Lời Nói Dối Chân Thành

Chương 33

Nói xong, thời gian đã điểm 4 giờ sáng.

Nhưng dù có muộn nữa cũng phải lái xe về thành phố, Kỷ Tuân toại nguyện được Hoắc Nhiễm Nhân đưa về, ngồi ghế phụ lái, anh hạ lưng ghế xuống mức thấp nhất, ngáp liên tục: "Hà tất phải khổ cực như vậy? Hôm nay cậu ban ngày đi tra xét Lục Bình, sau khi tan việc lại lái xe bốn tiếng chạy tới đây, tới đây rồi lại phải lên núi đào đất làm nhân viên cứu hộ cho tôi, sau đó điều hành công việc còn nghe tôi nói kể chuyện hết nửa đêm, hiện tại lại muốn lái xe bốn tiếng chạy về thành phố Ninh —— ngày hôm nay chắc là mệt lắm rồi."

Hoắc Nhiễm Nhân vẫn hết sức chuyên chú lái xe.

"Em giai cảnh sát này," Kỷ Tuân buồn chán, lại bắt chuyện với cậu, ý tứ sâu xa, "Phá án cứ khổ cực như vậy mãi, dễ bị đột tử, không nghe lời người lớn, ăn thiệt ngay trước mắt..."

"Trời tối đường xa, đường núi gồ ghề." Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên nói.

"Hả?"

"Tôi rất cảm ơn anh biết tôi vất vả, thế nên muốn kéo tôi nói chuyện," Hoắc Nhiễm Nhân, "Nhưng chúng ta có thể nói mấy lời có chút dương khí được không? Anh thật sự không sợ tôi trong quá trình nghe anh nói chuyện, tâm tình bỗng nhiên kích động, không kiểm soát được vô-lăng, lái xe đâm vào trong hốc núi, cùng nhau lên Tây Thiên sao?"

"Xì." Kỷ Tuân bĩu môi, "Lần trước đua xe tử thần còn nói bảo vệ tôi, là bảo vệ kiểu như này đấy à?"

Hoắc Nhiễm Nhân thở dài một hơi.

"Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, im miệng lại, tôi bảo đảm khi anh về đến thành phố Ninh, một cọng lông tơ cũng không rơi mất."

"Nếu như tôi không ngoan thì sao?" Kỷ Tuân hiếu kỳ hỏi.

"Hiện tại chúng ta đang ở nơi rừng núi hoang vu, mà tôi lại trong thời gian tan làm." Hoắc Nhiễm Nhân dịu dàng nói.

"—— Chờ chút, cậu rõ ràng đang tăng ca mà." Kỷ Tuân ngửi được nguy hiểm, nhanh chóng sửa lại.

"Tôi có thể tự giác tăng ca, cũng có thể tự giác nghỉ ngơi. Cục trưởng Chu có bóc lột đến đâu cũng không đến nỗi ngay lập tức gọi điện thoại bắt tôi——" Hoắc Nhiễm Nhân cố ý liếc mắt nhìn thời gian, "Làm việc vào lúc 04: 34 phút."

"Ôi, đã bốn rưỡi sáng rồi sao? Tôi buồn ngủ quá." Kỷ Tuân đột nhiên ngoan ngoãn.

"Sợ tôi làm gì anh đến thế cơ à?" Hoắc Nhiễm Nhân không nhịn được mà cười nhạo, "Khi ở trong quán rượu, anh không phải rất Open sao?"

"Tôi không nhìn thấu được cậu mà." Kỷ Tuân nói.

"Vậy không tốt sao? Đủ thần bí đủ mới mẻ." Hoắc Nhiễm Nhân trả lời.

"Đương nhiên không tốt. Bởi vì chưa biết, chính là mang hàm nghĩa nguy hiểm." Kỷ Tuân đút hai tay vào trong túi, nghiêng đầu nhìn cậu, "Đội trưởng Hoắc, đối với tôi mà nói, cậu là người rất nguy hiểm, mà người đều sẽ xu lợi tránh làm hại."

Hoắc Nhiễm Nhân không tiếp tục nói nữa, xe lại tiếp tục đi về phía trước một đoạn.

"Có chăn không?" Kỷ Tuân đột nhiên nói.

"Không có."

"Hình như hơi lạnh." Anh nhìn lỗ lấy gió của điều hòa trong xe. Trong núi nhiệt độ thấp, xe lại mở điều hòa, ngồi bình thường thì không sao, nhưng nếu muốn ngủ, nhiệt độ hạ thấp, đâm ra không quá thoải mái.

Anh vừa lên tiếng, xe đã dừng lại.

Hoắc Nhiễm Nhân vẫn lười nói chuyện như cũ, trực tiếp cởϊ áσ khoác ra ném cho anh, lại tiếp tục lái xe.

"Cảm ơn." Kỷ Tuân ôm áo khoác của Hoắc Nhiễm Nhân, thoải mái nằm xuống, áo khoác còn vương độ ấm trên người cậu, được độ ấm thích hợp như vậy bao lấy, anh dần dần, dần dần chìm vào giấc ngủ...

