Lời Thề

Chương 37: 37 Một Đêm Ở Bệnh Viện 1

- Hiểu Vương, anh nói sao...!Bánh Bao bị ướt hết người?.

- Ừ!.

Người nó ướt nhẹp, đang nhàn nhã ngồi cạnh em liếm láp.

Lúc đó anh do lo cho em nên không để tâm đến chuyện đó.

Nhưng sao?.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?.

Hiểu Vương ôm bả vai Trúc, nhìn sâu vào mắt cô.

Trúc ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt ngây ngẩn, chính cô cũng không hiểu chuyện này là thế nào.

Còn tưởng rằng Bánh Báo Hấp thực sự đã bị Bảo Bình tàn nhẫn giết chết, máu hoà lẫn với nước trong bồn tắm kia chính là của Bánh Báo Hấp.

Hoá ra, tất cả lại là một màn ảo giác sống động Bảo Bình tạo nên để đả kích cô.

- Em sao thế?.

Hiểu Vương không nhịn được lay lay vai cô, cô đang nghĩ gì mà không trả lời anh.

Trong chuyện này thật ra có khúc mắc gì anh chưa được rõ.

Đôi mày Hiểu Vương lại nhíu chặt, nét mặt trầm xuống rất nhanh, bao nhiêu chuyện ập tới chỉ trong nháy mắt khiến anh cảm thấy áp lực vô cùng.

Đáy mắt đen tuyền đã sớm nhiễu đầy sự mệt mỏi.

- Em...!thật ra...!em vì đi kiếm tiểu bảo bối mà chạy vào nhà tắm, vì thế mới trượt chân ngã.

Còn tiểu bảo bối, có lẽ chạy vào nhà tắm nghịch ngợm và trốn em nên mới bị dính nước.

Huyền Trúc cố gắng hợp lý hoá tình tiết trong lời kể của mình.

Lén ngước mắt nhìn anh, cô hiếu kì lại hỏi.

- Anh, lúc anh nhìn thấy em...!em trông như thế nào?.

- Còn như thế nào nữa, em ngất không biết trời đất gì.

May mà ngã gập nửa người trên vào bồn tắm, nói không chừng ngã ra ngoài sẽ còn chấn thương sọ não, đa chấn thương nữa kìa.

Hiểu Vương nhướn chân mày nhấn mạnh, định doạ cô một chút.

Làm cho cô từ sau phải chăm chút tới sức khoẻ bản thân mình hơn, nếu như không muốn tình huống này xảy ra thêm lần nữa.

Trúc lại trố mắt lắp bắp hỏi tiếp.

- Em...em ngã vào bồn tắm ấy à?.

- Đúng vậy!.

Thật quá nguy hiểm mà.

Vương nhăn mặt than thở còn cô lại đơ ra toàn bộ, trong đầu tự hiện lên cảnh mình ngã nhào vào thứ nước sền sệt đỏ thẫm như huyết dịch kia trong bồn, sắc mặt vì thế tái mét đi, khoang mũi bất giác sộc tới một mùi tanh tưởi buồn nôn, bèn vô thức đưa tay lên ôm ngực.

Như lời kể của Vương, vậy thì có thể khẳng định sự việc lần này cô gặp phải hoàn toàn chỉ là ảo giác, nếu không, cô không chết vì ngã chấn thương sọ não thì cũng chết vì ngộp thở trong bồn tắm đầy máu ấy rồi.

Vương liếc nhìn biểu hiện khó coi trên mặt Trúc, vỗ nhẹ lên má cô trấn an.

- Thôi!.

Xem như là trong cái rủi có cái may, em không sao là tốt rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.

Lần sau ở một mình phải cẩn thận hơn, biết chưa?!.

- Va...vâng.

Trúc vô thức đáp lại.

Toàn thân thoáng rùng mình, đáy lòng dâng lên nỗi lo sợ sâu xa.

Điều kinh khủng cô không mong đợi sắp sửa ập đến, nó không còn ở yên trong giấc mơ của cô nữa.

Giờ đây nó đã đủ mạnh để bước vào cuộc sống của cô đảm bảo chân thực nhất, rùng rợn nhất.

Giấc mơ dài mang theo đôi mắt đỏ ngầu ám ảnh của Bảo Bình hiện lên mạnh mẽ đe doạ tâm lý cô lúc này, nó nhắc nhở cô về một lời cảnh báo chết chóc có thể giáng xuống đầu cô và Hiểu Vương bất kỳ lúc nào, chỉ cần nó hội tụ đủ sức mạnh.

Trúc im lặng nhìn ra khung cửa sổ nhỏ của phòng bệnh.

