Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 67: Tuy hai mà một

Cô bực bội từ hôm qua đến giờ, thật lòng cô chỉ muốn xé thiệp cưới đó, cho vào thùng rác để khuất mắt. Cô nhìn đi nhìn lại, tại sao người đàn ông đó còn trơ trẽn mời thiệp? 

Cô bước đến gần quán trà sữa, cô kêu ngày một ly trà sữa bạc hà size L, chỉ có như thế mới có thể giúp cô giải tỏa nỗi phiền phức này. Mùi hương bạc hà thoang thoảng bay vào mũi cô rất gần, rất gần, gần như thể cô có thể đắm chìm vào. Cô nghi hoặc, mùi bạc hà này không phải của trà sữa chứ?

"Em đang bực bội ai vậy?"

"Anh...sao anh biết em ở đây?"

Cô giật thót, quay người về phía sau khi nghe được giọng nói trầm ấm quen thuộc ấy. Anh thật ghê gớm, mọi hành tung của cô đều được anh nắm bắt. Cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng, quay sang nhận lấy ly trà sữa từ nhân viên.

"Anh đã nói rồi, thần giao cách cảm, thế giới này có rộng lớn thế nào anh cũng sẽ tìm thấy em"

Đôi mắt cô long lanh đọng nước, cô cảm động muốn khóc, nhưng lại cúi đầu cười trừ, người đàn ông này quả nhiên dẻo miệng, đúng là môi mỏng mà!

Cô ngồi trầm tư, nghịch ngợm ly trà sữa trước mặt, anh nhìn cô quan sát, không gian hết sức trầm lặng, không gian lại vắng khiến cho cả hai có thể nghe được nhịp thở của nhau. Một lúc sau, anh xoa đầu cô, véo má cô một cái, lên tiếng. 

"Nếu vì chuyện đám cưới của An Khôi, Tử Dung. Em không đi cũng không sao, đừng buồn lòng vì chuyện nhỏ nhặt này."

"Tại...tại sao anh biết?"

Cô ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn anh, lắp bắp hỏi.  Không những anh biết cô ở đâu, mà còn biết trong cô suy nghĩ gì...

"Anh...Mẫn Huyên bỏ đi rồi, tên đó còn dám đưa thiệp mời cho Mẫn Huyên, có quá đáng không?"

Cô tức giận, mỗi lần nhắc đến chuyện đó cô chỉ muốn tát vào mặt tên sở khanh bỉ ổi kia mà thôi. Tại sao anh lại tốt như vậy, lại có một người bạn khác hẳn với anh, dù là bạn xã giao ít nhất anh cũng phải tìm người tốt để kết giao.

"Mẫn Huyên bỏ đi? Anh nghĩ chuyện này An Khôi có nỗi khổ riêng..."

"Nỗi khổ riêng? Làm như Mẫn Huyên nhà em không có chắc, tất cả là hắn luôn làm Huyên buồn!"

Anh vẫn trầm lặng nhìn cô, khẽ cười mỉm dịu dàng, ôn nhu. Anh kéo ghế về phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng dỗ dành. 

"Tất cả là do An Khôi không tốt, anh đối với em tốt là được rồi."

"Anh!"

"Nếu như em muốn dự lễ cưới, anh sẽ đi cùng em. "

"Em cũng có thiệp riêng mà, cần gì đi chung với anh?"

Cô bĩu môi, anh nghĩ chắc mình anh có nhỉ? Cô còn được mời riêng đấy, một tấm thiệp mà cô không muốn nhắc đến. Anh chỉ mỉm cười véo mũi cô, hôn nhẹ lên trán cô. 

"Tuy hai mà một, chỉ cần một thiệp là được!"

...

Tử Dung bước về người đàn ông mặc áo bệnh nhân nằm trên giường bệnh, khuôn mặt ông đã xanh xao hơn, tay vẫn còn truyền nước biển. Tử Dung đặt bao trái cây xuống, chậm rãi gọt trái cây để xuống đĩa. Người đàn ông trung niên kia vãn đang ngủ, trên khuôn mặt hằn lên bao sự mệt nhọc.

"Ba! Ba dậy rồi? Ăn chút trái cây đi."

"Tử Dung, con...khụ khụ"

"Con và An Khôi đã làm xong mọi thứ cho tiệc cưới, chỉ còn chờ ba mà thôi. Tiệc cưới sắp đến rồi, ba phải mau chóng bình phục"

Tử Dung mỉm cười nhẹ nhàng, đưa cho ông một ly nước, đây là tâm nguyện của ba, phận làm con Tử Dung phải thuận theo. Tử Dung hoàn toàn không hề muốn ba buồn lòng vì mình thêm lần nào nữa, căn bệnh huyết áp của ba đã một ngày một nặng, Tử Dung không thể khiến ông thên gánh nặng.

Ông nghe Tử Dung nói thế liền cười sảng khoái, nụ cười vui vẻ từ lâu đã trở lại. Phù Tử Dung là một tay ông nuôi nấng, đến bây giờ Tử Dung nên thực hiện tròn đạo làm con. 

"Ba sẽ khỏe, nhất định."

"Dạ"

"Con gái, bệnh tim của con cũng phải chú ý. Sau này có An Khôi chăm sóc rồi, ba sẽ đỡ lo lắng"

Tử Dung gật đầu, căn bệnh tim bẩm sinh này được di truyền từ mẹ, mẹ của Dung đã rời khỏi Dung từ rất nhỏ. Chính người ba tuyệt vời này đã luôn chỉ dạy Tử Dung nên người. Ông Phù Duy cũng chính là người luôn lo lắng về bệnh tình của Tử Dung.

"Con đã gửi thiệp cho Nam Phong chưa?"

"Rồi ạ"

"Con nhất định sẽ sống tốt"

Tử Dung chỉ gật đầu, mỉm cười nhạt đáp lại. Nhắc đến Nam Phong, cũng như hàng ngàn mũi dao chĩa về phía Tử Dung, khiến con tim Tử Dung đau nhói. Cố gắng gượng, cố gắng trải qua sự dày vò này mà bản thân tự mình chuốt lấy. 

Phù Duy quan sát con gái, lặng im không nói gì. Ông hiểu rõ, tên Nam Phong không hề yêu con gái của mình, trải qua nhiều năm như vậy, hắn ta vẫn không động lòng, mặc cho Tử Dung ngày đêm lo lắng cho hắn, quan tâm hắn, việc gì Phù Tử Dung phải nhận lấy đau khổ như thế. Chỉ có tìm cuộc sống mới, Phù Tử Dung mới không đau khổ nữa. Phù Duy vuốt tóc con gái, khẽ ôm con gái vào lòng dỗ dành, thà đau một lần rồi thôi, còn hơn đau đớn cả cuộc đời