Giấc ngủ trên xe lần này ngoài ý muốn lại khá yên ổn, bên tai trước sau có tiếng nước chảy róc rách khiến thần kinh của anh thả lỏng, cũng không biết là mơ hay là gì nữa, anh hình như còn nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân kéo áo khoác bị trượt xuống lên cho anh trong lúc anh ngủ.

Nếu như mình ngủ rồi, vậy sao còn có thể nhìn thấy cảnh này?

Kỷ Tuân hào hứng nghĩ, nhưng mà từng cảnh lại vô cùng rõ ràng, anh thậm chí nhìn thấy Hoắc Nhiễm Nhân vươn ra tay phải, áo len xắn cao, lộ ra một đoạn cổ tay, cổ tay bị xước một chút xíu, rách da màu đỏ tươi, nhìn qua giống như in một cái hôn bên cạnh.

Dấu hôn sao...

Thần trí của anh lại mơ hồ, tiếng nước đã đi xa, Hoắc Nhiễm Nhân cũng đã đi xa, anh đắm chìm trong hỗn độn hư vô, cơ thể nặng nề không thấy đâu nữa, tâm tư bồng bềnh trôi nổi, không còn ràng buộc, mãi đến khi tiếng trẻ con đuổi nhau nô đùa khiến anh một lần nữa tỉnh lại.

Anh mở mắt ra, trước mắt là một ly sữa đậu nành nóng hổi, Kỷ Tuân thẫn thờ một lát, cứng nhắc nhận lấy, uống vào.

Đêm đen không còn, sơn thôn nhỏ cũng không thấy, ngoài xe, trời đã sáng trưng, lối đi bộ rộng rãi tràn đầy xe cộ, tiếng trẻ con liên tục vang lên, tám giờ sáng, đúng tầm phụ huynh đưa con đến trường.

"Đây là đâu?" Anh vẫn còn hơi mơ màng.

"Trường mầm non cách cục cảnh sát hai con phố." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Trình Chính mới vừa từ trong cục ra ngoài, một đường đi tới đây."

Kỷ Tuân ngáp một cái thật dài.

Xem ra những gì phía An Tâm Hà chuẩn bị sẵn đã thuyết phục được cảnh sát, không nắm được chứng cứ Trình Chính gϊếŧ người, ép Trình Chính ở lại cũng không có ý nghĩa, Trình Chính đã được bài trừ hiềm nghi thuận lợi thả ra.

Về phần Hoắc Nhiễm Nhân vì sao không ngăn cản, đại khái là cảm thấy thẩm vấn trong cục cảnh sát sẽ khiến đối phương phản ứng ngược, chi bằng thuận theo tự nhiên, gặp mặt ở bên ngoài.

Cổng trường mầm non vẫn luôn ùn tắc cho đến khi tiếng chuông lên lớp vang lên, dòng người vây kín con đường đến mức nước chảy không lọt tản đi, một bóng người đứng trước lưới sắt màu xanh lục của nhà trẻ, chậm chạp không chịu rời khỏi dần hiện ra.

Chính là Trình Chính.

Kỷ Tuân nói: "Cậu nói chuyện với ông ta đi, tôi đi xung quanh một lát."

Hoắc Nhiễm Nhân: "Anh không đi cùng sao?"

"Không muốn đi, không vui, ngại phiền." Kỷ Tuân lại ngáp ngủ một cái, "Huống hồ cậu là đi phá án chính thức, tôi đi theo làm gì? Dân thường không có gì làm đi tham gia trò vui linh tinh sao?"

"Nếu như anh vẫn luôn tự giác như vậy, tối hôm nay đã không cần ngủ trên xe của tôi." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh nhạt nói.

"Cậu tưởng xe của cậu dễ ngủ lắm chắc? Lần sau có mời tôi cũng không thèm ngủ trên xe cậu." Kỷ Tuân hừ cho xong chuyện, mở cửa đi rồi.

Hoắc Nhiễm Nhân cuối cùng còn liếc nhìn Kỷ Tuân một cái, nhìn thấy anh sau khi xuống xe thì dứt khoát đi tới bên cạnh Trình Chính.

Trình Chính giống như có cảm giác, quay mặt lại: "Cậu hẳn là... Cảnh sát đi."

Hoắc Nhiễm Nhân tự giới thiệu: "Hoắc Nhiễm Nhân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự số hai, cũng là người phụ trách án chết ngạt trong phòng riêng ngày 13/1 cùng án phanh thây trên núi Ngô ngày 23/1."

Trình Chính hỏi: "Tới bắt tôi?"

Một buổi tối không gặp, người đàn ông vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ, ấm áp hiền hoà này tựa hồ đã thay đổi.