Bầu trời đen kịt ngoài kia bị ô cửa giới hạn thành một hình chữ nhật vuông vức nhỏ nhắn.

Tương lai của cô cũng thật mịt mù như thế.

Thậm chí giờ đây, đến ao ước một hạnh phúc đơn sơ có Hiểu Vương trong đó cũng đã trở thành quá xa vời, khi mà mạng sống của mình chưa giữ được nổi, lại đòi sống mà còn phải thật hạnh phúc, e rằng quá tham lam đi.

Trúc đau khổ kìm nén mọi tâm tư xuống đáy lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tuỵ của cô vẫn thành công không để lộ ra điều gì.

Đáy mắt tròn vẫn trong veo, chỉ có đầu chân mày thanh tú là hơi nhíu lại.

Vương nhìn đồng hồ, anh nắm tay Trúc nhẹ nhàng nói.

- Cũng muộn rồi, em nằm xuống ngủ đi.

Đừng thức khuya kẻo mệt.

- Còn anh thì sao?.

- Đừng lo, anh vẫn ở đây.

Anh chưa buồn ngủ, khi nào mệt anh sẽ lên nằm cạnh em.

Trúc gật đầu, nằm xuống ngay ngắn, khẽ nhắm hai mắt lại.

Cô thực sự rất mỏi mệt, bên trong nhốt chặt một khối lo sợ mơ hồ.

Cứ thế chìm dần vào giấc ngủ chập chờn nặng nề như cánh quạt trần xoay mòng mòng phía trên đầu.

———————————-

Nửa đêm trong bệnh viện thật yên tĩnh, dẫu vẫn có ánh đèn điện chiếu sáng trong các toà nhà nhưng khoảng không gian bên ngoài thì vẫn thế, bị bóng tối chiếm cứ không có gì sai biệt.

Màn đêm giăng phủ khắp nơi khiến cho nó vốn đã là một nơi lạnh người lại càng có thêm chất xúc tác mà biến thành rùng rợn, nhạy cảm nhiều hơn nữa.

Nơi mà không chỉ có con người tồn tại.

Cái thế giới song song ấy, thực ra vẫn ở cạnh chúng ta, chỉ là nó vô hình, ẩn mình đi một cách thầm lặng mà thôi.

Lê Vi từ đâu nhảy ra, xoay thân thể nhẹ như làn gió, cô nép mình bên cánh cửa sổ phòng bệnh, ngó đầu nhìn vào trong.

- Huyền Trúc cô ta lại bị gì thế này?.

Người thật chẳng khác gì tờ giấy, động cái là rách làm vất vả Hiểu Vương.

Lê Vi vừa nhìn vừa càu nhàu.

Cô thấy Hiểu Vương, anh đang nằm bên cạnh Huyền Trúc, dùng cánh tay bao lấy cô ta trong ngực, cả hai hình như đều rất mệt mỏi mà ngủ say sưa.

Cô còn thấy gương mặt anh đọng lại nét âu lo, có phần gầy đi đôi chút, râu đã mọc lún phún trên mép và cằm.

Bất chợt từ trong lòng cô nhói lên sự xót xa.

Nếu có thể làm gì đó cho anh, cô nhất định không nề hà.

Lê Vi nhíu mày cắn môi.

Nhưng trước mắt là phải tìm hiểu rõ chuyện này đi đã, tại sao Huyền Trúc lại nhập viện?.

Lê Vi trầm ngâm suy nghĩ, thân ảnh dính sát vào bức tường của toà nhà cao lớn, ngửa mặt nhìn lên trời.

Trăng đêm nay sáng quá.

Tròn vành vạnh.

Hôm nay là thời khắc giữa tháng tức là rằm, vì thế nên âm năng đang ngự trên dương gian rất mạnh, do tác động từ mặt trăng.

Lê Vi nhờ thế cũng hấp thụ được nguồn khí âm dồi dào, âm lực tăng lên đáng kể, đủ để hành sự tuỳ ý.

Cô mím môi, hai mắt sắc đảo qua đảo lại như đang suy tính, đồng thời cũng là thận trọng quan sát tình hình xung quanh.

Nên biết nơi này là bệnh viện, không chỉ có một mình cô mới là ma, còn rất nhiều âm hồn lang thang khác tồn tại trong khu vực này.

Người ta thường nói, bệnh viện là nơi chuyển tiếp giữa dương thế và âm giới.

Vậy nên, nơi đặc biệt này chung quy tồn tại song song cả hai loại thế giới: người và ma quỷ.

