Lời Nói Dối Của Thần

Quyển 1 - Chương 7: Tình nhân

“Ngày xưa có một nàng công chúa... róc tim mình yêu thương một đóa đào...”

- Cứ như vậy hai đứa tụi em nghe tới ngẩn cả mặt luôn. Ôi, anh phải có mặt ở đó mới biết, cậu ấy kể chuyện hay cực cực cực!

Đây đã là gần nửa ngày sau, Louis và Claira đang cùng thưởng thức buổi trà chiều trên tầng cao tòa nhà cho khách của học viện Dark Deity. Suốt nửa tiếng Claira chỉ chăm chăm kể lại hết những gì mà sáng nay nó đã được nghe, cùng với lòng tôn sùng và thích thú không gì sánh nổi với cậu bạn mới gặp. Lạ là Louis lại không ghen, anh cười cười rồi xoa đầu nó.

- Anh biết rồi. Anh đã biết trước thế nào em cũng bị ấn tượng bởi Gabriel mà. Vầng hào quang xung quanh cậu ta quá chói mắt, hiếm mà có ai không bị thu hút đâu.

- Em đã nghĩ... đúng là đẳng cấp nào mới là thần thông thái chứ!

- Qua mỗi một câu chuyện mà em kết luận luôn được à. – Louis lại càng buồn cười hơn. – Hâm mộ vừa chứ?

- Không phải đâu... Khí chất ấy – Claira cố diễn tả. - Không thể dứt ra được... Kiểu cậu ấy cực tự tin, kiểu thấy cậu ấy làm gì cũng đúng hết...

- À à... – Louis vỡ lẽ ra – Anh hiểu, anh hiểu. Lần nào gặp mặt mà cậu ta chẳng tỏ ra thế. Nhà Ivient ấy mà, ngài Esme thì có màng gì chính sự, thành ra giờ ai cũng coi Gabriel như là gia chủ chính thức rồi.

- Còn Gil nữa?

- Em thấy Gil sẽ để ý sao. Thông thường họp mặt mười lần thì hiếm hoi Gil mới tham gia một hai lần thôi, mà giữa hai người họ, em nghĩ Gil lại là người nắm quyền sao?

- Hình như không...

- Đó!

Louis cười vẻ “anh đã bảo mà”. Anh vẫy tay gọi thêm một chén trà đắng hòng xua đi vị ngấy khó chịu của miếng bánh kem vừa được Claira đút cho. Đồ ngọt chưa bao giờ là thứ anh thích. Claira thì vẫn huyên thuyên.

- Nghe Gabriel nói em thật muốn sang Đông cung chơi một chuyến. Cậu ấy bảo nếu muốn, qua dịp năm mới sẽ dẫn em qua.

- Người thân đi cùng được không?

- Người thân nào vậy? Anh hai em? Ổng?

- Anh này!

- Chẳng liên quan luôn nhé!

- Cho em nói lại lần nữa!

- Không! – Claira tủm tỉm cười. – Anh nghĩ em ngốc à?

- Ừ, may mà em còn thông minh đấy!

- Chứ sao!

Hai người nhìn nhau giây lát rồi cùng phì cười. Claira cao hứng lại muốn đút thêm cho Louis một miếng bánh nữa nhưng tiếc là chưa kịp làm anh đã từ chối.

- Uống nhiều trà quá đêm sẽ khó ngủ.

- Anh muốn uống sữa bù lại không?

- Em nghĩ sao?

- Thế tối em mang tới chúng ta cùng uống nhé!

- Anh đồng ý hồi nào vậy!

- Là em đồng ý! Tùy em mà!

- Thôi, nhớ đừng cho đường đấy!

Gió thổi lồng lộng, những áng mây chiều bay qua với tốc độ nhanh trông thấy, trời gờn gợn một màu tím lạ lùng. Claira vừa ngó vừa lẩm bẩm.

- Coi xem, trời ở đây trông khác trời ở Athen anh nhỉ. Tím đẹp quá ta...

- Em chuyển qua thích tím rồi à?

- Hình như sau khi gặp hai cậu nhà Ivient mắt em bị sao á anh. Tự nhiên tím nó đẹp lung linh luôn à. Mà hai cậu ấy rõ ràng sinh đôi nhưng mắt họ khác nhau rõ anh hen?

- Ừ.

- Vậy càng dễ phân biệt. Mà cũng chẳng cần, gặp là thấy không sao mà nhầm được! Khí chất khác hẳn nhau. Khí chất ấy!

- Em thôi ngợi ca về hai người đó được không? Anh nghe khí chất tới ong cả óc rồi...

