Lời Nguyện Ước - Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 15

Nhìn thấy Thiên Vũ, ông Phan vui vẻ:

- Tìm Hạnh Nguyên hả?

- Dạ vâng, Nguyên đâu rồi chú? - Vũ đáp.

- Nguyên đi từ chiều hôm qua, bảo là đi săn thôi. Chú tưởng nó vào trong nông trường chè của cháu.

- Dạ không có! Cháu vừa từ nông trường đi ra đây ạ.

Thiên Vũ ngẩn người ra ngạc nhiên. Hạnh Nguyên đi săn một mình, sao cô không vào rủ anh cùng đi? Có lẽ cô còn giận chuyện hôm đó anh đã hôn cô. Cả tuần nay cô không đi tìm anh, còn anh thì bạn túi bụi

Ông Phan đi lấy một tách nước, rồi rót trà vào:

- Uống đi Vũ, nước chè tươi đó.

- Dạ.

Vũ uống một ngụm trà, anh không quen uống nó nóng như này. Ông Phan cười:

- Trà ngon quá hả? À! Vụ này này thu hoạch có khá không?

- Dạ, mới khôi phục lại vườn trà nên không nhiều lắm ạ!

- Ờ. Ông ta nợ nần nhiều quá, bỏ vườn trà lớp chết lớp cằn cỗi. Rồi đi vay lãi cao.

Ông Phan cười:

- Nhưng nhờ vậy thì cháu mới mua lại được, những gì ngay xưa ông ta đã chiếm của ba cháu.

Thiên Vũ bâng khuâng:

- Phải chi ba cháu còn sống chú ha. Nhưng tiếc rằng ông ấy đã mất rồi.

- Có chuyện này chú định không nói, nhưng mà nói ra thì cũng chẳng ngại gì, vì nếu có thể thì tốt. - Ông Phan cười.

Thiên Vũ nhíu mày:

- Có thể là sao hả chú?

- Hạnh Nguyên có bao giờ nói với cháu lúc trà dư tửu hậu, ba cháu đã có lời xin hợp tác Hạnh Nguyên cho cháu.

Thiên Vũ ngạc nhiên:

- Cô ấy chẳng nói gì cả ạ!

- Bởi vậy chú mới nói, nếu có thể, cháu và Nguyên nhà chú yêu nhau thì tốt, không thì chẳng sao. Thời buổi bây giờ, đâu còn có chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, phải không?

- Dạ!

Thiên Vũ cười gượng. Chưa bao giờ anh nghe ba nói điều ấy. Lúc còn nhỏ, ông hay trêu anh rằng Hạnh Nguyên là vợ. Nhưng lúc ấy anh hay giãy nảy lên:'' Cái thằng ấy ai thèm lấy nó''.

Ngồi một lúc, Thiên Vũ xin phép ra về. Đầu óc anh cứ váng lên những lời của ông Phan. Ông nói thế, có lẽ ông cũng muốn có cuộc hôn nhân này. Còn anh, anh có yêu Hạnh Nguyên không?

Một cuộc hôn nhân phải được xây dựng trên tình yêu. Anh vẫn chưa quên được Nguyệt Anh, trái tim anh vẫn đầy ắp những hình ảnh của Nguyệt Anh, dù biết rằng tất cả đã kết thúc.

◊ ◊ ◊

Vừa bước ra sau hè, Thiên Vũ giật mình. Trên chiếc võng ở cuối nhà kho. Hạnh Nguyên đang nằm ngủ ngon lành. Cô mang luôn cả đôi ủng lội rừng, khẩu súng săn dựng một góc, chiếc áo Jean khoác ngoài rơi xuống đất.

Thiên Vũ khom người cúi nhặt lên, anh ngắm Hạnh Nguyên trong giấc ngủ. Một chút tóc lòa xòa trước trán, đôi mày rậm, rèm mi đen và cong, chiếc mũi thanh tú, đôi môi hé hở.Một nét duyên dáng và rất con gá, bỗng anh chợt nhận ra cô rất đẹp, một nét đẹp không dữ dội và lồ lộ như Nguyệt Anh.

Hình như linh cảm có người đang ở cạnh mình, Hạnh Nguyên mở bừng mắt ra, Thiên Vũ lúng túng đứng lên:

- Em ngủ say quá, Hạnh Nguyên.

Hạnh Nguyên ngồi dậy, cô đưa tay dụi dụi mắt;'

- Anh về hồi nào vậy?

- Chừng nửa giờ! Sáng nay anh qua nhà em, chú nói em đi săn từ đêm qua, sao không rủ anh đi cùng?

- Em đi với bọn thằng Kiên, thằng Hùng.

- Tụi nó con nít, biết săn cái gì.

- Người ta mười sáu, mười bảy tuổi rồi mà anh còn chê con nít, bộ anh lớn lắm à?

