Lòng Tham

Chương 52: Nói thật lòng

Khi nụ hôn này kết thúc, Hạ Tuyển chỉ có thể dựa vào người Thích Giang Chử thở dốc, ngón tay Thích Giang Chử vẫn còn đang đặt trên sống lưng y.

Hai người không ai nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở đan xen. Hạ Tuyển có thể cảm nhận được đầu ngón tay của Thích Giang Chử nhẹ nhàng vuốt ve cột sống của mình, khi trượt đến eo, cảm giác căng thẳng không biết từ đâu ra, mọc nhanh như cỏ dại, lan tràn khắp cơ thể.

Hưng phấn và vui sướng của lúc trước đều không hẹn mà cùng nhau chạy trốn.

Loại cảm xúc khó giải thích được này cần được ổn định lại, y ở trên người Thích Giang Chử tìm được sự cân bằng trí mạng đó, chỉ là ôm ấp cùng vỗ về không mục đích, chỉ với những việc bé nhỏ đến không đáng kể, những việc phổ thông thường thấy như vậy, ở trên thế giới này, mỗi một ngày mỗi một góc đều đang phát sinh, một chút đặc biệt cũng nhìn không ra.

Nhưng chính những hành động cử chỉ không đặc biệt đó một lần nữa định nghĩa mối quan hệ giữa bọn họ, Hạ Tuyển có thể vứt bỏ nơm nớp lo sợ của trước đây, hiện tại y đã có thể ôm lấy Thích Giang Chử, không còn cần phải có bất kì lý do sứt sẹo nào nữa. Cũng sẽ không còn vào những lúc Thích Giang Chử ôm lấy mình, đến dũng khí ôm lại cũng không có.

Hạ Tuyển giơ tay lên nắm lấy vai Thích Giang Chử, nhẹ nhàng đáp lại hắn, giống như đang thăm dò, dũng cảm của y cũng chỉ có một chút xíu. Y vẫn luôn cảm thấy mình không đủ thông minh, cần phải xác nhận qua lại nhiều lần, cảm thấy đã thật sự an toàn rồi mới bằng lòng tiếp tục.

Y suy tư một lúc lâu, vào lúc chạm vào được Thích Giang Chử, y xác nhận đây đã không còn là một giấc mơ đẹp chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào sẽ bị phá vụn nữa.

Hiện tại nó đã có nhiệt độ.

Giới hạn giữa bọn họ đã bị xóa sạch.

Y không còn thời gian để suy bậy nghĩ bạ, đến linh hồn cũng cảm thấy nóng bỏng, y chỉ cần nỗ lực thêm một chút nữa, dùng sức mà ôm lấy Thích Giang Chử.

Không phải là vì cần thiết.

Là vì y muốn làm như vậy.

"Lại khóc rồi sao?" Thích Giang Chử hỏi.

"Vẫn chưa."

Thích Giang Chử siết chặt lấy bàn tay Hạ Tuyển, bọn họ vẫn cách nhau rất gần, nhưng vẫn đủ để nhìn thấy mặt nhau.

Hạ Tuyển không chột dạ chút nào, y xác thực đã không khóc, chỉ có điều nước mắt vẫn còn đảo quanh nơi đáy mắt, còn đang đợi được trào ra ngoài lại bị Thích Giang Chử phát hiện đầu mối nên không thể làm gì khác hơn là dừng lại ở đó.

Hơn nữa y không muốn khóc ở trước mặt Thích Giang Chử.

Việc này có vẻ khá khó đây, Hạ Tuyển ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Thích Giang Chử một cái.

Phải tận lực không được khóc.

Hạ Tuyển nghĩ thầm trong lòng.

"Ừm," Thích Giang Chử cười đáp, khẽ rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên chân Hạ Tuyển, nói, "Tại sao chỉ mang mỗi dép lê đã chạy ra ngoài rồi?"

Trước đó Hạ Tuyển cũng không ý thức được có gì không đúng, lúc này được Thích Giang Chử nhắc nhở, y mới cúi đầu nhìn một chút, triệt để lâm vào quẫn cảnh, hơn nữa y hoàn toàn không biết phải thoát khỏi nó như thế nào, hai chân y cũng không giấu đi đâu được, chỉ có thể đứng sững sờ tại chỗ.

Hạ Tuyển sửng sốt nửa ngày mới nói: "Quá gấp gáp rồi, em quên thay giày."

Y xác thực đã quên mất, thậm chí trong lúc chạy đến đây cũng không phát hiện ra có nửa điểm không đúng, sau khi tra điểm xong đã trực tiếp từ trong nhà chạy ra, những chuyện khác đều không nghĩ được.

"Ừm." Thích Giang Chử đáp một tiếng, lại nói, "Đi thôi."

Đi đâu?

Y vội vã ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Thích Giang Chử.

"Không đói bụng sao?" Thích Giang Chử giơ cánh tay lên nhìn đồng hồ, nói, "Hiện tại trong nhà không có gì để ăn cả."

"Đi thôi, đối diện có một cửa hàng tiện lợi."

Hạ Tuyển sờ sờ bụng, y quả thật có chút đói. Trong buổi họp lớp tối nay, bởi vì tâm tư của y đều đặt ở nơi khác nên cũng không cảm thấy đói, tùy tiện ăn chút gì đó lấy lệ, lúc này cơn đói mới tìm tới cửa, y đuổi theo Thích Giang Chử, bước ở phía sau Thích Giang Chử.

Kỳ thực y là muốn đi song song cùng Thích Giang Chử kìa, nhưng sau khi nhận được nhắc nhở khi nãy, lực chú ý liền rơi vào hai chân của mình, dòng suy nghĩ không tự chủ mà tìm thấy rất nhiều những chuyện trước kia không để ý, cũng giống như việc đôi dép này hình như có hơi lớn.

