Lời Nguyện Ước - Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 6

Những dãy rừng chè và cà phê bát ngát, cho Thiên vũ biết anh đã đến Tây nguyên, Nơi mà mười lăm năm trước, cha anh đã ra đi với một mối hận sâu trong lòng, sự việc tiêu tan và người vợ treo cổ trên cành cây... [ Admin: sự việc xảy ra là vào 15 năm trước các bạn nhé, mấy chap trước ad viết lộn thành 10 năm ]

..........

- Thiên vũ! Gọi mẹ vào ngủ đi chứ con.

- Dạ!

Thiên Vũ ôm chân mẹ:

- Mẹ ơi! Ba bảo mẹ vào ngủ.

Cậu kinh hoàng, bởi cái lắc mạnh của cậu làm cho đầu mẹ cúi xuống và lộ ra một sợi dây treo tòn ten. Thiên Vũ té bò càng, líu lưỡi không nói lên lời:

- Thiên Vũ!

- Ba ơi! Mẹ đã... đã...

Lúc ấy Thiên Vũ nghe tiếng ba thật thê thảm. Ba ôm mẹ và tháo sợi sợi dây trên cổ mẹ xuống mẹ chỉ còn là một cái xác cứng đờ...

Mười lăm năm, đã đến lúc đòi lại tất cẳ sự công bằng đó.

- Anh nghĩ gì vậy anh Vũ?

Nguyệt Anh ngồi sát vào Thiên Vũ, cô ôm cánh tay anh. bầu ngực mềm mại của cô chạm vào cánh tay Thiên Vũ, không hiểu sao anh rùng mình. Thân thể này đã thuộc về anh từ đêm qua, suốt đêm cận kề và phơi bày mãn nhãn trước mặt anh, cùng anh xương liền xương, thịt liền thịt. Có thể chỉ một đêm thôi, như trong huyền thoại Ba Tư, rồi tất cả sụp đổ tan hoang hết.

Như hiểu tâm trạng của anh, Nguyệt Anh cười:

- Anh đang hồi hộp hả?

- Ừ!

Xe quẹo vào con đường đất đỏ để tiến vào nông trường. Căn nhà tráng lệ hiện ra. Căn nhà của kẻ thù. Thiên Vũ đạp mạnh thắng xe cho chiếc xe đỗ lại.

Từ trong nhà, bà Ngọc Nga đi ra hân hoan:

- Mẹ cứ tưởng chiều con mới về đó.

Nguyệt Anh mở cửa xe, cô cười với Thiên Vũ:

- Mẹ em đó!

Thiên Vũ nhìn cả hai mẹ con, họ có vẻ là hai chị em hơn là hai mẹ con, tuy nhiên Nguyệt Anh không giống mẹ, cô giống ba cô, giám đốc nông trường chè Kỳ Nam.

Bước xuống xe, Thiên Vũ cúi chào:

- Thưa bác!

Nguyệt Anh vui vẻ:

- Anh Thiên Vũ đó mẹ. Ảnh nói với con tranh thủ đi sớm, tụi con khởi hành lúc năm giờ sáng.

- Vậy đi đường xa mệt rồi, con mau dẫn Thiên Vũ đi tắm rửa thay quần áo. Đồ đạc trong xe để mẹ bảo người làm lấy cho.

- Dạ!

Nguyệt Anh âu yếm:

- Mình vào nhà đi anh! Giờ này ba em có lẽ đang ở nhà máy, phải sáu giờ ba mới về,

- À! Chậm chân một chút cũng không sao.

Thật ra Thiên Vũ đang nói với mình lời nói ấy, anh không có gì phải vội vã cả khi con cá đang nằm trên thớt.

Sáu giờ mười lăm, ông Kỳ Nam mới về đến nhà. Nằm bên trong phòng, Thiên Vũ cũng nghe tiếng Nguyệt Anh đang vui vẻ nũng nịu với ba mình. Anh nhắm mắt lại, lòng đầy thù hằn. Anh không có được những tình cảm ấy, lâu lắm rồi, chìm vào quá khứ tối tăm.

- Anh!

Nguyệt Anh đẩy cửa bước vào, cô đến bên cạnh Thiên vũ, tinh nghịch vạch mí mắt anh.

- Ngủ hả anh?

- Không!

Thiên vũ đẩy tay Nguyệt Anh ra, anh ngồi dậy:

- Ba em về rồi à?

- Ba đi tắm rồi. Lát nữa anh ra chào ba nghen!

Thiên Vũ im lặng, thờ ơ nhìn qua cửa sổ. Xa xa là ngọn núi và màu xanh của cây, xanh ngát. Hương hoa cà phê thoang thoảng bay vào. Nguyệt Anh ôm choàng qua vai Thiên Vũ từ phía sau, cô nũng nịu:

- Anh mệt à?

- Không! Anh không mệt!

- Vậy anh chuẩn bị ra ngoài nhé! Em ra trước đây!

- Ừ!

Nguyệt Anh tíu tít chạy ra ngoài. Thiên Vũ ngồi trầm ngâm trong gian phòng, bây giờ có muốn quay lại cũng không được nữa rồi. Rồi anh và nguyệt Anh sẽ ra sao? Cô sẽ hận anh? Hay là cảm thông cho anh? Những ý nghĩ trong đầu anh cứ hỗn loạn như vậy, anh ngồi dậy khỏi giường, với lấy chiếc áo vest treo trên cánh tủ. Anh bước ra ngoài với vẻ mặt đầy khinh rẻ, anh ghét ngôi nhà này, nó khiến anh thật ngột ngạt khi bước vào ngôi nhà của kẻ thù. Anh bước đến ghế ngồi, ông Kỳ Nam cũng tắm xong, Nguyệt Anh ngồi đối diện với anh. Ông Kỳ Nam đi ra ngoài. Ông mặc một chiếc quần short ngắn và áo thun thể thao, trông ông vẫn trẻ trung.

- Ba!

Nguyệt Anh kêu ba, cô định giới thiệu nhưng... hai người đàn ông đang nhìn nhau. Cái nhìn của Thiên vũ lạnh như băng, còn ông Kỳ Nam há hốc mồm:

- Thiên An!!

- Không! Tôi không phải là Thiên An. Tôi là Thiên vũ! Bởi vì nếu như Thiên Anh còn sống, ông đã bước vào tuổi sáu mới. Ông ấy đã chết vì sự phản bội.

Ông Kỳ Nam đứng bật dậy, mặt ông nhợt nhạt:

- Cậu là Thiên Vũ?

- Là con trai của người đàn ông bị ông hãm hại cho phá sản và còn chiếm đoạt cả vợ ông ta, làm cho vợ ông ta treo cổ tự vẫn.

- Trời ơi!

Ông Kỳ Nam ngã người xuống ghế, nhìn thấy Thiên Vũ như nhìn thấy tội ác của mình năm nào. Mắt ông hoa lên, đầu óc quay cuồng ông đưa tay ôm ngực, lảo đảo.

Nguyệt Anh hoảng sợ, cô lao tới ôm ba:

- Ba! Ba sao vậy?

Thiên vũ quay lưng đi giữa lúc Nguyệt Anh cuống cuồng. Cô gào to vừa gọi cha vừa gọi thiên Vũ.

----------------HẾT CHƯƠNG 6--------------------