Long Tế Chí Tôn

Chương 77: Chuyển nhượng cổ phần

Một viên đá làm dậy lên cơn sóng ngập trời.

Trong nháy mắt Tô Hải đã nhen lên ngọn lửa trong đám người nhà họ Tô.

Trước lợi ích của gia tộc, sự được mất của cá nhân có thể bỏ qua, không cần đếm xỉa.

“Đúng vậy, cháu nói đi, giải quyết thế nào!”

“Tô Diệu, cháu không nghĩ kỹ mà xem, Địch đại sư người ta có thể nhìn trúng cháu là phúc phận của cháu. Người ta đã không chê cháu từng gả cho người khác, cháu còn có vấn đề gì mà từ chối chứ?”

“Đúng đó, cứ phải giả vờ mình là người cương trực, trong sáng gì chứ.”

Lời bọn họ nói càng ngày càng khó nghe, về sau căn bản không thể nào nghe lọt tai nổi.

Tô Diệu cắn chặt môi, không để mình khóc lên.

Những người này đúng là quá đáng, dựa vào cái gì mà muốn cô hy sinh bản thân để tác thành cho bọn họ chứ?

“Được rồi, tất cả đừng nói nữa!” Bà Tô vỗ bàn, rồi nói với Tô Diệu: “Diệu Diệu à, bà biết cháu không thích Địch Thiên Đông, thế nhưng bà nội là người từng trải, bà cảm thấy anh ta rất thích hợp với cháu, cũng xứng với cháu, thế nên bà quyết định rồi. Đợi nửa tháng sau Địch Thiên Đông ra khỏi trại tạm giam thì chúng ta sẽ nói chuyện thông gia với anh ta.”

Bà nhìn thấy Trần Dương ở bên cạnh Tô Diệu, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Trong vòng nửa tháng này, cháu phải ly hôn với Trần Dương.”

“Cháu không ly hôn.”

Tô Diệu không kiềm chế nổi nữa, cô rơi nước mắt: “Cháu sẽ không ly hôn với Trần Dương, cũng sẽ không gả cho Địch Thiên Đông. Mọi người đừng tiếp tục nghĩ cách thao túng cuộc đời cháu nữa!”

Bà Tô đột nhiên đứng lên, nổi giận, nói: “Nói lung tung cái gì thế? Lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, chuyện này không phải do cháu, muốn cháu gả thì phải gả, không gả cũng phải gả. Chuyện này liên quan đến tương lai của nhà họ Tô chúng ta. Ta gọi cháu đến không phải để thương lượng với cháu, mà là để thông báo với cháu, việc này cứ định như thế đi!”

“Không!”

Nghe những lời này, trong mắt Tô Diệu đều là tuyệt vọng.

Tô Hải và những người nhà họ Tô khác đều lộ ra vẻ mặt vui sướng tràn trề vì đạt được thắng lợi.

Bọn họ căn bản không để ý đến hạnh phúc của Tô Diệu.

Thứ bọn họ quan tâm chính là nắm được tiền của Địch Thiên Đông, sau đó thành lập một công ty hoàn toàn mới của nhà họ Tô.

Trần Dương ở rể nhà họ Tô gần ba năm, mọi người nhà họ Tô hết lần này tới lần khác đã khiến Trần Dương thay đổi cách nhìn về bọn họ. Những người này đúng là không hề có điểm dừng, nhìn bọn họ thao túng cuộc đời của người khác giống như bọn họ là người thắng cuộc, Trần Dương bị sự nực cười của bọn họ chọc cho phải cười ra tiếng.

Tiếng cười kia rơi vào trong tai những người nhà họ Tô lại vô cùng chói tai.

“Cậu cười cái gì?” Bà Tô lạnh giọng, nói.

Trần Dương ôm bụng cười, nói: “Các người đúng là quá nực cười, đường đường là nhà họ Tô có mấy trăm người, chỉ vì mình không quen với việc kinh doanh mà đẩy hết trách nhiệm lên người một cô gái, đúng là buồn cười đến cực điểm!”

Dừng một chút Trần Dương lại nói: “Điều càng nực cười hơn chính là nhà họ Tô mấy người vì lợi ích mà làm tổn hại đến tình thân, lại còn tự tay đem cháu gái của mình đẩy vào hố lửa. Một gia tộc như vậy mà vực dậy được mới là điều mỉa mai.”