- Anh lại chuẩn bị ghen đấy à?

- Em nghĩ anh không nên ghen?

- Không, em thấy anh dễ thương ấy!

- Hay quá ha!

- He he...

Louis nhéo mũi Claira một cái.

- Em ấy, thích ai là thấy người đó cứ như mặt trời luôn rồi.

- Thích anh thì sao?

- Với anh phải là yêu! Thích thú gì!

- Anh lại chuẩn bị dễ thương nữa rồi!

- Em chê mũi mình thẳng quá à?

- Không. Bỏ mũi em ra...

Vừa phụng phịu vừa xin xỏ Claira mãi mới dứt mình tránh được khỏi móng vuốt của Louis, mũi nó hồng lên một mảng.

- Anh coi này! Anh xem mũi em thành cái gì rồi!

- Anh thấy thế này mới dễ thương ấy!

- Anh!

Giận dỗi Claira phồng mỏ ăn hết một hơi một thìa bánh to, nó phúng phíu nhai, vừa nhai vừa liếc Louis như thể chỉ mong có thể nhét cho anh một miệng bánh to không kém. Nhìn cảnh này Louis không nhịn được phì ra cười.

- Chịu em đấy! - Cuối cùng anh xoa xoa tóc Claira. – Ăn bánh nữa không anh gọi?

- Anh nghĩ em là nhợn à?

- Biết đâu đấy!

- Louis!

- Ha ha ha ha...

Trời chuyển tối dần, sắc tím ngày đậm rồi dần như bị nuốt chửng khi những tia nắng cuối cùng tắt đi. Louis ngước mắt nhìn trời giây lát.

- Hai cậu nhà Ivient đó em thân cũng được, anh quen họ hơn mười năm rồi cũng chưa thấy chuyện gì, nhưng em vẫn nên cẩn thận một chút...

- Sao anh?

- Họ cứ kỳ lạ sao đó... Em không để ý khi họ nói chuyện à?

- Là sao ạ?

- Cái cách họ nhìn đối phương trong một cuộc nói chuyện. Nó không đàng hoàng!

- Dạ?

- Em không thấy sao? Gillian đó, cậu ta chẳng bao giờ chịu nhìn vào mắt em khi nói chuyện, bao giờ ánh nhìn của cậu ta cũng hướng xuống, rất chăm chú nhưng lúc nào cũng lệch hướng. Còn Gabriel thì ngược lại, mắt cậu ta lúc nào cũng nhìn em đó, nhưng đáy mắt cậu ta có in lại gì không thì không ai biết. Nói chung, đây là điểm anh không thích nhất ở hai anh em họ!

- Em thực sự không để ý lắm... – Claira lẩm bẩm – Lúc nào gặp lại em sẽ xem xem...

- Ừ, gặp lại thì đừng bị khí chất kia thôi miên nữa đấy nhé!

- Có sao?

- Có!

- Vậy à – Claira chậc một tiếng rồi lảng qua - Vậy hôm nay anh đi họp có việc gì không?

- Toàn chuyện lung tung ấy mà. - Lần nào hỏi Louis cũng đáp thế. Anh không muốn kéo Claira vào trong vòng quan hệ phức tạp của mình. Chằng thế mà tới giờ Claira mới gặp hai anh em nhà Ivient.

- Vậy à? Có chuyện gì liên quan tới em không?

- Em thì không nhưng Luca phải đổi chỗ ở. Nhà Allen muốn cô bé chịu trách nhiệm chính về hoa cho lễ hội, để tiện họ sắp xếp cho Luca một ngôi nhà sát cạnh vườn hoa, chắc mai là chuyển thôi...

- Vậy mai em tới giúp! Òa, một ngôi nhà cạnh vườn hoa, thơ mộng biết mấy!

- Nếu em thích có thể xuống đó cùng Luca?

- Không, không. Không thể ở cạnh Luca quá lâu khi nó được vây quanh bởi các em hoa của nó. Dù nó nói chuyện được với hoa thật nhưng anh hiểu cảm giác mình nhìn chỉ thấy nó lẩm bẩm như kiểu tự kỷ không? Nhìn lâu em chắc chắn sẽ bị ám thị theo nó...

- Ờ. Vậy thôi.

- Mai mình xuống chỗ Luca, hẹn luôn anh Cent ra chơi? Ảnh đến đây trước tụi mình mà anh nhỉ?

Người mà Claira nói tới là Centa Gyon, anh trai của Luca, một người bạn thân khác trong hội bốn đứa nó hay chơi với nhau ở Athen. Tiếc là Louis lại lắc đầu.