- Ừ

Thiên Vũ cười:

- Săn được gì rồi?

- Hai con gà rừng vơi một chú nhím con, em thả con nhím đi rồi.

- Sao vậy?

- Còn nhỏ xíu à, bắt nó tội nghiệp. Giao con gà rừng cho hai thằng ấy, em ra đây ngủ.

- Sao không vào phòng anh ngủ?

- Thôi!

- Còn giận anh à?

- Đâu có.

- Vậy tại sao không rủ anh đi săn?

- Anh bận mà. Với lại chơi với bọn con nít dễ hơn người lớn.

Thiên Vũ phì cười lắc đầu. Anh ngồi lên trên chiếc ghế đẩu nhỏ:

- Sáng nay anh vừa nghe ba em nói một chuyện rất thú vị.

- Chuyện gì?

- Em biết mà. - Vũ nói.

Hạnh Nguyên dửng dưng:

- Đâu phải chuyện gì em cũng biết.

Vũ cười:

- Ba em nói hồi đó ba anh xin ba em hợp tác em với anh...

Hạnh Nguyên nhún vai:

- Chuyện thường thôi mà! Anh đâu có yêu em, mà em cũng đâu có... yêu anh. Thế nên, em với anh cứ thoải mái làm bạn với nhau. Anh cảm thấy yêu cô nào, cứ cưới cô đó về làm vợ.

- Nhưng tại sao em lại giúp anh lấy lại nông trường? - Vũ hỏi.

- Đó là ý của ba em với lại em cũng muốn giúp anh vì chúng ta là bạn.

Thiên Vũ nhìn Hạnh Nguyên đăm đăm, cô khép kín quá, nửa gần gũi nửa thật xa. Anh nhớ hôm ấy, khi anh hôn cô, rõ ràng cô rất xúc động và run rẩy trong vòng tay anh, đó là cảm xúc rất thật.

Hạnh Nguyên quay người đi, tránh cái nhìn của Thiên Vũ, giọng cô cáu kỉnh:

- Nè! Anh đừng nói là anh muốn thực hiện theo lời người lớn nha!

- Nếu anh muốn thực hiện theo lời người lớn thì sao?

- Hừ!

- Đừng có ''hừ''! Anh muốn em trả lời.

- Em không có câu trả lời nào cả.

Hạnh Nguyên đứng lên, cô gạt Thiên Vũ sang một bên, trong khi anh đứng chàng rằng ngăn cô lại và buộc cô phải trả lời. Cô nhìn anh, cái nhìn bén và sắc:

- Anh định dùng em thế vào chỗ trống vắng trong lòng anh?

- Không phải!

- Vậy thì anh yêu em? Có không?

- Nhưng anh biết em là người vợ tốt. Em sẽ cho anh hạnh phúc. - Vũ đáp.

- Nè, anh Vũ hình như cái mũi của em đang đỏ vì nó bị phồng to lên.

- Em đang đùa anh đó hả Hạnh Nguyên?

- Em không đùa!

- Vậy bây giờ anh nói nghiêm chỉnh nhé.

- Nói đi!

- Có phải hôm tất niên... mình đã với nhau trong xe...

Hạnh Nguyên giật mình, mặt cô đỏ lên:

- Em không hiểu anh nói gì cả.

- Anh biết là em hiểu.

Hạnh Nguyên la lên, nhưng nhanh hơn, lần này anh khép môi cô bằng một nụ hôn. Cô không chống lại, mà để cho anh hôn.

Rời khỏi môi cô, anh cười khẽ:

- Nói là không yêu anh nữa đi!

- Em không yêu!

- Thật không?

- Hạnh Nguyên ta đây không biết nói dối.

Nụ hôn lần này dữ dội hơn nụ hôn thứ nhất, nhưng nước mắt Hạnh Nguyên lại chảy ra. Cuối cùng thì cô cũng không thể giấu được anh, cô cũng ủy mị và yếu đuối khi đối diện với tình yêu.

- Em có yêu anh mà, tại sao lại né tránh anh? Còn anh thì không biết, cứ vô tình làm tổn thương em?

Hạnh Nguyên phụng phịu;'

- Lẽ ra anh phải biết chứ!

- Em biết không? Đôi khi có những người rất thông minh nhưng lại rất ngốc nghếch trong chuyện tình cảm. Mình cưới nhau nhé!

- Anh đã quên được cô ấy?

- Chuyện này, anh phải xin lỗi em, cô ấy là quá khứ. Tuy nhiên tình cảm đâu phải bất diệt đúng không? Anh sẽ quên, khi mà tình yêu của em thật lớn rộng dành cho anh.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt màu nâu xanh của cô, tim nao nao rung động. Rồi bất chợt, anh ghì cô chặt hơn vào lòng mình, bây giờ chỉ có nụ hôn và những cảm xúc rung động kì diệu.

------------------HẾT CHƯƠNG 15-------------------