Vai của lão không còn lọm khọm, lão cũng không lảng tránh ánh mắt của người khác, trên người cũng không còn trạng thái thỏa mãn với hoàn cảnh hiện tại, thuận theo thời thế, phục tùng thời đại giống như chấp nhận số mệnh kia nữa. Lão một lần nữa thẳng lưng, nếp nhăn trên mặt cùng giãn ra, vẫn là người đàn ông trung niên cường tráng pha chút anh tuấn lịch lãm.

"Thẩm vấn thông thường với kẻ tình nghi phạm tội mà thôi." Hoắc Nhiễm Nhân nói, đưa cho Trình Chính một điếu thuốc, "Hút thuốc không?"

"Kẻ tình nghi phạm tội." Trình Chính lặp lại một lần, sau đó nở nụ cười, "Cậu khách sáo quá, cứ nói thẳng là thẩm vấn hung thủ cũng được mà."

Lão nhận lấy thuốc lá, không hút, chỉ nắm thật chặt.

"Trước khi tòa tuyên án, ông cũng chỉ là kẻ tình nghi." Hoắc Nhiễm Nhân sửa lại, "Tội của ông, ông nói không tính, tôi nói cũng không tính, pháp luật nói mới tính."

"Cảnh sát, hành vi của cậu cùng lời nói của cậu, không quá đồng nhất." Trình Chính khẽ mỉm cười, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, "Mà không sao, chúng ta ngồi xuống đây nói, chuyện cậu muốn hỏi hẳn là rất nhiều, chuyện tôi muốn nói cũng không ít, ngồi ở đây, một lát nữa có thể nhìn thấy đám trẻ trong trường tập thể dục buổi sáng, một đám lóc nhóc chen chung một chỗ, tưng bừng náo nhiệt, còn có hương vị loài người."

Lão dẫn Hoắc Nhiễm Nhân đi đến bên cạnh một chiếc ghế dài ven đường, ngồi xuống, sau đó mở miệng:

"Lúc tôi vừa rời khỏi cục cảnh sát vẫn luôn nghĩ, đến cùng là cảnh sát để tôi đi, hay mấy người Tâm Hà giục tôi đi, hoặc là tôi tự mình muốn đi. Tôi đi một đường, nghĩ cả một đường, vẫn không nghĩ ra, cảnh sát Hoắc, cậu nói xem?"

"Không quan trọng. Quan trọng là... Ông lưỡng lự ở đây."

Trình Chính mỉm cười không nói.

Ai đẩy ông đi không quan trọng. Quan trọng là..., sau vô số lần trốn tránh, ông vẫn lựa chọn đối mặt như cũ, lựa chọn ông không thể không làm ra.

"Quan trọng là... Lựa chọn của tôi." Trình Chính nói, "Người luôn phải đưa ra lựa chọn."

"—— Vậy cũng không hẳn."

Một giọng nói từ bên cạnh xen vào.

Hoắc Nhiễm Nhân đảo mắt nhìn lại, ngay lập tức nhìn thấy ba cây kẹo bông to đùng đủ loại màu sắc.

Sau đó, kẹo bông hơi lay động, cậu mới nhìn thấy người đàn ông, Kỷ Tuân.

"Tôi lại không quá thích lựa chọn, tôi mắc chứng khó khăn lựa chọn, nhưng tôi vẫn sống thật tốt." Kỷ Tuân chen ngang Hoắc Nhiễm Nhân, "Nào nào, hai người mỗi người chọn một cây, tôi ăn cây còn lại."

Ba cây kẹo bông này, một cây màu trắng, một cây màu xanh lam, còn có một cây màu hồng phấn.

Hoắc Nhiễm Nhân tiện tay cầm cây kẹo màu hồng phấn cách mình gần nhất.

Trình Chính khéo léo từ chối hai cây còn lại: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần đâu."

Kỷ Tuân: "Thầy Trình này, ông lấy một cây, ngay lập tức có thể giúp tôi giải quyết một lần khó khăn lựa chọn, dễ như ăn cháo, mà người mỗi ngày đều làm việc thiện như ông, cớ sao không làm? Năm đó ông cứu Hề Lôi, cũng chỉ một ngày làm việc thiện thôi đúng không."

Cây kẹo bông màu xanh lam tiến vào trong tay Trình Chính.

Kỷ Tuân cầm cây màu trắng cuối cùng, thoả mãn nở nụ cười. Anh há lớn miệng, cắn khuyết một góc kẹo bông, một chút đường mật vàng óng dính vào khóe miệng anh, anh vươn đầu lưỡi, liếm sạch vụn đường:

"Hai người tiếp tục, tôi ngồi xuống ghế cách vách, không quấy rầy cuộc đối thoại chính thức của hai người nữa."

"Vị tác gia này, trước đây hẳn cũng là cảnh sát đi?" Trình Chính nhìn Kỷ Tuân rời đi, bỗng nhiên nói.

"Nhìn ra được từ điểm nào?" Hoắc Nhiễm Nhân không có phản bác.

"Trực giác, cậu ấy nhìn qua không quá đứng đắn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác có chuyện khó khăn gì cũng đều có thể nói với cậu ấy." Trình Chính, "Chỉ là cậu ấy có một điểm giống tôi, luôn trốn tránh điều gì đó."