- Em nghĩ nó tới sớm làm gì? Để chơi với Deneger đó! Hai đứa nó chẳng vi vu với nhau rồi, còn lâu mới về!

Deneger cũng là bạn của Louis, cùng với Cent, ba người này lập thành hội bạn cùng tuổi chơi cực thân với nhau. Mặc dù trong hội Louis thường xuyên bị cho ra rìa.

- Hai đứa nó cứ quấn quýt với nhau chẳng để ý gì anh cả. Còn chuyện Deneger là thần thời không Nil nữa. Anh cá là nó nói với Cent rồi, hai đứa này hè nhau giấu mỗi anh. Còn không nghĩ tới làm sao tụi nó quen được nhau...

- Không biết bao giờ anh ấy về ta?

- Để anh viết thư hỏi. Tốt nhất là nên hẹn trước, chứ hai đứa này tụi nó đi chơi còn bận hơn mình!

Cứ thế Louis và Claira ngồi nói chuyện cho tới khi trời tối hẳn mới đứng dậy. Bóng họ líu ríu bên nhau in trên những hành lang dài lộng gió... lung lay...

Buổi tối hôm đó trên tầng cao nhất của tòa tháp Bắc như thường lệ Fleur lại lôi từ trong tủ của nó ra cuốn sách mà nàng đang đọc dở, thảy lên giường, ôm theo một cốc chocolate nóng rồi trèo lên yên vị ngồi đọc sách. Đây là khoảng thời gian nàng tỉnh táo nhất trong ngày, cũng là khoảng thời gian thư giãn nàng yêu thích. Trong phòng lúc này không chỉ có mình nàng, ngồi kế cận Gil cũng ôm theo một quyển y thư dày không thấy đáy, tay cầm tay chép, nhất thời xung quanh chỉ còn tiếng giở sách cùng âm thanh sột soạt của ngòi bút lướt trên giấy.

Chưa được bao lâu chân mày Gil đã chau lại, đôi mắt nó nhíu nhíu chớp mở không ngừng, những con chữ trên sách cứ nhòe dần. Gil thầm nghĩ, có lẽ hôm nay khó mà đọc xong cuốn sách này được.

Ngay đúng lúc ấy bất ngờ một chiếc kính gọng bạc được giơ ra trước mặt nó, Gil ngạc nhiên quay qua. Bên cạnh nó Fleur lặng lẽ nhìn, gương mặt vẫn bình lặng nhưng đáy mắt là âu lo.

- Cảm ơn em.

Gil nhận lấy kính, nó mỉm cười. Nó biết làm sao có thể dễ dàng lừa được những người thực sự quan tâm nó.

- Kính vừa luôn. Em đoán giỏi thật ý!

-...

Fleur vẫn nhìn nó, nàng không nói gì.

- Mắt anh chỉ hơi mờ chút thôi! – Nó bảo – Anh ổn mà. Đọc sách mới hơi khó chứ không thì bình thường mà...

-...

- Chắc dạo này anh thức đêm hơi nhiều. Dịp tới anh sẽ nghĩ ngơi nhiều hơn.

-...

- Thật đấy. Giờ đọc sách với em anh sẽ đeo kính được không?

-...

- Anh tự biết sức khỏe của mình mà. Em đừng lo nhé! Cũng đừng nói với El đấy, được không?

Cuối cùng Fleur thở hắt ra một hơi, nàng thôi nhìn Gil mà quay lại với cốc chocolate của mình. Giây lát nàng đưa cốc qua...

- Cho anh hả?

-...

- Một ngụm thôi?

Gật.

- Ha ha ha. Anh biết rồi!

Nó xoa nhẹ đầu nàng, nàng từ từ ngả dần vào vai nó, bàn tay nàng với tới nắm chặt tay nó. Nó biết nàng đang buồn.

- Anh vừa đọc được cái này hay lắm.

Gil nhanh chóng chuyển chủ đề khác. Nó kéo cuốn y văn lại gần trước tầm mắt của Fleur.

- Hội chứng mất khả năng điều hòa pháp thuật thể hiếm, em nghe bao giờ chưa?

(lắc lắc)

- Anh cũng mới nghe, chắc đúng là thể hiếm thật... Hội chứng này được diến giải khi một người được sinh ra, khả năng pháp thuật của họ toàn vẹn, thân thể họ cũng khỏe mạnh không có tổn thương gì nhưng vì một lý do nào đó yếu tố điều hòa pháp thuật của họ bị ức chế hoặc không tồn tại, phần nhiều là khuyết thiếu bẩm sinh, đến một lúc nào đó pháp thuật và cơ thể họ không tương thích với nhau nữa thì pháp thuật sẽ biến thành độc dược phản phệ lại chính cơ thể đã sử dụng nó.