Bà Tô đập bàn, nổi giận nói: “Đây là chuyện của nhà họ Tô chúng tôi, không tới phiên một người ngoài chõ miệng vào. Diệu Diệu theo cậu chỉ có thể chịu khổ, chỉ có ở cùng với Địch Thiên Đông mới có được hạnh phúc.”

Trần Dương nghe tới câu này bên thu lại nụ cười: “Nói nhiều như vậy còn không phải vì đàn ông nhà họ Tô của mấy người vô tích sự, thế nên mới khiến cho hơn một nửa cổ phần của nhà họ Tô rơi vào tay người khác. Bởi vì các người vô tích sự, lại không có bản lĩnh, thế nên mới nghĩ đem con gái nhà họ Tô cho người khác, để đổi lại thứ tôn nghiêm gia tộc nực cười đến cực điểm kia của các người.”

“Cậu… cậu…”

Bà Tô vô cùng tức giân, tay run run chỉ vào Trần Dương, tức giận không thôi, nói: “Nhanh, nhanh ném tên vô dụng này ra ngoài cho ta!”

Trần Dương không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ.

Ai nấy của nhà họ Tô đều nghiến răng nghiến lợi đứng đó nói muốn cho Trần Dương đẹp mặt, thế nhưng lại không có một người dám bước lên phía trước.

Cảnh Trần Đương đánh Địch Thiên Đông tơi bời ngày hôm qua vẫn còn đang rõ ràng ngay trước mắt, ai dám đi lên chứ?

Tên vô dụng này, ngay cả Địch Thiên Đông cũng không đánh lại cậu ta thì bọn họ càng không thể đánh lại được.

Mắt thấy Trần Dương càng lúc càng gây to chuyện với nhà họ Tô, Tô Diệu vội vàng kéo tay Trần Dương, khẽ nói: “Trần Dương, em biết anh đang nói đỡ cho em, nhưng hiện giờ anh nói như vậy sẽ chỉ làm cho tình hình tệ hơn thôi.”

Trong lòng Tô Diệu đã hoàn toàn rối bời, hiện giờ cách duy nhất cô có thể nghĩ ra chính là sau khi kết thúc cô sẽ đi xin bà nội. Hy vọng bà nhìn vào tình cảm bà cháu, không cần phải hy sinh hạnh phúc của cô.

Trần Dương biết suy nghĩ của Tô Diệu, anh nhẹ nhàng cầm tay cô: “Đừng sợ, em không cần phải cầu xin bọn họ, đợi lát nữa bọn họ sẽ phải cầu xin ngược lại em.”

Cái gì?

Tên nhóc này tức đến điên rồi à?

Chúng ta phải đi cầu xin Tô Diệu?

Hiện giờ chuyện Tô Diệu ly hôn với cậu rồi gả cho Địch Thiên Đông đã định chắc rồi, không phải một kẻ ở rể nhỏ bé như cậu có thể chống đối được, vẫn nên ngoan ngoãn nhận rõ hiện thực đi.

Bà Tô cũng lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, nhà họ Tô nhiều người như vậy, lẽ nào cậu có thể lật trời hay sao?

Tô Diệu căng thẳng, lẽ nào Trần Dương định dùng nắm đấm giải quyết vấn đề giống như ngày hôm qua hay sao?

Không, tuyệt đối không thể được, như vậy chuyện chỉ có thể bết bát hơn thôi!

“Trần Dương, em biết anh muốn bảo vệ em, thế nhưng đàn ông không thể chỉ dựa vào sức lực!” Tô Diệu khẽ nói: “Nếu như anh thật sự muốn tiếp tục đi cùng với em, thì không thể chỉ nghĩ tới dùng sức lực…”

Tô Diệu còn chưa nói hết câu, một người làm vội vàng chạy từ bên ngoài vào phòng khách, hoang mang nói: “Lão phu nhân, chủ tịch Đinh của khoa học kỹ thuật Liệt Dương đến rồi!”

Xoạt!

Vừa dứt lời, bà Tô vội vàng đứng dậy khỏi chỗ.

Những người khác của nhà họ Tô cũng dồn dập đứng lên.

Hiện giờ Đinh Kiệt của công ty khoa học kỹ thuật Liệt Diễm mới là cổ đông lớn nhất của nhà họ Tô, bọn họ không có tư cách để lên mặt.

Rất nhanh, Đinh Kiệt mặc quần áo thể thao đeo kính đen, có hai người phụ tá đi theo, anh ta rảo bước vào phòng khách.

“Bà Tô, đã lâu không gặp.” Đinh Kiệt cười rồi chào hỏi.