"Lạc đề rồi." Hoắc Nhiễm Nhân.

"Đúng thế, lạc đề rồi. Chúng ta phải nói từ đâu đấy?" Trình Chính mỉm cười xin lỗi, hỏi Hoắc Nhiễm Nhân, "Người đã già, suy nghĩ lan man, rất nhiều lời muốn nói, lại không biết nên bắt đầu từ đâu."

"Hề Lôi nắm giữ một bí mật, bí mật này là gì?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Bí mật này..." Trình Chính giống như lão đã từng nói, không hề có ý che giấu, lão chậm rãi mở miệng, rủ rỉ nói, "Là một bí mật liên quan đến trẻ con, liên quan đến Đường Cảnh Long."

"Lôi Lôi rất ít khi kể với tôi về chuyện giữa con bé cùng Đường Cảnh Long, tôi chỉ có thể suy đoán đại khái, bị Đường Cảnh Long cưỡng bách, đối với Lôi Lôi mà nói, hẳn là một chuyện vô cùng nhục nhã; sau đó trong mối quan hệ này con bé lại nhận tiền, vì vậy chuyện trở nên vừa nhục nhã vừa dơ bẩn. Mà Lôi Lôi cũng không muốn cứ tiếp tục như vậy, bị động chờ đợi Đường Cảnh Long mất hứng, con bé vẫn luôn chờ đợi cơ hội hành động."

Hoắc Nhiễm Nhân lẳng lặng nghe.

Hề Lôi lựa chọn như vậy không có gì đáng ngạc nhiên, từ những người xuất hiện bên cạnh cô cũng đủ để nhìn ra được cá tính của cô.

Tằng Bằng hút ma túy, cô giúp Tằng Bằng cai nghiện thành công; Hạ Ấu Tình muốn tự sát, cuối cùng cũng được cô khuyên nhủ.

Trên người cô có phẩm chất kiên cường, rõ ràng yếu đuối tựa như cỏ dại, nhưng dù phơi gió dầm mưa cũng nhất định phải cắm rễ sâu xuống lòng đất.

"Con bé thực sự đã tìm được cơ hội." Trình Chính nói.

Cú điện thoại lúc nửa đêm đến từ Hề Lôi, Trình Chính còn nhớ, nhớ rất rõ ràng.

*

Ngày đó lão đang ngủ thì nhận được điện thoại, trong điện thoại, tiếng thở dốc kịch liệt của Hề Lôi như một tầng sương mù dâng lên, sương mù dệt thành võng, trùm lấy thần trí mới vừa thanh tỉnh của lão.

Lão nghe thấy Hề Lôi nói:

"Thầy ơi, thầy, con quay được chứng cứ Đường Cảnh Long gϊếŧ trẻ sơ sinh—— "

Nhưng mà lão lúc đó đã phản ứng bình tĩnh cỡ nào —— lạnh lùng ra sao. Lão chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy kính mắt đặt trên đầu giường, lão nói với Hề Lôi: "Nào, hít sâu, hít vào – thở ra, hít vào – thở ra. Bình tĩnh lại chưa? Bây giờ con nhớ lại cho thầy, con làm thế nào quay được video kia, trên đường con quay video, có bị ai nhìn thấy không?"

*

"Sau đó Lôi Lôi nói với tôi, con bé có thể quay được đoạn video đó, là bởi vì trong một lần Đường Cảnh Long đến tìm con bé đã nhận được một cuộc gọi, Đường Cảnh Long nhìn thấy số điện thoại kia thì rất buồn bực —— mà trong tình huống bình thường, Đường Cảnh Long là người làm ăn lấy hòa khí phát tài, sẽ không buồn bực với người gọi điện thoại tới như vậy. Con bé để ý, nói mình đi tắm, nhưng thực tế chỉ mở vòi hoa sen trong nhà tắm, lại lén lút mở cửa nhà tắm ra một khe, nấp ở sau khe cửa nghe trộm Đường Cảnh Long tiếp điện thoại."

"Con bé nghe thấy..."

*

"Ông chủ Vạn, dù gì cũng là một đứa trẻ, sinh cũng đã sinh ra rồi, không thể nhét về được nữa, đây không phải hàng xa xỉ anh đặt trước, rồi bây giờ không muốn lấy thì không lấy."

"Ông chủ Vạn, tôi biết anh thay vợ mới, cho nên cũng muốn thay luôn đứa con mang thai hộ với vợ trước. Nhưng đứa bé dù sao cũng vô tội."

"Thực sự không được, vậy đưa đến viện mồ côi thì sao? Ít nhiều cũng tích chút âm đức."

"... Đây không phải vấn đề tiền."

"... Được rồi, tôi biết rồi."