Bầu trời khuya sâu thăm thẳm không một gợn mây, lộ ra ánh trăng sáng vằng vặc tỏ tường chiếu rọi xuống mặt đất.

Rát lên vạn vật một lớp ánh sáng nhàn nhạt như vàng, lại hàm chứa nguồn năng lượng bí ẩn.

Tuy nhiên, cũng vì thế mà bầu không khí tràn đầy một mùi nguy hiểm cực quái dị, sự tịch mịch giăng trùm.

Giữa dãy hành lang lạnh lẽo và trắng toát trải dài, bóng Lê Vi lướt đi rất thận trọng, màu váy đỏ như hoa mẫu đơn nổi bật trên nền trắng lạnh nhạt trong toà nhà bệnh viện.

Hai con người kia đều đang yên vị tại đây, nghiễm nhiên là Lê Vi cũng chỉ có thể quanh quẩn tại đây, theo dõi sự tình hai người bọn họ.

Trên đường “ vi hành “, đôi khi Lê Vi bắt gặp một vài “ vị đồng hương “, đương nhiên chỉ có thể làm lơ mà đi tiếp, không nên động chạm đến nhau.

Bọn họ cũng dật dờ ẩn hiện đi lại tự do giữa những hành lang rộng, thậm chí tự do đến mức trực tiếp đi xuyên qua những bức tường.

Lê Vi khẽ “ hừ “ một tiếng.

Đêm nay là đêm chí âm, lẽ dĩ nhiên bọn họ cũng thoải mái hành tung hơn bình thường.

Tiếng “ ting “ thanh gọn của thang máy vang lên, cánh cửa từ từ tách ra, Lê Vi đúng lúc đi ngang qua, cô nhìn vào bên trong thì thấy một y tá trực ca đêm đang lặng lẽ đẩy một chiếc băng ca trống ra khỏi cửa thang máy, vẻ mặt uể oải.

Có lẽ do trực ca đêm nên cô y tá đó buồn ngủ.

Nhưng điều khiến Lê Vi chú ý hơn cả chính là chiếc băng ca kia.

Trên đó đang có một ông già ngồi lên và tất nhiên không phải là người.

Ông lão có thể chết vì bệnh tuổi già, mà cũng có thể là đột quỵ, cũng chẳng biết nữa, chỉ thấy khuôn mặt tròn của ông ta tím tái, phù nề, hai mắt trắng đục lim dim, bờ môi tái nhợt.

Thân hình phì nộn.

Cô y tá kia bặm môi cố sức để đẩy chiếc băng ca “ trống “ về phía trước mà không biết rằng, nó nặng lên vì điều gì.

Chiếc băng ca và người y tá đi xuyên qua Lê Vi, chỉ có ông lão ngồi nhờ trên đó là né ra một chút.

Ông ta chầm chậm quay mặt lại nhìn về phía cô bằng đôi mắt lờ đờ chỉ thấy có lòng trắng.

Lê Vi chẳng quan tâm, quay mặt lướt đi.

Mà cái thang máy kia, ngay sau đó, cũng có một vài kẻ “ đi nhờ “ sử dụng tiếp.

Bọn họ cũng giống như con người, rất biết tận dụng tiện nghi.

Lê Vi nhếch môi cười lạnh.

Bóng váy đỏ cứ đi dọc những dãy hành lang của toà nhà có phòng bệnh của Huyền Trúc như một người bảo vệ thầm lặng.

Lúc này vô tình đã đưa chân tới dãy sau của toà nhà.

Nơi này rất trống trải, lại còn vì thế mà trở nên vắng vẻ hơn nữa.

Mấy chiếc đèn vàng không đủ sức đập tan bóng tối dày đặc bao trùm lên cảnh vật.

Lê Vi đưa mắt hồn quan sát khắp một lượt.

Đây là một khuôn viên nhỏ ẩn ở mặt sau của toà nhà này.

Mặt đất được phủ bằng một lớp cỏ dại xanh rì, lúc này đẫm sương đêm.

Phía đối diện xa xa ẩn hiện bức tường bao quanh chạy dài chẳng biết đến đâu.

- Kẽo kẹt....!hihi...!haha....hihi...

Lê Vi rất nhanh tóm được âm thanh đột ngột đó.

Quét mắt về phía phát ra tiếng cười lạnh gáy.

Phía cuối hành lang rộng dẫn ra khuôn viên, có một số chiếc băng ca bỏ không được tập hợp tại đây.

Và lúc này, vài cái trong số chúng đang có những bóng đen nhỏ nhắn leo trèo đùa nghịch trên đó, khiến cho chúng không người mà đột nhiên chuyển động.