Đọc tới đây có vẻ hứng thú của Fleur đã được khơi lên, nàng chăm chú ngồi lại gần.

- Tức là pháp thuật không được kiểm soát, không được dung hòa, dẫn đến quay lại đầu độc chính chủ thể. – Gil tổng kết – Anh hiểu sao nó lại hiếm rồi, vì trong trường hợp không điều hòa được như thế này chủ thể sẽ chết ngay từ trong bụng mẹ hoặc ngay khi lọt lòng. Đấy chẳng phải là tử vong do nhiễm độc bẩm sinh sao? Nhưng người mắc hội chứng này lại khác, từ khi sinh ra đến khi phát bệnh họ hoàn toàn bình thường, không có một dấu hiệu cảnh báo nào cả, đột nhiên bệnh khởi phát, mức độ nghiêm trọng và thường chết trong tình trạng suy kiệt vài tuần đến vài tháng sau đó. Bệnh nan y, chưa có cách điều trị hiệu quả... Bệnh này thật ác, đã không phát hiện được lại còn không chữa trị được. Mà em nghĩ coi sao trước đó người ta vẫn sống bình thường khi không có yếu tố điều hòa được nhỉ? Có gì đó kháng lại được độc tính của pháp thuật sao? – Nhìn sang phía Fleur, Gil nhíu mày – Gì nhỉ, anh đang nghĩ đến một thứ, em có nghĩ đến nó không? – Nghe nó hỏi, Fleur huơ huơ tay rồi lại tự chỉ vào mình – Anh cũng nghĩ thế đấy. – Nó gật gật đầu – Có thể những người này có thiên hướng phát triển pháp thuật hệ bảo vệ nên chính nó đã giúp họ chống lại sự phản phệ của pháp thuật với chính bản thân họ. Cho đến một lúc nào đó sức mạnh bảo vệ này suy yếu hoặc họ sử dụng pháp thuật ở mức độ cao quá giới hạn cho phép thì vòng bảo vệ sẽ bị phá vỡ và bản thân họ sẽ nhận lấy hậu quả pháp thuật của mình mang lại... Cách duy nhất để cứu sống được bệnh nhân mắc hội chứng này là phát hiện trước khi phát bệnh và nhờ đến quyền năng của thánh tối cao tước pháp thuật ra khỏi người họ. Nhưng làm sao để phát hiện nhỉ? Làm một số kỹ thuật kiểm tra chắc sẽ biết sự thiếu hụt này nhưng hội chứng này hiếm gặp như thế chẳng nhẽ chúng ta phải mang tất cả mọi người ra kiểm tra? Anh nghi ngờ những người cường pháp thuật hệ bảo vệ, như chúng ta đã suy luận, xung quanh chúng ta có ai theo hệ bảo vệ không nhỉ? Chắc nhan nhản luôn quá, làm sao kiểm định được giả thiết của chúng ta đây? Không biết cha đã từng gặp bệnh nhân nào trên thực tế chưa? Ông ấy có biết không ta? Tự dưng anh muốn viết thư hỏi ông ấy quá.

Gil huyên thuyên một hồi thành công chuyển được sự chú ý của Fleur qua trang sách. Nàng chăm chú đọc, sách vốn là thứ nàng thích. Và thậm chí dù nàng không phải người nhà Ivient nhưng y học cũng là thứ nàng theo từ bé, từ khi biết Gil không sử dụng được pháp thuật nàng lại càng chú tâm hơn, nàng muốn giúp Gil, điều mà Gil thiếu nàng sẵn sàng mang mình đổi lại. Trái tim vị nữ thần ngây thơ đã giữ trọn tình yêu như thế...

- Sắp đến dịp anh và El cần đến các bệnh viện lưu động. – Gil vuốt nhẹ mái tóc nàng – Em đi với anh không?

-...

Nàng nhẹ gật đầu, đôi tay choàng ôm lấy Gil. Rồi nàng kéo ngửa bàn tay Gil ra, dùng ngón tay mình nguệch ngoạc viết từng chữ.

“Dù bất cứ đâu em cũng đi!”

Gil cười, đôi mắt tím sau gọng kính nhấp nhá ánh nhìn hạnh phúc.

- Được. Anh sẽ đưa em đi khắp thế gian!

Ngoài trời gió vi vút bay. Gió nghêu ngao hát từng câu rời rạc... “Ngày xưa có một nàng công chúa... róc tim mình yêu thương một đóa đào...”