*

"Mấy ngày sau, Lôi Lôi vẫn luôn chú ý tới Đường Cảnh Long, thậm chí âm thầm theo dõi. Sau đó con bé cuối cùng cũng bắt gặp, Đường Cảnh Long gặp gỡ người khác trong quán cà phê dưới lầu, người kia nói với Đường Cảnh Long. 'Chuyện này cũng làm xong rồi, đứa bé ở trong cốp xe, anh muốn nhìn xem không?' Đường Cảnh Long thật sự đi xem, bọn họ mở cốp xe ra, Lôi Lôi quay được... Bên trong cốp xe, một đứa trẻ sơ sinh lẳng lặng nằm đó, em bé được quấn trong tã lót, không nhúc nhích, đôi môi biến thành màu đen, cơ thể sưng tím... Em bé vì nghẹt thở mà chết."

"'Cũng'?" Hoắc Nhiễm Nhân khẽ nhắc lại chữ này.

"Tuyệt không làm người ta kỳ quái, đúng không?" Trình Chính bình tĩnh nói, "Cuộc đời có một tuyến giới hạn, người vượt qua tuyến giới hạn đó, sẽ không chỉ vượt tuyến một lần."

Lão tiếp tục kể lại:

"Trong nháy mắt cốp xe khép lại, tiếp theo đó, Đường Cảnh Long giao tiền cho đối phương... Lôi Lôi quay được toàn bộ, đây chính là bí mật trong tay con bé."

"Sau khi quay được, cô ấy tại sao không báo cảnh sát?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Bởi vì tôi nói với con bé... Sau lưng Đường Cảnh Long còn có người khác. Vội vàng báo cảnh sát sẽ trực tiếp cuốn con bé vào vòng nguy hiểm." Trình Chính bình tĩnh trả lời.

"Sau lưng Đường Cảnh Long còn có người khác?" Hoắc Nhiễm Nhân khẽ nhếch đuôi lông mày, như mũi dao hất lên, "Là ai?"

"Chuyện này thì tôi không biết. Đây là suy đoán cá nhân của tôi, mà tôi nghĩ tuyệt không phải chứng vọng tưởng bị hại cũng không phải bỗng dưng bịa đặt. Đường Cảnh Long có bối cảnh làm việc trong cơ cấu hiến tạng, hắn có thể sửa đổi trình tự được hiến, có thể âm thầm giúp người nào đó được ưu tiên đổi tạng, nhân tài quý giá như thế, cậu cảm thấy hắn sẽ lưu lạc một mình ở bên ngoài sao?"

Trình Chính nói xong một đoạn, lại quay về chuyện của Hề Lôi:

"Tôi khuyên con bé tạm thời rời khỏi thành phố Ninh trước, tránh né khó khăn, chờ đến chỗ an toàn lại giao chứng cứ cho cảnh sát. Lôi Lôi không tiếp thu đề nghị của tôi. Con bé nói nó đã hứa với một người, muốn mỗi ngày đi tản bộ với cô gái kia. Con bé nói Đường Cảnh Long không phát hiện gì hết, con bé không gặp nguy hiểm. Con bé bảo tản bộ không chuyện gì lớn, nhưng hứa hẹn lại là chuyện lớn; con bé nói người làm bạn với con bé là một người phụ nữ có thai, nhiều khi con bé ôm lấy cô gái đó, có thể nghe thấy tiếng thai động của đứa bé trong bụng..."

"Con bé nói với tôi, khi con bé ôm lấy bạn nó, có thể nghe thấy tiếng thai động trong bụng người bạn kia."

"Âm thanh như hạt giống nảy mầm, cũng giống như tiếng kể chuyện chúng tôi đọc cho con bé trước khi đi ngủ lúc nó còn nhỏ."

"Tôi nghĩ khi đó, Lôi Lôi thật sự thật vui." Trình Chính nói, "Tôi rất lo lắng cho an toàn của Lôi Lôi, nhưng con bé thật sự vui lắm."

Lão lặp lại câu nói này hai lần.

"Con bé cứu được một người phụ nữ có thai muốn tự sát, người phụ nữ có thai này thậm chí còn muốn gϊếŧ chết con mình. Tôi nghĩ điều này làm cho con bé nhớ tới sơn thôn nhỏ, nhớ tới những phụ nữ trong sơn thôn, nhớ tới cả mẹ của con bé. Con bé cứu được cô gái đó, lại giống như có thể thay đổi những chuyện trong quá khứ con bé không thể giúp được gì."

"Con bé ở lại. Chuyện sau đó, mọi người đều biết rồi."

Đám trẻ con bắt đầu tập thể dục.

Một đám trẻ mừng rỡ từ trong phòng học của trường mầm non chạy ra ngoài, lôi kéo xô đẩy xếp thành hàng ngũ trên sân tập.

Trình Chính nheo mắt lại sau cặp kính, hai tay gập lại cùi chỏ để trên đầu gối, cổ hơi nghiêng về phía trước, vội vàng nhìn bọn trẻ sau lưới sắt, giống như đang tìm bóng dáng quen thuộc trong đám đông.

Lão không tìm được.

