay lại dù biết có Thiên Vũ. Qua chiếc gương, cô nhìn thấy anh đứng nơi đó và dường như những gì anh muốn nói chợt bị tan loãng đi bởi sự im ắng của cô.

Thiên Vũ bước tới, anh vừa đưa tay định đặt lên vai cô, Hạnh Nguyên đứng vụt lên:

- Đói bụng quá. Anh Thiên Vũ! Anh đói không, xuống nhà xem có gì ăn không nghe!

- Hạnh Nguyên...

Anh làm cử chỉ như muốn ngăn cô lại, nhưng cô lại hỏi anh:

- Ông Kỳ Nam chết rồi, anh biết chưa?

Câu hỏi của Hạnh Nguyên làm cho Thiên Vũ quên hết những điều anh muốn nói. Anh sững sờ:

- Chết? Bao giờ?

- Ngày hôm qua. Anh định có đi dự đám tang không?

- Anh... bất ngờ quá nên anh không biết.

Hạnh Nguyên dịu dàng:

- Chết là hết. Mọi ưu phiền lo lắng xin trả về cho nhân gian, nên đi anh ạ. Em sẽ đi với anh.

- Ừ! - Thiên Vũ đáp lại trong u sầu.

- Xuống nhà tìm cái gì ăn đã anh Vũ, em đói quá. Đi!! - Hạnh Nguyên nói.

Cô lôi bừa Thiên Vũ đi, anh bước theo cô như một cái máy. Cái chết của ông Kỳ Nam bỗng làm anh sốc. Anh khe khẽ:

- Tại sao ông ta chết?

- Hình như cãi nhau với vợ và bị nhồi máu cơ tim, khi đưa đi bệnh viện đã hoàn toàn hôn mê và không cứu chữa được nữa. - Cô đáp.

- Anh thấy có lỗi Nguyên ạ.

- Không phải tại anh đâu. Nếu như anh không mau lại những thứ đó, người khác cũng mua.

Thiên Vũ tư lự hơn lúc nào hết. Anh nhận thức rõ những lỗi lầm anh đã gây ra cho Nguyệt Anh. Nhưng cô đã không cho anh chuộc lại, cô đã sang ngang, để cho lòng anh ai hoài và ngậm ngùi.

◊ ◊ ◊

Đôi mắt Nguyệt Anh rực sáng tia lửa thù hằn, khi nhìn thấy Thiên Vũ và Hạnh Nguyên. Cô muốn quát vào mặt họ ''đừng có kiểu mèo khóc chuột nữa''.

Họ đã thỏa lòng thù hằn rồi đó. Còn ba cô, ông không chịu nổi cảnh phá sản kiệt quệ, sức khỏe cứ mòn dần ra và ra đi. Nỗi hận này cô sẽ không bao giờ quên cả.

Thiên Vũ đốt nén nhang cho người đã khuất, rồi đến bên Nguyệt Anh:

- Xin chia buồn cùng. Có cần anh giúp đỡ gì không?

Nguyệt Anh cười nhẹ:

- Cám ơn. Nhưng điều tôi cần là anh đi khỏi nơi này giùm cho. Tôi không muốn thấy anh. Ba tôi đã đau đớn vì cú sốc mà anh gây ra rồi tủi buồn lâm bệnh mà mất, bây giờ anh còn giả bộ tử tế sao? Hả giám đốc nhà máy chế biến trà Thiên Vũ?

Nguyệt Anh nhấn mạnh chữ ''giám đốc'' khiến cho Thiên Vũ cảm thấy xấu hổ. Anh nói với giọng e thẹn:

- Anh biết em hận anh.

- Dĩ nhiên rồi. Cho nên anh làm ơn đi giùm cho.

Trương Dũng đến, anh can thiệp không khí căng thẳng ấy, bằng cách bắt tay Thiên Vũ kéo anh đi lại chỗ ngồi. ( hehe, kéo tay là chỉ cầm tay kéo đi thui ấy mà, mí pẹn đừng suy nghĩ tào lao nha )

- Anh yên tâm đi! Cô ấy có chuyện gì thì đã có tôi.

- Vậy thì tôi xin cám ơn anh.

- Không có gì! Cô ấy đang chung sống với tôi mà. Hơn nữa dạo này cô ấy không khỏe nên hơi cáu gắt, anh đừng buồn.

Ngồi một lát, Thiên Vũ cùng Hạnh Nguyên ra về. Suốt quãng đường về., mỗi người một tư tưởng, không ai nói với ai lời nào.

....

---------------HẾT CHƯƠNG 13-------------------