Lúc bước đi, cho dù đi trên mặt đường bằng phẳng cũng mất công tốn sức, y muốn cố gắng bước đi nhanh một chút, mà càng cố gắng đi nhanh lại càng khó khăn, vì vậy mỗi lần y khó khăn lắm mới bước đi nhanh hơn một chút lại bị kéo ra phía sau một khúc.

Thích Giang Chử thả chậm bước chân, vào những lúc bước chân dừng lại, hắn loáng thoáng nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân ở phía sau.

"Mang nó... Không tiện lắm." Hạ Tuyển muốn giải thích, "Lúc trước không có cảm thấy không vừa chân đến như vậy."

Không vừa chân đến giống như chỉ cần y bước đi gấp thêm một chút, đôi dép sẽ thoát khỏi khống chế của y, bay ra nơi khác, sẽ cho y thưởng thức vị đắng khi đi chân trần trên đường.

Thế nhưng tại sao trước đó lại không có cảm giác gì hết vậy.

Đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi, lại cảm thấy chuyện này kỳ diệu như vậy, không cảm thấy chán ghét một chút nào.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Hạ Tuyển hơi giương lên, Thích Giang Chử ở bên người y đột nhiên cử động, y cúi đầu nhìn lòng bàn tay Thích Giang Chử.

"Muốn nắm tay em sao?"

"Ừm."

Hạ Tuyển ngẩng đầu nhìn gương mặt Thích Giang Chử, cả bàn tay nắm lấy ngón tay cái của hắn, sau đó y lại có chút cứng ngắc, từ bàn tay đến cánh tay đều tê dại, muốn nhúc nhích cũng cảm thấy quá lãng phí sức lực, nhưng sau đó Thích Giang Chử giúp y làm điều mà y muốn làm.

Ngón tay của hắn xuyên qua khe hở giữa những ngón tay y, những ngón tay của hai người siết chặt lại vào nhau, không để lại một khe hở nào.

Đi tới trước cửa cửa hàng tiện lợi, bọn họ vẫn còn nắm tay, lúc này trên đường đã không còn ai, chỉ có xe cộ tình cờ chạy ngang qua, bên tai Hạ Tuyển đều là tiếng bước chân của hai người.

Đường phố cùng tiểu khu đã không còn ai, đêm tối giúp y gan to hơn một ít, không cần để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng ánh đèn của cửa hàng tiện lợi vẫn sáng như ban ngày, khiến rất nhiều thứ đều không có chỗ che thân.

Hạ Tuyển dừng một chút, kêu "Anh" một tiếng.

Thích Giang Chử quay đầu lại nhìn y, nhìn thấy tầm mắt Hạ Tuyển đang dừng lại ở đôi tay đang nắm lấy nhau của bọn họ. Thích Giang Chử không nói gì, cũng không buông tay y ra, nắm thật chặt, kéo y vào trong cửa hàng.

Hạ Tuyển xách theo giỏ mua sắm, đứng trước kệ thực phẩm nhìn Thích Giang Chử lựa tương ớt.

Tim y đập nhanh đến lợi hại, lòng bàn tay đều là mồ hôi, một nửa lực chú ý của y lại đặt ở trên người một người khác trong cửa hàng. Nhân viên đang ngồi ở quầy thu ngân xem phim trên TV, Hạ Tuyển không tự chủ mà lắng nghe những gì nhận vật trong TV đang nói.

"Nước trái cây hay coca?"

Hạ Tuyển căng thẳng đến không có cách nào trả lời câu hỏi, Thích Giang Chử không thể làm gì khác hơn là chọn thay y.

Lúc đứng tính tiền, sự căng thẳng của Hạ Tuyển đã đạt tới đỉnh điểm, Thích Giang Chử cũng không có ý buông tay y ra, nhân viên cửa hàng thuần thục tính tiền, sau khi kết thúc Hạ Tuyển ngừng cả hô hấp chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi, nhưng mà tầm mắt của nhân viên đột nhiên rơi vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.

Hạ Tuyển siết chặt tay Thích Giang Chử thêm một chút, mà vào giây tiếp theo nhân viên cửa hàng lại nhìn y nở nụ cười, cũng không để ý bọn họ đang nắm tay nhau, điều này đã khiến cho lo lắng cùng sợ hãi của y nãy giờ đều trở thành con số không.

Người ấy còn nói một câu gì đó, mà Hạ Tuyển lại không nghe thấy.

Y nhanh chóng nói một câu "Tạm biệt" liền lôi kéo Thích Giang Chử ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

"Anh ơi, em cảm thấy vừa nãy mình có chút ngốc."

Y đã quá phận chú ý đến cái nhìn của người khác, sự sợ hãi như những đám mây đen vẫn luôn bao phủ lấy y, khiến y không có cách nào thẳng thắn, không dám làm những việc mà mình muốn làm, đây là suy nghĩ từ trước đến nay của y.

Dũng cảm mà Thích Giang Chử nói, y đã làm thử, đến cuối cùng vẫn là Thích Giang Chử nắm lấy tay y bước những bước cuối cùng.

Kỳ thực cũng chẳng có gì ghê gớm.

Ngược lại là bản thân vẫn cứ luôn để ý những thứ này, tự mình tìm phiền toái cho mình.

Thích Giang Chử cố ý nghiêm túc nói: "Chỉ có một chút thôi, cũng không tính là quá ngốc."

Hạ Tuyển mím môi nhìn chằm chằm Thích Giang Chử một lát, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.