Tham lam từ trong mắt lão tản đi, lão chậm rãi khôi phục tư thế ngồi dựa vào lưng ghế như trước:

"Lôi Lôi thật ra rất giống mẹ của con bé. Hai người họ đều có trái tim quên mình vì người, đều nguyện ý vì một thứ bé nhỏ mà trả giá quá nhiều, họ đều không có kết quả tốt. Thiện lương ngu ngốc định sẵn sẽ phải thiêu đốt chính mình, thắp sáng người khác."

"Đồng chí cảnh sát, cậu hẳn là đã đảm nhận không ít vụ án rồi, án mạng đối với cậu mà nói chỉ bình thường giống như thấy trời ban mưa, mỗi ngày đối mặt với những vụ án cùng hung cực ác, cậu cảm thấy người tốt nhiều hơn hay là người xấu nhiều hơn?"

"Thành phố đẹp không?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Rất đẹp." Trình Chính nói.

"Thành phố ở trong mắt người xấu cùng người tốt không giống nhau." Hoắc Nhiễm Nhân, "Có người nhìn thấy đẹp, có người nhìn thấy xấu, chỉ cần trong lòng người đó vẫn còn một chút thiện ý, vậy thì luôn có thể cảm nhận được một phần đẹp. Tôi làm công việc này, là bởi vì người tốt nhiều hơn người xấu gấp trăm ngàn lần."

Trình Chính nhìn trời xanh, nhìn sân tập thể dục phía dưới trời xanh, nhìn những đứa trẻ phía trên sân tập, nhìn chim chóc ngẫu nhiên sà xuống trước mắt những đứa trẻ.

Có đứa bé muốn tiến lên tóm nó, lại bị càng nhiều đứa bé xung quanh ngăn lại, nó không hề hay biết nguy hiểm thiếu chút nữa giáng xuống, vẫn cứ nghênh ngang tự đắc nhảy nhót đến mấy lần, giương cánh ra, bay đi.

Thật tự do, thật tốt.

Lôi Lôi có lẽ không có cách nào cảm nhận được phần tự do như vậy.

Mà mấy người Tâm Hà, còn có cơ hội, tuy rằng rất khó, nhưng còn có cơ hội.

"Cảnh sát," Lão ngồi trên ghế xoay thắt lưng mệt mỏi, "Trò chuyện cũng đủ lâu, bọn nhỏ đều về học rồi. Tôi cũng nên đi, cầm vật này..."

Trình Chính giơ kẹo bông màu xanh lam trong tay lên.

"Quay lại cục cảnh sát nói muốn tự thú, có bị xem như trò cười không?"

Cây kẹo bông kia cuối cùng cũng không có bị mang về cục cảnh sát, Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy Trình Chính quẩn quanh trên đường một lát, trùng hợp đụng phải một bé gái không biết vì sao mà oa oa khóc lớn, mẹ của bé gái đứng ở bên cạnh, tức đến nổ phổi, quở trách không thôi, sau đó lại đau lòng, ôm bé gái liên tục an ủi.

Trình Chính đưa kẹo bông tới, không biết ông đã nói gì mà bé gái nín khóc mỉm cười.

Lão đứng ở chỗ này rất lâu, vẫn luôn khẽ mỉm cười, mãi đến khi người mẹ mang theo bé gái rời đi, mãi đến khi bé gái ăn kẹo bông liên tiếp quay đầu lại ngang qua chỗ rẽ rốt cuộc không còn thấy thân ảnh.

Lão vẫn đứng đó. Tiếng cười của đứa nhỏ càng ngày càng xa. Cái bóng hư ảo trong mắt lão lại càng ngày càng ngưng tụ.

Là Lôi Lôi.

Lôi Lôi chạy về phía trước, con bé chải tóc thắt bím đuôi ngựa đón mặt trời vui vẻ chạy đi, mỗi một sợi tóc đều ôm lấy hào quang chói lọi vàng óng, lão đuổi theo cái bóng kia.

Lão liên tục nói: "Cẩn thận chút, chạy chậm một chút, chờ thầy với—— "

Trước mặt lão, huy hiệu màu xanh lam của cục cảnh sát ở dưới ánh mặt trời cũng lấp lánh toả ra ánh sáng như vậy.

*

Thời điểm Hoắc Nhiễm Nhân trở lại bên cạnh Kỷ Tuân, cây kẹo bông màu trắng trong tay Kỷ Tuân chỉ còn dư lại một chút xíu, nhúm bông trắng trên đầu cây que bị anh xoay tới xoay lui, xoay thành cây gậy phép thuật.

"Yên tâm vậy à, không tự mình đưa Trình Chính về cục cảnh sát? Không sợ lão lừa cậu, đi qua giao lộ lại bỏ chạy?" Kỷ Tuân nghiêng cái que về phía Hoắc Nhiễm Nhân.

"Nếu như lão muốn chạy, ngay từ đầu đã có thể chạy, không cần thiết nói nhiều như vậy." Hoắc Nhiễm Nhân lui về phía sau một bước, nhúm bông trước mặt tuy còn cách xa, nhưng nó xù thành như thế, giống như một giây sau sẽ lập tức dính lên người cậu.