Lê Vi híp mắt thận trọng, bước chầm chậm tới quan sát đám nhỏ ấy.

Bọn chúng nheo nhóc tụ hợp lại thành một bầy lố nhố trên dưới khoảng mười đứa.

Đều còn rất nhỏ.

Có đứa chỉ là một cái bóng đen thui, còn có đứa lớn hơn rõ hình thù thì hình dạng cũng thực khó coi.

Đứa da dẻ tím tái, lè cái lưỡi cũng tím đen ra ngoài mà nô đùa.

Có đứa mất một cánh tay, một cẳng chân, hoặc song thân dính liền với nhau trông rất quái đản.

Có đứa cái đầu không đầy đặn, một bên hộp sọ chẳng hiểu vì sao lại lõm sâu vào như cái hố tròn, mất cả một bên mắt.

Chúng bò trườn, leo trèo từ cái băng ca này sang cái băng ca kia, hết sức thích thú và thoải mái.

Lê Vi không có ý định quấy rầy đám “ cô nhi “ đó, bèn chỉ nép ở một góc tường mà quan sát.

Bởi cô tự nhận định được mức độ nguy hiểm nếu chạm mặt bọn nhóc quỷ quyệt đó.

Trong những loại âm hồn bất tán, thì âm hồn của những đứa trẻ luôn là một thể loại mà cả người và âm hồn khác đều phải e dè.

Tất cả xuất phát từ sự non nớt của chúng.

Trẻ em sinh ra vốn ngây thơ, hỷ, nộ, ái, ố của chúng vì thế là đơn thuần nhất.

Vui thì cười khanh khách, đau hay khó chịu thì bật khóc oa oa, rất thành thật và đơn giản.

Cũng chính vì thế, một khi đã bị chọc giận thì cơn giận dữ chúng phát tiết đều cũng thực rất đáng sợ.

Nhất là khi chúng chất chứa thù hận trong lòng.

Trẻ em là chúa thù dai.

Những đứa trẻ này còn là chết oan, chết yểu thì nói oán khí tích tụ trong chúng ngút trời cũng không hề ngoa chút nào.

Đối phó với đám hài tử này còn khó hơn là với mấy tên cô hồn ma mãnh vất vưởng ngoài đường ngoài chợ.

Lê Vi không dại mà mua việc vào mình, nhỡ bị chúng thù thì khó thoát khỏi phiền toái.

Nói không chừng, nếu một thân đối chọi với bọn chúng, Lê Vi không có khả năng thắng lợi, âm lực của hồn ma trẻ con luôn rất mạnh và khó khống chế nổi chúng.

Chỉ thầm đánh giá đám tiểu âm linh kia trong đầu một lúc, mà trên trán Lê Vi cơ hồ đã đen lại, cần phải biến khỏi lãnh địa hài tử này càng sớm càng tốt.

- A!.

Chuẩn bị rùng mình biến đi, ngay lúc ấy trên vai Lê Vi lại cảm thấy có gì đó cựa quậy rất ngứa ngáy, bèn liếc đuôi mắt nhìn lên bả vai mình.

Ánh mắt vừa dừng lại trên vai, đã như chạm phải tia điện, bất giác khẽ thốt lên kinh hãi.

Trên vai cô từ lúc nào đã có một cái bóng đen nhỏ thó bám vào.

Nó đang bám trên lưng cô như chú vượn con bám trên lưng vượn mẹ.

Cánh tay ngắn cũn mập mạp bấu lấy lớp váy áo của Lê Vi.

Một tay kia cho vào cái miệng nhỏ đỏ lòm chỉ toàn lợi mút chùn chụt.

Lê Vi cả kinh, tuy rằng cô cũng cùng một thế giới với nó ấy nhưng vẫn không nhịn được nổi ghê sợ mà bị tiểu hài tử đen thui này rống doạ, nhảy lùi một bước.

Lồng ngực cô dẫu không còn tim để đập nhưng lúc này vẫn cảm thấy căng cứng như trái bóng, chỉ cần đứa hài tử này động đậy là sẽ nổ tung ngay.

Đầu óc cô căng thẳng, nhất thời bấn loạn không biết nên xử lý thế nào với tên “ tiểu hầu tử “ đen thui, vì sợ đánh động đám tiểu yêu đang vui chơi ngoài kia.

Lúc đó e rằng khó thoát khỏi vòng vây của cả “ bầy tiểu hầu tử “ này.

Đứa trẻ đen xì vẫn bám chặt trên lưng Lê Vi, ngoan ngoãn mút tay chùn chụt như đầu ti mẹ.