Bà Tô không dám thất lễ, vội vàng dặn người làm bưng ghế đến: “Chủ tịch Đinh, mời ngồi.”

Sau khi đợi Đinh Kiệt ngồi xuống, bà Tô hơi thấp thỏm, nói: “Không biết chủ tịch Đinh đến nhà họ Tô có việc gì không?”

Quyền khống chế nhà họ Tô nằm trong tay Đinh Kiệt, bà ta không thể không cung kính.

Đinh Kiệt vắt chéo hai chân, khẽ cười, nói: “Bà Tô khách sáo rồi, thật ra cũng không có việc gì lớn, chỉ là một chút việc nhỏ thôi!”

Việc nhỏ?

Việc nhỏ gì mà đích thân chủ tịch Đinh lại đến đây chứ?

Mọi người nhà họ Tô đưa mắt nhìn nhau, trong bụng vô cùng nghi hoặc.

Trong lúc mọi người vẫn đang thấy tò mò, Đinh Kiệt đứng dậy khỏi ghế, tháo kính râm xuống, đi thẳng tới trước mặt Tô Diệu.

“Tiểu thư Tô Diệu, à không đúng, hẳn là chị dâu.” Đinh Kiệt vỗ đầu, hơi ảo não vì mình đã nói sai, anh ta cầm một phần tài liệu ở chỗ phụ tá rồi đưa vào tay Tô Diệu, khách sáo nói: “Chị dâu à, đây là năm mươi mốt phần trăm cổ phần của nhà họ Tô ở trong tay em, hiện giờ em đã chính thức chuyển cổ phần xuống tên chị rồi, đây là giấy chuyển nhượng cổ phần, chị dâu chỉ cần xác nhận là được.”

Cái gì?

Chủ tịch Đinh gọi Tô Diệu là chị dâu?

Hơn nữa còn chuyển nhượng hết năm mươi mốt phần trăm cổ phần nhà họ Tô ở trong tay mình cho Tô Diệu…

Trời ơi, năm mươi mốt phần trăm cổ phần kia, trị giá một tỷ đó!

Toàn bộ trang viên nhà họ Tô đều rơi vào im lặng.

Lúc này, có người đã nghe ra manh mối trong lời của Đinh Kiệt.

Đinh Kiệt này gọi Tô Diệu là chị dâu.

Chẳng lẽ Tô Diệu lén lút sau lưng Trần Dương, có đàn ông khác ở ngoài sao?

Tô Diệu à, cô giỏi lắm, vốn tưởng là người cương trực trong sáng thế nào, không ngờ đã sớm lén lút sau lưng chồng mình, dụ dỗ đàn ông khác ở ngoài rồi!

Hình tượng trong sáng lạnh lùng của Tô Diệu trong mắt những người nhà họ Tô đã đổ vỡ trong nháy mắt.

Nhưng mà, đúng lúc này, bước chân của Đinh Kiệt lại đi tới phía trước Trần Dương, vô cùng cung kính vái anh một cái!

“Anh Dương, sớm biết Tô Diệu là chị dâu thì em đã không cần chạy nhiều thêm một chuyến này đâu.”

Lần trước, sau khi thu mua cổ phần của nhà họ Tô, Trần Dương đã cho Đinh Kiệt đổi giọng gọi mình là anh Dương. Cứ chủ tịch Trần, nghe mà thấy bản thân già nua.

Trần Dương gật đầu cười, vừa lòng nhìn Đinh Kiệt.

“Anh Dương, không có chuyện gì thì em về công ty trước.” Công ty của Đinh Kiệt còn một đống lớn chuyện chưa xử lý, sau khi nhận được tin nhắn của Trần Dương, anh ta đã buông hết mọi chuyện, vội vàng chạy đến đây.

Hiện giờ đã chuyển nhượng cổ phần xong rồi, anh ta liền dẫn người rời đi.

Đinh Kiệt đến nhanh, đi cũng nhanh, tất cả mọi người nhà họ Tô còn chưa kịp phản ứng lại.

Đợi tới khi bóng dáng của Đinh Kiệt biến mất trong tầm mắt của mọi người, bọn họ mới phản ứng lại được.

Chuyện… chuyện này…

Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?

Năm mươi mốt phần trăm cổ phần của nhà họ Tô, cứ như thế về tay Tô Diệu?

Bà Tô ngẩn ra nhìn Tô Diệu, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện hình như trong cổ họng đã bị thứ gì đó làm nghẹn lại.

Bàn tay Tô Diệu đang cầm tờ thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần mà run lên, tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô cảm thấy không chân thật!