Hoắc Nhiễm Nhân lùi về sau, Kỷ Tuân được đà lấn tới, lại giơ cái que về phía trước, múa may trước mặt Hoắc Nhiễm Nhân, mãi đến khi kiên nhẫn trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân mơ hồ rạn nứt, anh mới đột nhiên xoay tay một cái, quay cái que về phía mình, một phát cắn hết nhúm bông.

Cái que bị ném vào trong thùng rác, Kỷ Tuân vỗ tay: "Được rồi, việc đã xong, tôi có thể trở về nhà ngủ rồi—— tuy rằng mọi chuyện đã định, nhưng đội trưởng Hoắc này, cậu thật sự tin lời tôi nói à. Cậu có nghĩ tới hay không... Gϊếŧ người thật ra là những người mẹ kia, Trình Chính mới là kẻ thế tội. Dù gì trong câu chuyện này, góc nhìn nhân vật chỉ cần hoán đổi một chút cũng có thể thành lập, Trình Chính tự nhận mình so với những người phụ nữ kia càng giống như người xấu không có cách nào quên được đau đớn nhiều năm qua của bọn họ, cũng không cách nào nhịn được chính mình nhu nhược, trong lòng lão có ý nghĩ muốn nhận tội thay, nhưng chậm chạp không quyết định, chỉ đành chờ đợi ở đây, chờ đợi một người đến giúp hắn. Mà những gì ngày hôm qua tôi đã nói, thật ra chỉ là một câu chuyện cảm động nhưng giả tạo, tôi thương cảm cho những người phụ nữ kia, vì thế mà bịa chuyện thuyết phục cậu tin tưởng tôi, để cậu đẩy Trình Chính nhát gan không dám cất bước đi gánh tội thay."

"... Kỷ Tuân, chơi trò thật thật giả giả rất vui sao?"

Kỷ Tuân không trả lời, anh ngồi dậy, nhún vai, thái độ tỏ rõ bốn chữ: Quả thực rất vui.

"Trình Chính chính là hung thủ." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Nhưng không có chứng cứ mà ——" Kỷ Tuân kéo dài giọng, nói thật, lựa chọn của Hoắc Nhiễm Nhân khiến anh bất ngờ, Hoắc Nhiễm Nhân trước giờ vẫn luôn chú trọng chứng cứ để kết luận lại thật sự vì một câu chuyện của anh mà trực tiếp tới tìm Trình Chính, lý do trung gian khiến người ta phải suy nghĩ, "Hoắc đội đã lựa chọn giờ khắc này chỉ có thể bức bách chính mình tin tưởng Trình Chính chính là hung thủ, cậu không thể nào tiếp thu được đán án lão ta không phải nhưng chính cậu lại đẩy lão ta nhận tội. Nói cho cùng, cậu lựa chọn mang theo phiến diện mà nhận định Trình Chính là hung thủ... Cậu cho là, lão thích hợp làm người xấu hơn."

"Kỷ Tuân, tôi đưa ra lựa chọn, nhưng anh ngay cả lựa chọn cũng không dám." Hoắc Nhiễm Nhân nói rất bình tĩnh, cậu hỏi ngược lại, "Anh nói với tôi những chuyện đó, không phải là hi vọng tôi đưa ra lựa chọn sao? Hiện tại tôi đã đưa ra lựa chọn, anh lại bắt đầu nghi ngờ tính chính xác về lập trường của tôi, Kỷ Tuân, anh không cảm thấy chính mình thay đổi thất thường, vô cùng buồn cười sao? Anh dùng lập trường gì để nghi ngờ tôi?"

Giọng nói của cậu bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng, nhẹ nhàng lại hung ác.

"Viên Việt thực sự là người nhìn thấu anh nhất. Anh muốn quay về cục cảnh sát, nhưng không dám quay về."

Kỷ Tuân cảm giác hàm răng của mình hơi ê nhức, sau đó anh mới ý thức được, là do chính mình cắn quá chặt.

"Câu này không khiến người ta vui lắm đâu."

"Lời thật vẫn luôn như vậy."

"Chỉ có cậu biết nói thôi chắc?" Kỷ Tuân nhìn xuống, nhìn vào mười ngón tay bị băng gạc bao lấy của Hoắc Nhiễm Nhân, "Vậy thì nói hai bàn tay của đội trưởng Hoắc đi. Con người cùng động vật có một điểm khác biệt vô cùng lớn, đó là con người có thể thành thục sử dụng các loại công cụ, cho nên là điều gì khiến cho đội trưởng Hoắc bỏ qua hòn đá có thể thấy được bất cứ lúc nào, vẫn mặc nguyên bộ quần áo trên người đã muốn trực tiếp dùng máu thịt trên cơ thể phân cao thấp với đất cát—— là chúng ta hẹn lên giường không thành, gặp mặt lại nảy sinh tình cảm sao?"