Lê Vi nhẹ nhàng lướt vào sau bức tường, không ngờ tên hài tử thúi này lại dễ bị kích động đến vậy, liền há miệng ra cười khành khạch.

Lê Vi sững người, tiếng cười lảnh lót giòn tan này rất thành công thu hút sự chú ý của đám âm hồn lố nhố ngoài kia.

Chúng bất thình lình dừng mọi hành động lại, chăm chăm nhìn về phía cô đang chôn chân tại mép tường.

Tất cả chỉ trong nửa giây...

Lê Vi định rùng mình thoát thân thế nhưng rốt cục là vẫn chậm một bước.

Âm lực của cô vốn đã yếu hèn trong giới, mà đi so đo với âm lực của bọn hài nhi này nữa thì quả thật rất giống lấy trứng chọi đá.

Đêm nay lại vừa khéo trăng tròn, chúng thực sự rất mạnh.

Cô loay hoay phát âm lực biến mình còn chưa hoàn thành thì bọn hài tử kia đã rời những chiếc băng ca, thoăn thoắt bò trườn như cái máy lao tới chắn trước mặt cô chỉ trong tích tắc.

Nấy đó thôi cũng đã chứng minh âm lực giữa hai loại âm hồn cách biệt tới mức nào.

Lê Vi chết sững, trân mắt nhìn đám hài tử lố nhố đang im lìm quan sát mình.

E rằng chưa kịp biến đi thì chúng ta vươn tay vươn chân nhảy phóc tới bám lấy cô rồi.

Nghĩ thế nên không dám khinh suất, hành sự lỗ mãng.

Cô đứng im, chúng cũng tuyệt đối không có hành động gì, cũng không cười đùa la hét hiếu động như ban nãy nữa.

Điều đó làm cô căng thẳng hết sức, khuôn mặt chúng bất động, chỉ có những đôi mắt khó hiểu giương lên nhìn chằm chằm về cô, thế nên tuyệt nhiên không nhìn ra được là chúng đang suy nghĩ cái gì, có thái độ gì.

Bỗng đứa nhỏ đen thui bám trên vai Lê Vi đột nhiên hét lên the thé như phấn khích với cái gì đó, nó giơ cánh tay mập ngắn cũn ra làm động tác muốn nắm một vật, cứ xoè ra rồi lại nắm vào.

Lê Vi giật bắn mình, hốt hoảng nhìn theo cánh tay đứa nhỏ hướng tới.

Hoá ra là dải khăn cài trên cổ váy của Lê Vi, lúc này đang thắt thành hình cái nơ mềm mại rũ xuống rất xinh và bắt mắt.

Rất nhanh trong đầu Lê Vi loé lên một ý nghĩ.

Cô nuốt nước bọt, run run đưa tay lên gỡ dải khăn màu đỏ tươi ấy xuống, ngay lập tức “ vượn con “ chộp lấy, không ngừng ré lên vui thích đến chói tai.

Nó nhanh chóng rời khỏi bả vai Lê Vi, thoắt cái nhảy tót xuống nền đất bò lẫm chẫm về phía đám nhóc đang ngồi quan sát phía trước, lẫm chẫm nhưng nhanh hơn cả tên bắn.

Lê Vi trợn mắt, thật không thể tin vào mắt mình.

Đứa bé nhỏ thó đen xì ấy giơ giơ cánh tay ngắn đang nắm chặt dải khăn mỏng dài phất phơ như làn sương trong không trung, đám âm hồn hài tử kia liền bị thứ lạ mắt ấy cuốn hút, thi nhau nhảy tới tranh giành.

Hình ảnh đám trẻ đánh nhau vì một món đồ chơi thật sự không có gì là lạ.

Huống hồ bọn cô nhi này vốn lang thang, vất vưởng, đến miếng ăn, mảnh yếm còn chẳng có nói gì đến đồ chơi.

Chúng đã thật sự quên mất sự tồn tại của Lê Vi mà chỉ chuyên tâm vào việc giành nhau dải khăn ấy.

Tiếng cười giòn giã có, tiếng hét phấn khích có, tiếng hét phẫn nộ cũng có và sau đó là tới tiếng khóc ré chói tai.

Trẻ con là vậy mà.

Thật ồn ào.

Không gian tĩnh mịch nơi khuôn viên này phút chốc đã trở thành một cái chợ vỡ, hỗn độn tạp âm lảnh lót đến ghê người.

Lê Vi không bỏ qua cơ hội thoát thân, nhẹ nhàng lui vào trong, rùng mình vội vã biến đi mất.