"Nghĩ như vậy hẳn là không có khả năng lắm. Để tôi đoán xem, à, tôi biết rồi..." Kỷ Tuân dễ dàng vạch trần đáp án, "Ngạt thở. Đội trưởng Hoắc đối với vấn đề ngạt thở, luôn đặc biệt để ý."

Khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân trở nên cứng ngắc, cứng ngắc lại lạnh lẽo.

Anh đạp trúng chỗ đau của Hoắc Nhiễm Nhân. Kỷ Tuân cười lạnh nghĩ. Dễ dàng biết bao.

Vào lúc này, Hoắc Nhiễm Nhân tiến lên một bước, kéo tay anh, ấn lên trên ngực mình.

Cười lạnh còn không chưa tản đi trong mắt Kỷ Tuân, kinh ngạc đã hiện lên trên gương mặt anh.

Anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay, nhịp tim chân thực.

Lạnh lẽo cứng ngắc trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân hòa tan, tỏa ra ý cười, cậu dỡ bỏ dáng vẻ bình tĩnh chuyên nghiệp ban ngày, để lộ diễm lệ cùng nguy hiểm thuộc về đêm tối. Càng diễm lệ càng nguy hiểm, càng nguy hiểm càng mê người.

Hoắc Nhiễm Nhân lại gần, đến bên tai anh, nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: "Đã đoán đúng. Thật nhạy bén. Muốn biết câu chuyện đằng sau ngạt thở không?... Nào, lại đoán xem, bí mật của tôi, chính là giấu ở chỗ này."

Trong lòng Kỷ Tuân dâng lên cảm giác không bình thường thật lớn.

Không đúng.

Phòng làm việc đến món đồ riêng tư thông thường cũng không có của Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.

Cậu là người ẩn giấu rất sâu trong cuộc sống, một chút cũng không muốn bị tìm tòi nghiên cứu. Dưới lớp da chính nghĩa lại có quy tắc này của cậu, rốt cuộc là giấu cái gì? Cậu ấy vì sao nguyện ý thừa nhận nhược điểm của mình? Lại vì sao muốn mời chính mình, đi tìm hiểu cậu ấy?

Trong khoảnh khắc suy nghĩ lóe lên, Hoắc Nhiễm Nhân buông tay anh ra, lui về vị trí ban đầu.

Cảm giác lạnh nhạt cách xa người ngàn dặm lại phủ lên cơ thể Hoắc Nhiễm Nhân.

Đối phương biểu cảm ung dung, dùng giọng điệu giải quyết việc chung thuật lại: "Vụ án này là có chứng cứ đúng không."

"... À." Kỷ Tuân đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Hoắc Nhiễm Nhân, nhún vai thừa nhận, "Không sai, có chứng cứ. Tạm thời không nói đến địa điểm trói đi Đường Cảnh Long, nơi đó là điểm mù của CCTV; mà bất kể là ai muốn đi gϊếŧ Lục Bình, đều sẽ phải đến điều tra địa điểm trước khi hành động, người thế tội không có cách nào làm bù sau khi xong chuyện, chỉ cần lấy được CCTV xung quanh nhà của Lục Bình, ai xuất hiện trong CCTV, người đó chính là hung thủ."

"Tôi hiểu rồi." Hoắc Nhiễm Nhân gật đầu, "Anh đã rơi điện thoại di động rồi, muốn tôi đưa anh về nhà không?"

"Không cần, tôi có mang ví tiền." Kỷ Tuân nhắc nhở, "Kẹo bông còn không ăn nữa sẽ chảy mất."

"Lúc anh mua cho tôi không nghĩ đến tôi sẽ không ăn sao?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi ngược lại.

Kỷ Tuân bỗng cắn kẹo bông của Hoắc Nhiễm Nhân, cắn ra dấu trăng lưỡi liềm.

Ngạc nhiên bởi vì đột ngột không kịp chuẩn bị đồng dạng xuất hiện trên mặt Hoắc Nhiễm Nhân.

"Nghĩ đến, nhưng tôi cứ muốn miễn cưỡng mua đấy, không được sao? —— Đội trưởng Hoắc này, để tôi tới gần, chính là bị tôi miễn cưỡng."

Kỷ Tuân đứng thẳng, độ cong khóe miệng giống hệt dấu trăng lưỡi liềm trên kẹo bông, anh giơ ngón trỏ lên, lắc lắc:

"Cuối cùng, quý trọng đồ ăn, đừng lãng phí, bye."

Kỷ Tuân đi rồi.

Hoắc Nhiễm Nhân đứng ở chỗ cũ thật lâu, nhìn kẹo bông bị anh cắn, đỡ đầu, đau đầu ghê.

--------------------

Mình sẽ tạm đăng 10 ngày nha. Truyện tổng cộng có 8 quyển, cứ đăng hoàn một quyển là mình sẽ nghỉ khoảng 7-10 ngày, sau đó sẽ mỗi ngày một chương tiếp mọi người ạ. Hẹn gặp lại mọi người vào ngày 14/03 nghen